Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~


Tuy hiện đang có cảnh tượng người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng đám quân sĩ mặc hồn binh trọng khải Dạ Ma Đại Mãng đang bao phủ cả mấy người Lâm Tịch cũng phát hiện ra âm thanh lạ thường đấy. Âm thanh lạ thường đấy tựa như sóng triều khổng lồ, từ khắp bốn phương tám hướng cuốn tới chỗ bọn họ.

Trong lúc nỗi sợ tràn ngập khắp lòng mỗi người, trong tầm mắt các quân sĩ Đại Mãng này xuất hiện một bóng kim loại màu xanh thậm chí còn khổng lồ hơn bọn hắn.

Vân Tần có rất nhiều trọng khải, nhưng loại trọng khải khổng lồ hơn hồn binh trọng khải Dạ Ma chỉ có một, đó chính là trọng khải Thanh Vương.

Trọng khải Thanh Vương nặng nề hơn trọng khải Dạ Ma rất nhiều. Nếu như là lúc bình thường, sử dụng trọng khải Dạ Ma tất nhiên sẽ nhẹ nhàng và tiết kiệm hồn lực, nhưng trong tình huống cận thân chém giết với số lượng nhiều như vậy, trọng khải Thanh Vương chắc chắn là khắc tinh của trọng khải Dạ Ma.

Hiện giờ không thể biết được có bao nhiêu trọng khải Thanh Vương tới đây, nhưng dựa vào âm thanh đang vang lên, số lượng tuyệt đối không ít. Ngoài ra, Thánh sư bên quân đội Đại Mãng hiện giờ lại chạy trốn, các quân sĩ ở khu vực trung tâm biết được như vậy vô cùng hoảng sợ, vội vàng lui bước về sau. Chỉ trong một tíc tắc, đội quân hồn binh trọng khải Dạ Ma chiếm vị trí rất quan trọng trong quân đội Đại Mãng đã biến thành một cơn thủy triều rút về biển, người này đạp lên người nọ, tan tác hỗn loạn.

Hiện giờ Tiêu Tuệ Hải đang bắt mình không nên quan tâm đến trận chiến này nữa, bởi vì ngay nháy mắt trước khi hắn bỏ trốn, hắn đã cảm thấy nếu như mình cẩn thận suy nghĩ, có lẽ hắn đã sớm phát hiện dường như cả thế gian đang lừa dối và phản bội hắn, hắn đã mất lòng tin hoàn toàn.

Điều duy nhất hắn đang nghĩ đến chính là không muốn chết, muốn chạy khỏi nơi khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng và mọi thứ không có lý lẽ như vậy.

Chỉ là có người không muốn hắn chạy trốn.

Bởi vì hắn là một Thánh sư.

Cho dù đó là một Thánh sư ngự kiếm nghèo túng, nếu như bị đưa ra chiến trường, thanh kiếm của người đó vẫn có thể chém chết rất nhiều người.

Khi hắn bắt đầu lẩn trốn vào trong bóng đêm, Dạ Oanh đã mang theo đao truy kích.

Trong chiến trường hỗn loạn bao gồm nhiều bóng người mặc giáp vàng chiến đấu với nhau, Dạ Oanh với khuôn mặt đầy nếp nhăn đang rỉ máu lướt nhanh qua như một cơn gió.

Bà ta tựa như đã biến thành một con Dạ Oanh chân chính.

Cảnh vật trong tầm mắt Tiêu Tuệ Hải nhanh chóng lướt qua, toàn bộ là một bóng ảnh màu đen. Hắn căn bản không biết mình đang đi đâu, hắn chỉ biết rằng mình vẫn còn sống mà thoát đi.

Âm thanh các hồn binh trọng khải va chạm ầm ầm vào nhau bị bỏ lại sau lưng hắn.

Khi gần tiếp xúc với các trọng khải Thanh Vương Vân Tần bên ngoài, Dạ Oanh chợt dừng lại đột ngột. Cả người bà ta lay động một cách kỳ diệu, nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào thân trường đao.

Ngón tay này vừa rơi xuống, cả ngón tay lập tức nát bấy, trường đao trong tay bà ta cũng bị chấn nát.

Tiêu Tuệ Hải kinh hãi hét lớn lên.

Thanh phi kiếm màu lam trong tay áo hắn lại bay lên, vẽ nên không biết bao nhiêu bóng kiếm trong không trung đằng sau, tạo thành một dòng thác chảy màu lam.

Trên dòng thác chảy màu lam chợt xuất hiện vô số đường kẽ màu trắng.

Sau đấy, ánh sáng lấp lánh trên thanh tiểu kiếm màu lam của hắn hoan toàn ảm đạm, có rất nhiều phấn vụn kim loại nhỏ như hạt cát từ trong những đường kẻ phù văn trên thân kiếm rơi xuống đất.

Thanh phi kiếm này tựa như biến thành một thanh sắt gỉ, lập tức rơi xuống đất.

Tiêu Tuệ Hải phun ra một ngụm máu tươi. Luồng máu tươi này bắn thẳng vào vách tường ngay trước mặt, biến thành một bông hoa nở rộ.

Hắn muốn tiếp tục chạy, muốn phóng qua tường đất và nhà cửa trước mặt mình.

Nhưng ngay lúc này, bức tường đất trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một cái hố.

Hai cánh tay bền bỉ cứng rắn hơn cả sắt thép từ trong đấy vươn ra ngoài, nắm lấy cổ hắn.

Cả người hắn còn đang phóng lên cao, nhưng bỗng nhiên có âm thanh "răng rắc", cả cái cổ của hắn vỡ vụn, đồng thời hắn nhìn thấy được bầu trời đêm đằng sau mà đáng lẽ với tư thế hiện giờ hắn không thể thấy được.

Ý thức cuối cùng xuất hiện trong đầu tên Thánh sư ngự kiếm Đường Tàng này chính là kịp biết được cả cái đầu của mình đã bị bẻ ngoặt ra đằng sau.

Sau đấy hắn mất hết ý thức, chết trong tay người Vân Tần, chết trên đất Vân Tần.

...

Khương Tiếu Y, Cao Á Nam và Lâm Tịch cũng đứng yên tại chỗ, không truy kích đám quân sĩ Đại Mãng mặc trọng khải Dạ Ma hoặc đang bỏ chạy tứ tán, hoặc đang điên cuồng chém giết với đội quân hồn binh trọng khải Thanh Vương Vân Tần. Sau một hồi liên tục bộc phát hồn lực, mỗi một tấc da thịt và sợi kinh mạch trong thân thể bọn họ đã bắt đầu co lại, run rẩy.

Tuy thời gian chiến đấu rất ngắn, nhưng xung quanh ba người hiện nay là gần hai trăm bộ hồn binh trọng khải Dạ Ma.

Liên tục chiến đấu với những bộ hồn binh trọng khải có chiến lực ngang ngửa với Đại hồn sư, mà thân thể lại cứng rắn hơn Đại hồn sư, khiến cho bọn hắn nhanh chóng đạt đến cực hạn của mình.

- Thế gian này quả nhiên không có người tu hành nào là vô địch.

Lâm Tịch cất Đại Hắc lại trong rương gỗ, nhẹ giọng nói.

Nhưng ngay lúc này, trong đống đá hỗn loạn đầy máu tươi, đột nhiên có một người đứng lên.

Hắn chính là Đường Tàng đệ nhất kiếm sư đã lưỡng bại câu thương với Chung Thành, Hàn Tư Tử.

Hàn Tư Tử thật ra đã bị thương nặng đến mức nếu như không có dược vật chữa trị tốt, chắc chắn sẽ phải chết đi, thậm chí bây giờ việc đứng lên cũng rất khó khăn. Ngoài ra, những người ở đây cũng không biết được rốt cuộc người này đã làm thế nào mà còn sống được trong tình huống vừa rồi, nhất là khi có rất nhiều bộ hồn binh trọng khải nặng nề đè lên người hắn.

Lâm Tịch vuốt ve những ngón tay đang đau nhức của mình, bình tĩnh nhìn hắn.

-Tại sao, tại sao trong một tòa thành lớn như vậy, ngươi lại xuất hiện ở đây...tại sao các trọng khải Thanh Vương kia có thể kịp thời ứng cứu...Hồn lực của những người tu hành mặc trọng khải Thanh Vương không còn nhiều, rõ ràng đã chạy nhanh một quãng đường dài, nhắm thẳng tới đây...chỉ khi biết trước ở đây có hồn binh trọng khải Dạ Ma xuất hiện, bọn họ mới làm như vậy.

Cả người Hàn Tư Tử đột nhiên cúi thấp xuống. Vị Thánh sư Đường Tàng này đang quỳ xuống trước mặt Lâm Tịch, muốn biết được câu trả lời trước khi chết.

- Tại sao, tại sao Chung Thành lại biết ta có một thanh giả kiếm...đây là chuyện không đúng với lý lẽ thông thường.

Lâm Tịch hơi thương hại nhìn tên đệ nhất kiếm sư Đường Tàng đang quỳ dưới đất, lắc đầu rồi thở dài:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta có thể biết trước chuyện đã xảy ra ở đây, ngươi có tin không?

Hàn Tư Tử lắc đầu, vẫn nhìn Lâm Tịch với ánh mắt cầu xin, hắn cho rằng có một nguyên nhân khác. Thật ra cho dù Lâm Tịch có nói với hắn rằng cảm giác của Lâm Tịch khác với mọi người bình thường, có thể biết trước một số chuyện, nhưng có lẽ hắn sẽ vẫn cảm thấy bất hợp lý.

- Ta tôn trọng ngươi, ít nhất là tôn trọng tu vi và thành tựu của ngươi, cho nên, ta không muốn lừa gạt ngươi.

Lâm Tịch nhìn hắn, chân thành nói:

- Người của thế giới này không thể bay ra khỏi thế giới này, nhưng không có nghĩa là không tồn tại lý lẽ như vậy, không có nghĩa là không hợp lý...Nếu như chỉ vì người của thế giới này không thể hiểu, không hiểu được, nó không có nghĩa là không hợp lý.

- Không hiểu không có nghĩa là không hợp lý?

Hàn Tư Tử nở nụ cười bi thảm, khóc rống:

- Sao ta có thể hiểu được điều này?

Hắn khóc rống, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cả đầu cúi thấp xuống, không còn tiếng động nào nữa.

Nhìn tên Thánh sư này chết đi trong sự nuối tiếc, trong sự rối loạn tinh thần, Lâm Tịch lắc đầu, thầm nghĩ rằng mặc dù ta đã nói với Á Nam nhiều như vậy, giải thích nhiều như vậy, nàng ta còn không biết ti vi hay máy tính là gì, luôn luô cho rằng ta và Trương viện trưởng đã từng cùng trải qua một giấc mộng, vậy sao ngươi có thể hiểu được cái gì là năng lượng, sao có thể hiểu được thời gian không gian, thậm chí là vũ trụ đây?

Huống chi, ngay cả vị bác học Albert Einstein kia còn chưa chắc hiểu hết mấy việc này, ta và Trương viện trưởng cũng không muốn quan tâm ngươi có thể hiểu được hay không?

...

...

Cơn mưa phùn rơi xuống đã nhỏ lại.

Thân Đồ Niệm hiện đang đứng trước một quãng trường góc tây nam lăng Đông Cảnh. Quảng trường trước mặt hắn đã biến thành một phế tích, sâu trong các ngõ hẻm bao quanh quảng trường này, Thân Đồ Niệm có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm với nhau như thủy triều cuồn cuộn, thậm chí còn có tia lửa xẹt lên khi trọng khải Thanh Vương giao chiến với trọng khải Dạ Ma.

Quãng trường này vốn là nơi tụ tập của một số hộ dân làm nghề khuân vác, nhưng sau khi đại chiến bộc phát, các tướng lãnh Đại Mãng có thể nhạy cảm phát hiện ra quân đội Vân Tần còn chưa kịp bố trí phòng vệ ở đây.

Lăng Đông Cảnh là một tòa thành lớn, mà kể từ lúc ý đồ của Đại Mãng hiện rõ, Đường Sơ Tình cũng không có nhiều thời gian, dĩ nhiên không thể bố trí phòng thủ khắp thành được.

Cả vùng tây nam này rộng đến mấy dặm, có thể coi đây là một cái xương sườn mềm của quân đội Vân Tần.

Quân đội Đại Mãng hiển nhiên rất muốn từ nơi ít tổn thương này tiến công vào, quân đội Vân Tần tất nhiên cũng muốn phủ kín lại. Dưới sự triệu tập của hai bên, trong hơn bảy vạn quân tấn công lăng Đông Cảnh của quân đội Đại Mãng, đã có ít nhất một vạn sáu ngàn quân tụ tập tới đây, mà số lượng quân sĩ của bên Vân Tần tham gia chiến đấu với quân đội Đại Mãng sợ rằng cũng không thua kém bao nhiêu.

Cho nên, khu vực này tựa như đã biến thành một chiến trận quan trọng của cả lăng Đông Cảnh.

Chém giết hết sức thảm thiết.

Các kiến trúc, tòa nhà, đường phố xung quanh khu vực này đã dần dần biến thành phế tích.

Thông thường, quân đội Vân Tần chỉ chủ động chiến đấu trong những ngõ hẻm, nhưng nếu một khi cả đường phố đã biến thành phế tích, bọn họ không thể ẩn núp được nữa hoặc là quân đội Đại Mãng có thể bắt đầu tiến công trên quy mô lớn, bọn họ sẽ rút lui về.

Theo tình huống bây giờ, rất có thể quân lực hơn ba vạn người mà hai bên đã tụ họp vào trong khu vực này sẽ bị giết chết sạch sẽ, nhưng kể cả như thế, quân đội Vân Tần cũng có thể tiên đoán được khu vực này sẽ còn rất ngổn ngang, đồng nghĩa quân đội Đại Mãng không thể đạt được mục đích cuối cùng là lợi dụng chỗ này để thọc sâu vào.

Có mấy kỵ binh từ trong bóng đêm lao ra ngoài, khi còn cách Thân Đồ Niệm khoảng trăm bước, có một kỵ sĩ giương cung bắn một cây tên về phía Thân Đồ Niệm.

Thân Đồ Niệm vươn tay ra bắt lấy cây tên truyền tin không có bao nhiêu sức mạnh này, giật lấy mảnh da dê nhỏ được thắt ở cuối đuôi tên.

Vừa chỉ nhìn thoáng qua, nhiệt độ xung quanh Thân Đồ Niệm chợt nóng hơn.

- Có gì xảy ra?

Một giọng nói ôn hòa từ sau truyền tới.

Đằng sau hắn chính là một chiếc xe ngựa và bảy tên kiếm sư cung đình đi theo.

Thân Đồ Niệm xoay người, chậm rãi nói:

- Hai thanh kiếm Hàn Tư Tử và Tiêu Tuệ Hải gãy rồi, quân đội trọng khải Dạ Ma bị đội quân trọng khải Thanh Vương của Vân Tần đánh tan.

Vừa nghe như vậy, sắc mặt của bảy tên kiếm sư cung đình càng tái nhợt hơn, người ngồi trong xe ngựa cũng thở nhẹ một cái, không lên tiếng nữa.

Đối với thái độ của người ngồi trong xe ngựa, Thân Đồ Niệm luôn tôn trọng và kính ngưỡng.

Khí tức cả người hắn cực nóng, nhưng trong lòng lại rét lạnh...Hàn Tư Tử và Tiêu Tuệ Hải vốn là hai Thánh sư chịu trách nhiệm thọc sâu vào con đường quan trọng của quân đội Vân Tần, nhưng giờ đã chết đi, hơn nữa còn kéo theo cả một đội quân trọng khải Dạ Ma, khiến cho trận thế của quân đội Đại Mãng đã rơi vào hoàn cảnh xấu.

Hiện giờ, hắn ta chỉ có thể xem thử kiện vũ khí tất thắng thứ hai của mình có thể thay đổi thế cục hay không.

Hít sâu một hơi, Thân Đồ Niệm đưa tay ra, ra mệnh lệnh với một đạo quân đang chờ lệnh ở phía sau.


~~o0 0o~~


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK