~~o0 0o~~
Cúi đầu thường đại biểu cho hàng phục và thần phục.
Nhưng sự cúi đầu hiện giờ của Trương Bình lại không có ý nghĩa như vậy.
...
Khi Trương Bình cúi đầu xuống, ở trong thành Trung Châu, có hai gã thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục, mang theo mấy người tu hành đầy tớ có ánh mắt ngây dại, đột nhiên xuất hiện trước đại doanh Trung Châu vệ ở Nam giao.
Hai thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục và mấy người tu hành đầy tớ có ánh mắt ngây dại này là từ trên trời cao rơi xuống.
Có chim gáy mặt quỷ đang ở trên cao phát ra tiếng kêu rợn người.
Có hơn một ngàn Trung Châu vệ mặc giáp bạc vây quanh hai thần quan mặc áo bào hồng tỏ ra rất trấn định và mấy người tu hành đầy tớ của núi Luyện Ngục, cách xa đại doanh Trung Châu vệ khoảng mấy chục thước.
- Thừa lệnh của trời cao, tru diệt Lâm nghịch.
Hai tên thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục nhìn thấy Nhan Thiểu Khanh bên trong trung quân đại doanh, bình tĩnh nói ra nguyện vọng của mình. Bọn họ hi vọng Nhan Thiểu Khanh có thể lập tức xuất binh, thống lĩnh mấy vạn Trung Châu quân, tiến vào thành Trung Châu, chinh phạt giết chết Lâm Tịch.
- Đủ rồi!
Ngay sau khi một người béo trong hai tên thần quan núi Luyện Ngục này nói to lên, như đang ra mệnh lệnh, một tướng lãnh Trung Châu vệ lập tức quát lên một tiếng.
Đây là Vân Tần, chứ không phải là Đại Mãng.
Hơn nữa, khi trước học viện Thanh Loan đã từng thanh tẩy Nam giao một lần, hiện giờ người nắm quyền Trung Châu vệ trong tay đã cam chịu việc Lâm Tịch để cho trưởng công chúa Vân Tần lên ngôi hoàng đế.
Cho nên, khi tên tướng lãnh cao cấp Trung Châu vệ đang đứng trước doanh trướng này quát lớn như vậy, cắt đứt lời nói của hai thần quan mặc hồng bào của núi Luyện Ngục, mấy tên giáo quan đứng gần đó lập tức lạnh lùng ra quân lệnh. Có mười mấy quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ bắt đầu đi tới trước, chuẩn bị bắt giữ hai thần quan núi Luyện Ngục này.
Sau đại chiến ở Thiên Diệp quan, có thể nói lực lượng tinh nhuệ của núi Luyện Ngục đã bị giết sạch sẽ, khắp núi Luyện Ngục cũng không còn mấy người kiệt xuất. Nhưng vào lúc này, đối mặt với sự áp bách của một hàng quân đội mặc giáp bạc, hai thần quan trẻ tuổi của núi Luyện Ngục lại vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, nếu như để ý kỹ, có thể phát hiện trong đôi mắt của họ hiện giờ không có bất kỳ tình cảm nào, dường như mọi sắc thái tình cảm trong tâm bọn họ đã bị dùng cách thức nào đấy loại trừ ra khỏi cơ thể.
- Phàm người nghịch ma ta, tất bị lửa núi Luyện Ngục thiêu cháy, không được giải thoát.
Đối mặt với đội quân trọng khải Bạch Hổ đang đi tới gần cùng với đội trọng kỵ khác tiếp bước theo sau, hai tên thần quan núi Luyện Ngục này lại cúi đầu, nhẹ giọng nói như đang tụng kinh văn.
Tên tướng lãnh cấp cao của Trung Châu vệ đang đứng trước đại doanh trung quân đột nhiên cảm thấy có một luồng khí tức đáng sợ trong lời nói này, lập tức quát to lên một tiếng:
- Giết chết bọn chúng!
Hiện giờ hai tên thần quan núi Luyện Ngục vẫn không nhúc nhích, nhưng mấy người tu hành đầy tớ núi Luyện Ngục đứng quanh bọn họ đột nhiên nóng lên, cả người toát ra nhiệt lực hừng hực. Ngay khi quân lệnh của viên tướng lãnh cấp cao kia vang lên, da thịt của bọn họ đã biến thành màu của dung nham núi lửa, sau đó mấy người tu hành đầy tớ này đồng thời thét lên vô cùng thê lương, thân thể bọn họ bắt đầu bốc cháy như núi lửa phun trào, toàn bộ da thịt, xương cốt, hồn lực trong cơ thể bọn họ đều biến thành một ngọn lửa sềnh sệch.
Diễn biến xảy ra quá bất ngờ và nhanh chóng, sóng nhiệt mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi, khiến cho tất cả quân nhân Vân Tần đang tới gần không thể mở mắt mình ra được.
Mấy người tu hành đầy tớ đang bốc cháy hừng hực lấy hai thần quan trẻ tuổi của núi Luyện Ngục làm trung tâm, điên cuồng chạy ra bên ngoài. Trong quá trình di chuyển nhanh chóng, thân thể của họ gần như là bị hòa tan ngay lập tức. Các quân nhân Trung Châu vệ ở nơi xa hoảng hốt phát hiện đôi chân của đám người tu hành này gần như đã biến mất, nhưng bọn họ vẫn có thể chạy nhanh được.
Tiếng kinh hô thảm thiết và thê lương liên tục vang lên như thủy triều dậy sóng.
Mấy người tu hành đầy tớ núi Luyện Ngục này tựa như một bức tường lửa xông đến chỗ các Trung Châu vệ đang đứng vây quanh. Sau đó một tíc tắc, bức tường màu bạc lấp lánh do các quân nhân Trung Châu vệ tạo thành bỗng nhiên xuất hiện vài khe rãnh màu nám đen, toàn bộ quân sĩ Trung Châu vệ khi nãy còn đứng đó đã biến thành thi thể cháy đen.
Trong đó có một người tu hành đầy tớ đang bốc cháy chạy thẳng tới đại doanh trung quân.
Tên tướng lãnh Trung Châu vệ cấp cao vừa phát ra quân lệnh và toàn bộ tướng lãnh khác đứng bên cạnh hắn đều vô cùng hoảng sợ, cuối cùng bị nhiệt độ kinh khủng thiêu cháy. Cánh cửa của đại doanh trung quân cũng bốc cháy, tạo thành một lối đi cực to.
Nhan Thiểu Khanh và hai tướng lãnh Trung Châu vệ khác đang ngồi bên trong nhìn thấy mà không thể tin được.
Trước mặt bọn họ khoảng mười thước, một con đường đang bị thiêu rụi, đầy tro tàn và bốc lên khí nóng.
Các quân nhân Trung Châu vệ ở chỗ khác đã có thể miễn cưỡng mở mắt to ra, bọn họ nhìn thấy hai thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi đã ngẩng đầu, bắt đầu đi lên con đường bị thiêu rụi, đi thẳng tới đại doanh Trung Châu vệ.
Tiếng xé gió thê lương vang lên.
Trong lúc kinh hãi và vô cùng bi ai, các Trung Châu vệ vẫn có thể kịp thời phản ứng. Hơn trăm cây tên từ trên trời cao mạnh mẽ rơi xuống, bao phủ cả hai gã thần quan núi Luyện Ngục. Có hơn mười cây tên đã đâm rách bộ thần bào mà hai thần quan này mặc, đâm thật sâu vào trong da thịt bọn gã.
Nhưng điều khiến cho Nhan Thiểu Khanh và hai tướng lãnh khác đang đứng trong doanh trại trung quân đang bốc cháy hừng hực phải sửng sốt đến nỗi đôi ngươi co lại, chính là trên người hai thần quan núi Luyện Ngục lại không phát ra âm thanh da thịt bị xé rách, thay vào đó là một âm thanh trầm thấp như gỗ mục bị đánh gãy.
Mọi người hoảng sợ nhìn thấy hai tên thần quan núi Luyện Ngục này vẫn còn tỉnh táo đi tới trước.
- Người phụng ma ta, tất được vĩnh sinh.
Hai tên thần quan núi Luyện Ngục này nhìn Nhan Thiểu Khanh và hai tên tướng lãnh khác còn đang kinh hãi, thấp giọng nói với âm thanh chỉ có bọn chúng và mấy người Nhan Thiểu Khanh mới nghe được.
Hai tên tướng lãnh quát to một tiếng, xông tới trước.
Binh khí trong tay bọn họ không hẹn mà cùng lúc vung lên, chém xuống cổ hai tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này.
Lưỡi đao sắc bén của bọn họ chém sâu vào trong cổ hai tên thần quan núi Luyện Ngục này hơn một nửa, nhưng hai tên thần quan núi Luyện Ngục này lại không phun ra máu tươi như những người khác, thậm chí bọn chúng không bị ngất đi hay ngã xuống vì cổ bị chém vào như vậy.
Có hai sợi xích màu xanh lá từ trong tay áo bọn chúng bay ra ngoài, đâm thẳng vào lồng ngực hai tướng lãnh Trung Châu vệ, một đầu sợi xích lao ra khỏi sau lưng.
Hai tên tướng lãnh này hét lên thảm thiết, đầu vô lực gục xuống.
Hai tên thần quan núi Luyện Ngục tiếp tục đi thẳng tới trước, trong tình trạng cổ bọn chúng bị hai lưỡi đao chém sâu vào bên trong. Hai tên này đẩy ngã hai thi thể tướng lãnh Trung Châu vệ, xông tới chỗ Nhan Thiểu Khanh.
"Phốc!"
Một luồng máu tươi từ mi tâm Nhan Thiểu Khanh phun ra ngoài.
Nhưng hiện giờ, thứ đâm vào mi tâm của hắn không phải là sợi xích màu xanh lá trong tay áo hai tên thần quan núi Luyện Ngục, mà chính là một cây tên từ trên không trung bắn xuống.
...
Đại doanh Trung Châu vệ ở Nam giao đang xảy ra chiến tranh.
Mà trong con phố đám người Lâm Tịch quyết đấu với Trương Bình, cũng có một chuyện khác xảy ra khiến mọi người tu hành thành Trung Châu quan sát phải kinh hãi.
Ngay khi Trương Bình cúi đầu, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã chém đến hắn.
Một bóng ảnh Hải yêu vương toát ra nguyên khí bàng bạc, tựa như đang cầm lấy phi kiếm của nàng, trong nháy mắt đã vượt qua hư không, chém vào bộ giáp Trương Bình đang mặc. Những nơi mũi kiếm chém vào bộ giáp, ánh lửa chói mắt liên tục xuất hiện.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, các phù văn trên bộ giáp Trương Bình đang mặc bỗng nhiên lại tỏa ra những đường tơ màu vàng chói mắt!
Một luồng nguyên khí vô cùng bàng bạc, nhưng tựa hồ không phải của người tu hành, từ bên trong bộ giáp hắn đang mặc chấn động ra bên ngoài.
Luồng nguyên khí này không phải do hắn phát ra, mà chính là do bộ giáp hắn đang mặc phát ra ngoài!
Một tiếng động khủng khiếp vang lên.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương vô lực rút lui về sau.
Bóng ảnh Hải yêu vương màu xanh đậm ầm ầm bể tan tành, biến thành vô số giọt nước màu xanh, đánh mạnh vào Trương Bình.
Trương Bình cúi người xuống, sau đó bay ngược về đằng sau.
Đầu của Trương Bình vẫn cúi thấp, không ngẩng lên, nhưng sau khi rơi xuống đất, các phù văn trên bộ giáp màu xanh ngọc vẫn lóe sáng lấp lánh.
Bộ giáp màu xanh ngọc này bỗng nhiên chuyển động một cách rất máy móc, ầm ầm tiến thẳng tới chỗ Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
Lâm Tịch chợt nín thở.
Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới khôi lỗi Thánh sư, nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra.
- Trương Bình!
Hắn nhìn bộ giáp màu xanh ngọc đang tiến thẳng tới chỗ mình, quát to một tiếng.
Nhưng Trương Bình vẫn không nói một lời nào.
Đầu của bộ giáp màu xanh ngọc này tiếp tục cúi xuống.
- Bộ giáp hắn ta đang mặc hoàn toàn khác với những bộ giáp chúng ta đã biết.
Nam Cung Vị Ương hít sâu một hơi, âm thanh rõ ràng truyền đến tai đám người Tần Tích Nguyệt:
- Bản thân bộ giáp này rất giống với những khôi lỗi Thánh sư chúng ta từng thấy, có sức mạnh không kém Thánh sư...hắn ta có thể ở bên trong minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi và không thể tin được.
Nhưng mọi người đều biết đây là sự thật.
Hiện giờ tất cả mọi người đã hiểu tại sao từ đầu đến cuối, Trương Bình luôn tỏ ra tự tin, dám một mình đấu với bọn họ, thậm chí là đấu với cả thành Trung Châu.
Ngoại trừ Trương Bình, người nào cũng không biết cội nguồn sức mạnh thật sự của khôi lỗi Thánh sư cũng như bộ giáp màu xanh ngọc này. Nhưng trong đại chiến Thiên Diệp quan, rất nhiều người trong bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của các khôi lỗi Thánh sư khủng khiếp như thế nào, chúng có thể mạnh mẽ chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục rất lâu, sức mạnh gần như là vô cùng vô tận.
Nam Cung Vị Ương quay đầu nhìn Lâm Tịch.
Cảm giác của nàng báo cho nàng biết rằng bộ giáp Trương Bình đang mặc không thể hút lấy nguyên khí trời đất mãi mãi như người tu Tiên thời kỳ xa xưa, nhưng nguyên khí xung quanh bộ giáp này lại không bị dao động, cho thấy tất cả sức mạnh đều xuất phát từ bên trong bộ giáp.
Tựa như một dòng nước vậy, nếu như nước cứ chảy ra bên ngoài mà không có nguồn tiếp vào, tất sẽ có ngày chảy hết.
Nhưng hồn lực của nàng không còn nhiều lắm, nên nàng nhất định phải nghe theo Lâm Tịch.
- Lui!
Lâm Tịch lại quát lên một tiếng.
Quân lệnh này của hắn không chỉ dành cho những người tu hành bên cạnh mình, đồng thời còn ra lệnh cho toàn bộ quân đội đang từ phía cuối đường chạy tới đây.
Trong tầm mắt của Lâm Tịch hiện giờ, vô số quân đội mặc áo giáp hồn binh đã ầm ầm xuất hiện.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK