~~o0 0o~~
Không ít dân chúng ở gần nghe được tiếng rống to như dã thú của Khương Tiếu Y, trong lúc chạy tới ngõ hẻm đấy, bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Tịch đang hoảng hốt chạy như điên.
Lâm Tịch không có thời gian để chào hỏi những người này, chỉ trong khoảng thời gian một "đình", hắn đã chạy tới hẻm nhỏ được những bức tường màu xám bao quanh này.
Thấy bằng hữu tốt Khương Tiếu Y đang ôm một cô gái trong tay, Lâm Tịch khẽ thở phào một hơi. Nhưng khi nhìn thấy bộ ngực cô gái kia đầy máu tươi, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm hơn giống như một ngọn nến có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, khuôn mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Thân thể hắn đột nhiên chấn động, thấy Biên Lăng Hàm đang từ đầu ngõ hẻm kia chạy lại.
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa nhìn thấy Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm lập tức quát lên hỏi.
Sắc mặt nàng vẫn rất tái nhợt. Mặc dù khi trước Khương Tiếu Y đã nói không nhận ra cô gái này, nhưng dáng vẻ đầy bi ai và đau khổ của Khương Tiếu Y hiện giờ lại nói cho nàng biết tình cảm Khương Tiếu Y dành cho cô ta không chỉ đơn giản như vậy.
Nhớ đến tiếng rống bi thương và bộ dạng hiện giờ của Khương Tiếu Y, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình có một nỗi khổ không nói nên lời.
Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết tại sao vừa gặp nàng và Khương Tiếu Y cô gái này đã bị thương như vậy, nhưng vừa quát hỏi Lâm Tịch xong, nàng lập tức biết không đúng, bởi vì ngay cả Lâm Tịch cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Nên nàng vội nghiêm mặt, nhanh giải thích:
- Ta vừa đến trấn Đông Cảng...Khương Tiếu Y nói mấy ngày trước thấy khuôn mặt cô gái này có rất nhiều vết thương, dường như có chuyện khó nói. Chúng ta muốn đi theo cô ta để hỏi có chuyện gì không, nhưng vừa mới đến hẻm nhỏ này, cô ta đã bị thương như vậy.
Lâm Tịch khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.
Đồng thời, hắn cũng nhận ra cô gái này là ai.
Cô gái này chính là một trong những người đã cứu được trong đại án Ngân câu phường.
Sau khi phá án, tất cả cô gái được cứu đều bị phòng Đề bộ lấy khẩu cung cặn kẽ, hắn cũng cẩn thận nhìn qua từng bản khẩu cung. Cô gái có những vết thương trên mặt này tên Vương Tư Mẫn, người trấn Quảng Nguyên lăng Lộc Đông. Theo lời khai của các cô gái này, nguồn gốc của đại án này còn liên quan tới rất nhiều quan viên và phú thương, mà những người này cũng đã bị định tội. Ngày mai, thủ phạm Từ Thừa Phong bị lăng trì xử tử cũng chỉ là một khúc nhạc kết thúc đại án Ngân câu phường mà thôi.
Cũng chỉ vì quá kiên cường, không tuân theo sắp xếp của Ngân câu phường nên Vương Tư Mẫn đã bị bọn họ đánh rất nhiều, vết thương trên mặt và người cô ta cũng từ đấy mà ra.
Lâm Tịch cảm thấy ở thế giới này, ở thời đại này, mỗi người con gái đều rất coi trọng trinh tiết của mình, vì sợ những cô gái này sau khi được giải cứu ra không còn chỗ ở, nên từ trước hắn đã nhờ cục cảnh sát giải quyết tốt mọi hậu quả, đồng thời phái mấy người Đỗ Vệ Thanh âm thầm quan sát, khuyên giải bọn họ, nếu như không còn nơi nào về cũng có thể an trí ở đây lập nghiệp.
Lâm Tịch hiểu rằng cũng như Từ Trữ Thân sau lưng có Chính vũ ti chống lưng, các quan viên có liên quan đến đại án Ngân câu phường không chỉ vỏn vẹn có những người đã bị định tội kia thôi, nhưng vì không có chứng cứ chính xác nên không thể điều tra tiếp được. Hiện giờ đại án đã kết thúc, cô gái này còn liên quan đến chuyện gì nữa?
Tại sao lại có người đột nhiên ám sát cô gái này?
- Mình biến thành Conan từ khi nào vậy?
Nghĩ đến việc trước khi mình đến đây, trấn Đông Cảng hầu như không có một án mạng nào, nhưng kể từ lúc đến đây làm việc, cứ đi tới chỗ nào thì chỗ đó liền xuất hiện án mạng. Cũng như hôm nay vậy, đáng ra phải thong thả đi dạo để chuẩn bị sang trấn Yến Lai làm việc, nhưng không ngờ lại xuất hiện việc như vậy. Nghĩ đến đây, Lâm Tịch đang cau mày lại cũng bất giác nói một câu "mê sảng".
- Conan?
Biên Lăng Hàm ngẩn ngơ, không thể hiểu được những gì Lâm Tịch vừa nói có ý gì.
Lâm Tịch không trả lời nghi vấn của nàng, chỉ lập tức hỏi:
- Có thấy người ám sát cô ta không?
- Không thấy.
Biên Lăng Hàm cắn răng lắc đầu. Vừa rồi nàng đã chạy nhanh hết sức có thể vào ngõ hẻm nhỏ cô gái này bị đâm, nhưng khắp hẻm nhỏ đấy lại không có bóng người nào.
Ngay lúc lắc đầu, nàng cũng hơi tức giận...bởi vì hiện giờ Lâm Tịch dường như rất bình tĩnh. Ngày thường nàng rất khâm phục sự bình tĩnh của Lâm Tịch trước vinh nhục sống chết, nhưng lúc này gặp phải chuyện như vậy, chính sự bình tĩnh của Lâm Tịch lại khiến nàng hơi tức giận.
- Chắc vẫn còn kịp.
Nhưng vào lúc nàng tức giận, Lâm Tịch lại nhẹ giọng nói câu này, khiến nàng ngạc nhiên phải nhìn chăm chú vào Lâm Tịch.
- Lát nữa sẽ gặp lại.
Mà điều khiến nàng kinh ngạc hơn, ngay cả Khương Tiếu Y cũng không nhịn được ngẩng cao đầu nhìn hắn, Lâm Tịch lại nói một câu khác.
- Trở về...
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn hai bằng hữu tốt của mình, nhẹ nhàng nói hai chữ này, đồng thời "bánh xe màu xanh" trong đầu hắn cũng bắt đầu chuyển động.
Thời gian trở lại mười đình lúc trước.
...
...
Lâm Tịch và Hình Đức Vinh trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Hình Đức Vinh đang thỉnh giáo Lâm Tịch, làm cách nào để chỉ cần đặt cọc một chút ngân lượng cũng có thể mua được một lượng lớn bưởi vàng.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của đôi phụ tử ông chủ Đại Đức Tường này, Lâm Tịch nhanh chóng đứng dậy, cúi người lấy hòm gỗ ở bên dưới ghế ngồi, khoác lên người mình.
- Tại hạ có chuyện quan trọng cần làm ngay, có thể không mất nhiều thời gian lắm, mời hai vị ở đây đợi chút.
Vừa nói xong câu này, Lâm Tịch đã đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đường phố chung quanh, ánh nắng gay gắt đầu mùa hè làm hắn cảm thấy hơi chói mắt.
Ở thế gian này, sợ rằng không có ai có thể tính toán thời gian chuẩn xác hơn hắn. Hắn biết lúc này có lẽ Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đã nhìn thấy cô gái kia, nhưng đồng thời, rất có thể đã có thích khách đang ẩn nặc đâu đó trong phố này, quan sát từng hành vi cử động của đối tượng mình sẽ ám sát. Khoảng bốn đình sau, tên thích khách đó sẽ đi vào trong hẻm nhỏ kia, chờ cô gái kia đi vào, hoàn thành cuộc ám sát rất nhanh gọn.
Hắn thật không có nhiều thời gian lắm, nhưng hắn cũng không lập tức chạy tới ngõ hẻm đó ngay. Trước tiên, hắn mở mắt, nhìn ánh mặt trời chói mắt trên cao, sau đó cẩn thận quan sát đường phố.
Khoảng mấy tức sau, hắn nhanh chóng bước chân, trước tiên vào một cửa hàng chuyên bán áo tơi, nón vành và lưới cá cho các hộ ngư dân cách đấy không xa.
- Tiểu Lâm đại nhân!
Trong lúc ông chủ cửa hàng này vui mừng chào hỏi, Lâm Tịch lập tức đưa tay lên ngăn ông ta lại, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tại hạ đang phá án, cần mượn áo tơi và nón vành để che giấu hành tung của mình, lát nữa quay về tại hạ sẽ tính tiền sau.
Ông chủ cửa hàng này lập tức ngẩn người, nhưng ông ta cũng nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức im lặng và đầy hân hạnh gật đầu. Ngay lập tức, Lâm Tịch vội vàng lấy một áo tơi khoác và nón vành khoác lên người mình, đi ra khỏi cửa tiệm.
Hắn nhanh chân lách qua một con hẻm nhỏ, đi vào một đường phố bên cạnh. Từ lúc khoác thêm bộ áo tơi và chiếc nón vành to, không có dân chúng nào phát hiện hắn chính là tiểu Lâm đại nhân mà mọi người đang yêu thích.
Vừa đi vào một ngõ hẻm, tốc độ của Lâm Tịch đột nhiên tăng nhanh, trở mình tiến vào một gian phòng ngay bên cạnh, sau đó như một bóng ma di chuyển bên trong vậy, cấp tốc leo lên một căn lầu các ba tầng.
Căn lầu các tọa lạc tại một góc trong phường thêu thùa, thuộc phố y phục. So với những nơi khác, có thể nói gian lầu các này là tòa nhà cao nhất trong phố y phục.
Hiện giờ trong phường thêu thùa có rất nhiều người đang bàn chuyện làm ăn, nhưng không có người nào chú ý tới Lâm Tịch đã nhanh chóng chèo lên mái nhà căn lầu các kia, sau đó vội vàng tìm chỗ ẩn thân, tháo rương gỗ trên lưng xuống.
Vừa mới lấy trường cung Thần lê trong rương gỗ ra, Lâm Tịch liền nhìn thấy Vương Tư Mẫn tay cầm giỏ trúc trong tầm mắt, nàng ta đang đi tới phố y phục.
Chốc lát sau, hắn tiếp tục nhìn thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, tay trái Lâm Tịch vô cùng ổn định cầm trường cung Thần lê lên, tay phải không tiếng động kéo một cây tên tinh cương.
Hiện giờ trong mắt hắn hoàn toàn không có Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y nữa, chỉ còn lại cô gái kia. Hắn nhanh chóng điều chỉnh hơi thở của mình, nhanh chóng tiến vào trạng thái tốt nhất. Bởi vì hôm nay hắn đã dùng năng lực trở lại mười phút trước, nên một khi bắn mũi tên này ra tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhíu mày, bởi vì hắn thấy chỉ cần thêm mấy bước nữa thôi cô gái kia sẽ đi qua mấy khúc ngoặt nhỏ nữa, sau đó tiến vào phố y phục. Nhưng hiện giờ trong con hẻm nhõ đấy lại không có bất kỳ nào người.
Chẳng lẽ tên sát thủ kia đã phát hiện hành tung của hắn, hủy bỏ lần ám sát này?
...
Lâm Tịch khẽ nghi ngờ, mà cô gái kia cũng đột nhiên bước nhanh hơn, tiến vào con hẻm nhỏ.
Cô gái đang đi trong hẻm nhỏ, nhưng không có người nào xuất hiện, Lâm Tịch càng nghi ngờ hơn. Nhưng ngay lúc cô gái đấy đi qua một cánh cửa gỗ vốn đóng chặt trong hẻm, đột nhiên cánh cửa gỗ được mở ra.
Cô gái kinh hoảng, vội quay đầu lại.
Chỉ thấy sau khi cánh cửa gỗ được mở, một anh nông dân hai chân trần trụi, đang kéo tay áo, sải chân bước ra ngoài.
Cô ta không yên lòng lắm cúi đầu xuống, nhưng ngay lúc, anh nông dân đấy lại đưa tay ra về phía nàng.
Lâm Tịch lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi dứt khoát đâm trọng thương cô gái, tên thích khách này chỉ cần đóng kín cửa gỗ lại, ngay lập tức có thể trực tiếp từ cửa sau đi ra. Với năm sáu bước ngắn ngủi, hắn sẽ đi tới một đường phố bên cạnh phố y phục.
Trên đường phố đấy có không ít quán rượu cũng như quán trà, liệu có ai có thể nghi ngờ rằng một anh nông dân như vậy lại là hung thủ?
Bởi vì thời gian quá phù hợp nên Lâm Tịch không hề có bất cứ do dự nào. Ngay lúc tên nông dân đó vươn tay ra, còn chưa bước được một bước, tên tinh cương đang được giữ chặt trong tay hắn đã được phóng ra, hóa thành một luồng ánh sáng trong suốt mắt thường khó tháy.
Trong tay phải tên nông dân này xuất hiện một thanh sắt nhọn có ba góc, tỏa ánh sáng màu đen giữa ban ngày. Cùng lúc đấy, tay trái hắn cũng đưa vào trong ngực, lấy ra một miếng vải màu đen.
Ngay lúc thanh sắt nhọn màu đen ba góc này đâm vào trong cơ thể cô gái kia, nếu như có máu rơi vẩy ra bên ngoài, hắn sẽ lập tức lấy miếng vải màu đen kia giữ chặt lại, không thể nào dính lên bộ đồ hắn đang mặc được.
"Vèo!"
Bỗng nhiên tên nông dân mà Lâm Tịch còn chưa thấy mặt này nghe được một tiếng gió quỷ dị, tiếp đó hắn nghe thấy có tiếng một thanh binh khí sắc bén đâm xuyên qua máu thịt. Bởi vì chưa kịp nghe rõ âm thanh đầu tiên như thế nào, nên hắn xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía sau, nhưng hắn không thể nhìn thấy gì cả, cùng lúc đó, hắn bất giác cảm thấy cánh tay phải của mình thật nặng nề.
Một cơn đau nhức khiến cho nửa người hắn phải tê dại bỗng nhiên lan truyền khắp thân thể, đến lúc này hắn mới nhận ra thân thể đã bị thanh binh khí sắc bén xuyên qua chính là hắn. Nên trong lúc mạnh mẽ quay đầu lại, hắn liền đau đớn rống to lên.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK