~~o0 0o~~
Lúc sáng sớm, một hàng xe ngựa rời khỏi thành, dọc theo quan đạo đi thẳng tới thành Tân Dương hành tỉnh Hà Lạc.
Quan viên Luật chính ti Tần Chấp Ngôn cáo lão về quê vén màn cửa lên nhìn những đường viền thành càng lúc càng xa, trong lòng cảm thấy khó tả, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mấy chục năm làm quan ở hành tỉnh Đông Lâm, ông ta rất có thanh danh, nhưng lại thực sự khống chế việc buôn lậu chợ đen, trong đó đầu mối lớn nhất là buôn lậu vũ khí.
Ban đầu xảo hợp tham gia vào thị trường chợ đen như vậy, ông ta cảm thấy hơi áy náy, nghĩ tới sẽ có nhiều quân nhân Vân Tần phải chết trong khi chiến đấu với thủ hạ của mình, nhưng lợi nhuận của những mối làm ăn này lại quá lớn, bởi vì tay nghề chế tạo của các bậc thầy dân gian thậm chí nhiều lúc còn hơn cả quân giới trong quân đội. Sau một thời gian dài như vậy, tiền tài ông ta tích lũy càng lúc càng nhiều, cảm giác áy náy đấy đã dần biến mất.
Ba năm trước đây, ông ta bắt đầu thực hiện kế hoạch chăm lo cho nửa đời sau của mình.
Có thể sử dụng được, hưởng thụ được, tiền tài mới đúng là tiền tài. Nếu như có nhiều tiền trong tay, nhưng lại không có cách dùng hoặc không sử dụng được, đấy lại là gông xiềng.
Bởi vì bản thân ông ta là quan viên Luật chính ti, Tần Chấp Ngôn rất hiểu quan viên Vân Tần sau khi từ chức sẽ tiếp tục bị theo dõi điều tra trong năm năm kế tiếp. Ông ta tin tưởng trong năm năm tiếp theo sẽ có cách không làm lộ tài phụ của mình, thậm chí ông ta còn tưởng tượng năm năm sau đó mình sẽ sống hưởng thụ như thế nào.
Nhưng ông ta lại không có lòng tin với những thủ hạ kia của mình. Bởi vì cho dù đã hoàn toàn chuyển giao việc làm ăn cho tâm phúc nhất, nhưng lỡ như mấy tâm phúc này phạm vào chuyện không nên, rất có thể mọi việc sẽ bị lộ ra ngoài. Thậm chí những tâm phúc đấy và những người biết ông ta có rửa tay gác kiếm, không tham gia chuyện giao dịch chợ đen nữa, nhưng chưa chắc sẽ không bị lộ vì những chuyện khác.
Chính ông ta đã gặp có rất nhiều tham quan ô lại đã từ chức, nhưng sau đó lại vì những chuyện không liên quan đến mình mà bị điều tra ra những chuyện xấu.
Hơn nữa, những năm gần đây trưởng công chúa lại nhúng tay tìm hiểu tình hình quan lại, ông ta càng phải cẩn thận hơn. Chỉ có người chết mới bảo vệ bí mật tốt nhất, nên từ nửa năm trước, ông ta đã bắt đầu thanh tẩy. Hoặc là ám sát, hoặc là quy chụp những tội danh nặng nề nhất, từ từ giết chết hoặc giam vào trong ngục tối những người biết rõ lai lịch ông ta.
Khi trước gia quyến của ông ta đã hồi hương. Trong chuyến xe ngựa này, ngoại trừ ông ta ra, toàn bộ những người còn lại đều là các sĩ tử đã theo ông ta lâu năm hoặc là những người tu hành không hiểu chuyện. Điều ông ta lo lắng nhất khi rời đi như vậy là không biết mấy chục năm mình làm quan ở đây có đắc tội với ai trên quan trường hay không? Liệu họ có làm khó lúc qua cửa hay không?
Tòa thành này đã là tòa thành cuối cùng ở hành tỉnh Đông Lâm, cho dù có quan viên bị ông ta đắc tội, nhưng có lẽ người đó cũng không có năng lực quan hệ với các quan vien hành tỉnh khác. Cho nên, vào lúc này, khi nhìn thấy những đường viền mờ ảo kia, ông ta tựa như đang từ biệt cuộc sống trước kia, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.
...
Đoàn xe càng lúc càng xa.
Trong tầm mắt Tần Chấp Ngôn, tòa thành cuối cùng của hành tỉnh Đông Lâm đã hoàn toàn biến mất.
Bên quan đạo xuất hiện một đoàn tiểu thương và một quán mì nước đơn sơ.
Lão bản quán mì này là một người lùn đầu to, ở xa xa có một anh nông dân gánh ngó sen từ bên đường nhỏ đi tới, tựa như muốn tới cửa hàng này nghỉ chân một chút.
Một nam tử đầu hói cao lớn, trông rất giống người khuân vác, đang đưa lưng về phía quan đạo, chăm chú ăn mì.
Cách đấy không xa lại có một lão ẩu tóc hoa râm đang bày bán hành củ.
Qua màn cửa được vén lên, Tần Chấp Ngôn có thể thấy được những thứ này, ông ta cảm thấy không có gì không ổn. Dĩ nhiên là ông ta không cảm thấy hứng thú gì với việc buôn bán lề đường này, xe ngựa cũng không hề dừng lại.
Đoàn xe ngựa đi qua quán mì nước đơn sơ bên quan đạo.
Ngay lúc này, đám phu xe của đoàn xe ngựa đầu tiên đột nhiên vung roi dừng ngựa.
Tốc độ đoàn xe ngựa nhất thời dừng lại.
Một thanh niên mặc áo bào xanh từ bãi cỏ hoang bên quan đạo đi ra, lưng đeo một bọc vải dài.
Đôi mắt của thanh niên trẻ tuổi này rất lãnh khốc lạnh lùng, toàn thân toát ra khí tức âm lãnh, hơn nữa hắn ta lại đi thẳng từ bãi cỏ hoang ra, nghênh đón đoàn xe ngựa.
- Người nào?
Phu xe của chiếc xe thứ nhất lớn tiếng quát hỏi, đôi mắt phát ra một luồng sáng lành lạnh.
Khi cảm thấy tốc độ đoàn xe chậm dần lại, Tần Chấp Ngôn cảm thấy phát lạnh, một dự cảm vô cùng bất thường từ trong tim ông ta lan tỏa dần ra ngoài. Ngay lúc tên phu xe xe ngựa đầu tiên quát hỏi, ông ta đã vén màn cửa lên, lập tức nhìn thấy có một người trẻ tuổi áo bào xanh đang lạnh lùng ngăn ở trước đường.
Gần như là cùng một lúc, có hai nam tử trung niên mặc trang phục bình thường, đứng thẳng trước cửa sổ chiếc xe ngựa của ông ta, dùng thân thể to lớn che chắn lại.
- Ta muốn đồ vật bên trong tường kép chiếc xe ngựa. Nếu không muốn chết, lập tức rời khỏi xe ngựa.
Cũng ngay lúc đó, người trẻ tuổi mặc áo bào xanh ở ngay giữa quan đạo đã lạnh lùng lên tiếng.
Đồ vật bên trong tường kép xe ngựa...vừa nghe mấy chữ này, Tần Chấp Ngôn còn đang cảm thấy sung sướng vì cuộc sống sắp tới lập tức tái mặt, cả người bất giác run rẩy liên tục.
Phu xe chiếc xe ngựa đầu tiên cau mày lại, muốn lên tiếng nói, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng quát to từ chiếc xe ngựa thứ hai vang lên.
- A...Thật không biết sống chết, ban ngày ban mặt lại đi cướp đường!
Trong tiếng kêu to, có một thân ảnh trông hơi mập mạp từ trong xe ngựa phóng ra ngoài.
- Ta tới gặp ngươi!
Không chỉ riêng gì phu xe chiếc xe ngựa thứ nhất, phần lớn những người còn lại trong đoàn xe cũng rất ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ khi trước chúng ta hiểu lầm hắn rồi?
Phu xe xe ngựa đầu tiên bỗng nhiên nghĩ như vậy.
Tên mập vừa từ trong chiếc xe ngựa thứ hai lao ra tên Chu Trì, bình thường mọi người đều cảm thấy hắn ta vô cùng nhát gan, thậm chí còn thuộc dạng người không dám nghe những chuyện chém giết trên giang hồ....Chỉ vì có tiêu sư quen biết trước kia giới thiệu, hơn nữa lại nghĩ hắn ta đã là một người tu hành Hồn sư, cho dù có nhát gan hơn nữa thì cũng phải giỏi giang hơn những võ giả chỉ biết chém giết trên giang hồ, nên chủ đoàn xe mới mướn hắn.
Không có ai ngờ rằng tên mập này lại là người đầu tiên lao ra, hơn nữa cũng không có ai ngờ hắn có thể chạy nhanh như vậy, khí thế kinh người như vậy.
Hiện giờ trên lưng tên mập trẻ tuổi này còn có một bọc vải hình vuông, trông không nhẹ lắm, nhưng mỗi bước chân hắn đạp trên mặt đất lại khiến mặt đất run rẩy liên tục. Thân thể mạp mạp của hắn giống như một quả cầu đang nhảy trên mặt đất, khiến bụi đất không ngừng tung bay. Chỉ qua một tíc tắc, hắn ta đã nhanh chóng áp sát thanh niên mặc áo bào xanh.
Lâm Tịch cải trang thành Thanh lang đứng giữa quan đạo cũng ngẩn người.
Hắn đã sớm biết trong đoàn xe ngựa này có một nội ứng, nhưng hắn không thể ngờ được "Sói mập" nội ứng lại chính là...Mông Bạch....Chính là tên mập Mông Bạch đã kết bạn với hắn ở ngay ven hồ Linh Hạ, thuộc dạng người sợ hãi nhát gan, rất muốn thi đậu khoa Ngự Dược, nhưng cuối cùng lại vào khoa Nội Tương.
...
Mông Bạch mặc y phục màu trắng liều mạng chạy trốn.
Hắn không thể nào biết rằng tốc độ của hắn hiện giờ đã vượt qua cực hạn một Hồn sư trung giai, nhanh đến nỗi khiến nhiều người trợn mắt hốc mồm.
Hắn đang muốn khóc thật nhiều, nghĩ thầm rốt cuộc Lâm Tịch ngươi đã tới. Nhưng hắn sợ Lâm Tịch lại không thể nhận ra mình được, nên trong lúc liều mạng chạy tới, hắn ta đã cố tình liếc mắt ra hiệu.
Lâm Tịch dĩ nhiên không thể không nhận ra tên mập Mông Bạch đang liều mạng chạy tới mà không đeo mặt nạ da người kia, nhưng động tác của Mông Bạch lại nhắc nhở hắn, khiến hắn phải khẩn trương, sợ rằng Cát Tường đang nằm yên trong tay áo hắn thấy bộ dáng Mông Bạch gấp gáp như vậy sẽ hiểu lầm, phun luồng khí trắng biến Mông Bạch thành tượng đá.
Cho nên, hắn nhanh chóng khép tay áo lại, một tay đưa vào sờ đầu Cát Tường. Đây là động tác nhắc quen thuộc mà Lâm Tịch đã nhiều lần nói với Cát Tường, ngụ ý chính là nó không cần phải ra tay, chẳng qua Lâm Tịch cũng không dám chắc chắn Cát Tường có thể hoàn toàn hiểu được hay luôn luôn tuân theo.
Cho nên, hắn lập tức đưa vòng hai tay ra phía sau.
- A!
Mông Bạch kêu to, nhanh chóng tới trước mặt Lâm Tịch với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, hai chân cấp tốc dừng lại, làm cho một luồng khói mù bay lên cao.
Sau đó mọi người thấy Mông Bạch tung nắm đấm trông rất giống một cái bánh bao trắng lên, đánh thẳng vào người Lâm Tịch.
Nhưng một quyền này thật sự quá chậm, cũng không dùng sức quá nhiều, giống như là sợ đánh Lâm Tịch đau vậy. Khi quyền chạm vào người Lâm Tịch, quả đấm đó giống như một cây chổi đang quét sơ bụi trên người.
- Người trong chiếc xe ngựa thứ ba là thủ lĩnh bọn họ! Đạo nhân trong chiếc xe ngựa thứ năm lợi hại nhất! Trong chiếc xe ngựa thứ bảy có một cặp huynh đệ sinh đôi, cũng là người tu hành, trong cánh tay có giấu ám khí vô cùng lợi hại!
Mông Bạch tung quyền nhẹ vào người Lâm Tịch, gấp gáp nói ra những gì cần nói, bởi vì thở dốc liên tục nên đôi môi hắn ta bất giác run rẩy.
- Giết ba! Tránh năm! Chờ bảy!
Lâm Tịch nhanh chóng suy nghĩ, sau đấy lạnh lùng và kiên quyết nói ra, khí thế cực kỳ kinh người.
Đoàn người trong mười hai chiếc xe ngựa của Tần Chấp Ngôn còn chưa kịp phản ứng trước một quyền nhẹ tựa lông hồng của Mông Bạch tấn công vào người Lâm Tịch, thì nồi nước sôi bằng sắt của quán mì nước đơn sơ bên quan đạo đã hất tung lên.
Dưới sức mạnh khủng khiếp của người lùn đầu to, cái nồi nước sôi có thể nhúng ngập cả một con heo lớn bay lên cao rồi đổ xuống chiếc xe ngựa thứ ba.
- A!
Phu xe và một gã hộ vệ đang đứng trên xe ngựa thứ ba không thể nào tránh kịp, cả người bị nước sôi xối lên, nhất thời phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương.
Nam tử cao lớn đầu hói rất giống người khuân vác đang xoay lưng về phía quan đạo chưa ăn hết tô mò, đã rút một thanh kiếm to từ đòn gánh bên cạnh ra, xông vào buồng xe ngựa thứ ba.
Phu xe của chiếc xe ngựa đầu tiên nhảy lên cao, hai tay của hắn cầm một đoản kiếm phát ra ánh sáng đen lành lạnh.
Nhưng nghênh đón hắn lại một cây đòn gánh khác.
Anh nông dân gánh ngó sen tình cờ đi ngang qua quan đạo cũng đồng thời bay lên, đòn gánh của hắn ta mạnh mẽ đập vào phu xe chiếc xe ngựa đầu tiên.
Đoản kiếm màu đen cắt vào đòn gánh bằng trức.
Đòn gánh bằng trúc bị vỡ vụn, nhưng bên trong lại có một trường mâu màu đen có rất nhiều hoa văn vảy rắn.
Anh nông dân thổ khí cất giọng, sử dụng hết sức mạnh trong cơ thể. Trong lúc tên phu xe chiếc xe ngựa đầu tiên bị chấn động, hắn ta chợt cảm thấy lồng ngực mình hơi lành lạnh. Khi cúi đầu xuống, hắn liền thấy lão ẩu bán hành kia không biết từ lúc nào đã đến sau lưng mình, trong tay lão ẩu có một thanh kim loại màu vàng lưỡi sắc trông như một chiếc kéo hình dáng kỳ lạ, đâm rách trái tim hắn, lộ hẳn ra ngoài lồng ngực.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK