~~o0 0o~~
Các thí sinh ở đây bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, ngay cả những "Biên Man" đã trải qua rất nhiều hung hiểm, được biên quân đề cử đến đây hai tay cũng không tự chủ được, hơi run rẩy.
Học viện Thanh Loan là thánh địa ở đế quốc Vân Tần, rất nhiều người luôn ao ước được vào bên trong học. Nhưng ngoại trừ Lâm Tịch, sợ rằng tất cả một người đều hiểu một việc: Nhập thí hàng năm của học viện Thanh Loan vô cùng cổ quái và nghiêm khắc, thà thiếu không ẩu, nhiều lắm cũng chỉ có hai hay ba phần mười thí sinh được giữ lại.
Lâm Tịch, Trương Bình, Lý Khai Vân, Hướng Lâm và cả Mông Bạch sắc mặt vẫn trắng bệch, năm tên "Thổ Bao" này ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm người giảng viên trung niên mặc ào bào đen đang đọc những người trúng cử.
Gần như cứ mỗi khi có một cái tên được đọc thì lập tức tiếng hoan hô vui mừng vang lên, làm cho không khí trở nên rất náo nhiệt.
- Hướng Lâm, tổng hợp được 16 phần, trúng cử khoa Văn Trì.
Ngay lúc đó Hướng Lâm không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, vui mừng đến nỗi muốn khóc. Giảng viên mặc áo bào đen gọi tên hắn!
- Chúc mừng!
Lâm Tịch, Trương Bình, Lý Khai Vân và Mông Bạch, tất cả đều hoan hô, ôm lấy Hướng Lâm.
Tuy nói khoa Văn Trì không phải là khoa lý tưởng nhất đối với những học viên lòng mang đầy nhiệt huyết và ước ao, nhưng chỉ cần vào được học viện là được rồi, đó là vinh quang vô thượng.
- Lưu Hoa Quân, tổng hợp được 17 phần, trúng cử khoa Ngự Dược...Khâu Hiểu Linh, tổng hợp được 17 phần, trúng cử khoa Văn trì.
Đột nhiên cả người Lý Khai Vân run rẩy, đồng thời vui mừng nói hoan hô, ánh mắt của hắn ngay lúc này toát lên nhiệt huyết của tuổi trẻ bởi vì giảng viên trung niên đã gọi tên hắn.
- Lý Khai Vân, tổng hợp được 18 phần, trúng cử khoa Chỉ Qua!
Không những thông qua nhập thí của học viện Thanh Loan, hắn còn vào được khoa Chỉ Qua mong muốn nhất!
Giảng viên trung niên mặc áo bào đen vẫn tiếp tục, nhanh chóng đọc hơn tên của năm mươi người. Sau khi chúc mừng hai người bạn xong thì Trương Bình và Mông Bạch khẩn trương hẳn lên, nhất là Mông Bạch. Giờ phút này đầu của hắn toàn mồ hôi hột, đôi môi nhấp nháy liên tục, không biết đang nói gì.
- Mông Bạch, tổng hợp được 20 phần, trúng cử khoa Nội Tương.
Giảng viên trung niên mặc áo bào đen bỗng nhiên gọi tên Mông Bạch.
Tên mập Mông Bạch này thật quá khẩn trương, nên đến lúc này rồi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, khi nghe tên mình được gọi lên, hắn còn tưởng người giảng viên đó gọi mình lên trắc thí lại, cho nên hắn không có mở miệng hoan hô mà kinh hoảng lảo đảo chạy tới trước giảng viên trung niên mặc áo bào đen, lúc mọi người còn không biết hắn muốn làm gì thì hắn lại bị chợt chân té ngã xuống đất.
- A, đau quá!
Sau cú ngã này, hắn cũng tỉnh táo lại, hét lên:
- Ta thi đậu rồi! Ta vào học viện rồi! Ta vào học viện rồi!
Nếu là lúc bình thường thấy Mông Bạch hành động như vậy, sợ rằng phần lớn mọi người sẽ cười nhạo hắn, nhưng lúc này mọi người lại thấy mũi mình đầy mồ hôi vì khẩn trương, thầm nghĩ: "Một tên Thổ Bao mập mạp tham ăn như vậy mà cũng vào học viện được, trời còn có mắt không vậy?"
- Cừu Lộ, tổng hợp 20 phần, trúng cử khoa Chỉ Qua.
Ngay lúc Lâm Tịch cảm thấy hình dáng của Mông Bạch lúc này rất đáng yêu thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy sự hận thù.
- Hắn ta cũng thi đậu?
Lâm Tịch quay đầu lại, phát hiện chủ nhân của ánh mắt này chính là người thiếu niên có khuôn mặt non nớt mặc áo vàng đã từng xảy ra xung đột với mình khi mới đến đây. Thấy thần sắc của người này có vẻ rất thích thú và khoe khoang, Lâm Tịch biết người tên "Cừu Lộ" trúng tuyển mà giảng viên trung niên mặc áo bào đen vừa hô lên chính là hắn.
Lâm Tịch cũng không phải là người sợ sệt người khác, hắn bĩu môi một cái rồi xoay người lại, không để ý nữa.
- Trương Bình, tổng hợp được 20 phần, trúng cử khoa Thiên Công.
Giảng viên trung niên mặc áo bào đen hô to tên Trương Bình, Trương Bình nhất thời hoan hô, xoay người ôm Lâm Tịch.
Lâm Tịch cười ha ha, lúc lấy tay vỗ vỗ lưng người này thì Lâm Tịch mới biết lưng của Trương Bình đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Vị giảng viên trung niên sắc mặt nghiêm túc mặc áo bào đen vẫn tiếp tục đọc, không khí càng lúc càng khẩn trương hơn. Nếu như để ý kỹ có thể thấy sắc mặt của rất nhiều người bây giờ rất xấu, vì mặc dù các thí sinh không biết rõ học viện Thanh Loan dựa vào tiêu chuẩn nào để xét một người đậu hay rớt, nhưng mọi người đều biết số phần càng cao thì kết quả thi càng tốt, những người thi không tốt hoặc biểu hiện không tốt tới lúc này cũng biết hi vọng vào học viện đối với họ đã trở nên xa vời.
- Mộ Sơn Tử, tổng hợp được 23 phần, trúng cử khoa Chỉ Qua.
- Lâm Tịch, là hắn.
Lý Khai Vân và Hướng Lâm đồng thời nhắc nhở Lâm Tịch.
Người tên Mộ Sơn Tử chính là tên thiếu niên Kim Chước mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu tóc chải chuốt đàng hoàng rồi dùng cây châm ngọc sáng loáng ghim lại, khi nãy còn đánh cược với Lâm Tịch.
Trương Bình hơi biến sắc:
- Hắn họ Mộ? Là người Mộ gia ở hành tỉnh Tê Hà?
Lâm Tịch khẽ hỏi:
- Mộ gia rất lợi hại à?
- Mộ gia Mộ Lương Tranh chính là Tỉnh Đốc hành tỉnh Tê Hà.
- Hình như cho tới bây giờ ta vẫn chưa thấy tên ngươi đấy.
Ngay lúc bọn người Lâm Tịch đang nói chuyện với nhau thì Mộ Sơn Tử với vẻ mặt đắc ý đã đi tới, cười lạnh nhìn Lâm Tịch rồi nói một câu, Trương Bình không tự chủ được cũng lui về sau một bước.
Lâm Tịch bình thản cười cười:
- Chắc ở phía sau.
- Thật không?
Mộ Sơn Tử ngây ngốc, vốn lúc tới đây hắn thấy rất đắc ý thì bây giờ không khỏi tức giận, hắn không ngờ rằng đến lúc này rồi Lâm Tịch vẫn tỏ ra thản nhiên như vậy. Mà hành động kế tiếp của Lâm Tịch càng làm cho hắn giận đến mức mặt đỏ lên, bởi vì Lâm Tịch lại chân thành gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
- Rất tốt, hi vọng ngươi không hối hận.
Mộ Sơn Tử không muốn nói nữa, chỉ nói thêm một câu như thế.
"Không hối hận..." - Lâm Tịch quay đầu, thầm nói như thế trong lòng, khóe miệng cũng nở một nụ cười.
Cho đến lúc này, số lượng thí sinh trúng tuyển mà vị giảng viên trung niên mặc áo bào đen đọc đã hơn một trăm sáu mươi người, danh sách thi đậu kế tiếp chắc chắn không còn nhiều nữa. Mà trong một trăm sáu mươi thí sinh đã thông qua đó, số người được tổng số phần hơn 20 chỉ chiếm khoảng một phần mười, nói cách khác, với điểm số phần là 23 thì Mộ Sơn Tử đã lấy được một thành tích rất tốt. Chỉ tiếc đối thủ của hắn là Lâm Tịch, Lâm Tịch có lòng tin tuyệt đối vào chính mình, cho đến lúc này tên của hắn vẫn chưa xuất hiện cũng có nghĩa là điểm của hắn rất cao.
...
- Lãnh Thu Ngữ, tổng hợp được 27 phần, trúng tuyển khoa Ngự Dược.
- Vũ Hóa Thiên Cực, tổng hợp được 27 phần, trúng tuyển khoa Linh Tế.
Đến lúc vị giảng viên trung niên mặc áo bào đen đọc tên của hai người này, rất nhiều thí sinh không nhịn được đã khóc lên, âm thanh nứt nở vang khắp bờ hồ. Phần lớn mọi người đều nhìn thấy kết quả khảo nghiệm tư chất của Lãnh Thu Ngữ và Vũ Hóa Thiên Cực, cho dù là người lạc quan đến đâu thì những người trẻ tuổi ở đây cũng tự hiểu mình không thể nào vượt qua hai nhà Lãnh gia và Vũ Hóa gia kia.
- Không có nàng? Chẳng lẽ nàng không trúng tuyển?
Trong không khí buồn bã và đầy nước mắt, Lâm Tịch nhìn xung quanh rồi ánh mắt của hắn dừng lại trên một người thiếu nữ vóc người cao gầy mặc áo màu xanh.
Trừ những Thổ Bao luôn vây quanh mình, hắn vẫn luôn chú ý tới người thiếu nữ làm cho tim phải đập nhanh hơn, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Với tình hình hiện nay thì rõ ràng nhập thí vào học viện Thanh Loan đã gần kết thúc, người giảng viên trung niên mặc áo bào đen cũng không gọi tên người thiếu nữ này lên, nhưng điều làm cho hắn phải kinh ngạc chính là thần thái của người thiếu nữ này vẫn rất tự nhiên, giống như ánh mặt trời mùa xuân đang chiếu sáng phong cảnh chung quanh.
Thần thái tự nhiên đó cùng với dung mạo Lâm Tịch cảm thấy không một chút tỳ vết đó làm cho hắn phải ngẩn ngơ.
- Ngươi còn nói ở phía sau?
Một tiếng quát nổi giận cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tịch, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộ Sơn Tử sắc mặt lạnh lùng đầy giận dữ nhìn hắn chằm chằm.
- Bây giờ kết quả thi tuyển đã được thông báo xong? Ngươi còn dám nói là tên mình ở phía sau?
Thấy Lâm Tịch xoay đầu lại, Mộ Sơn Tử vừa cười lạnh vừa nói.
Lâm Tịch cũng nhíu mày lại, cảm thấy hơi ngạc nhiên vì kết quả thi tuyển. Mấy người Trương Bình nhìn hắn cũng không biết nên nói gì, vì lúc này vị giảng viên trung niên đã ngừng lại, dường như đã báo xong những người trúng tuyển lần này.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc và ngoài ý muốn trên khuôn mặt Lâm Tịch, Mộ Sơn Tử càng lúc càng vui, khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt:
- Ta thấy nếu như không phải ta sang đây thì sợ rằng lúc này ngươi sẽ nhân lúc không ai chú ý chạy trốn đi đâu đấy.
- Ngươi nói gì đó...
Mông Bạch giận dữ mặt đỏ bừng lên, vừa muốn thay Lâm Tịch nói chuyện thì vị giảng viên trung niên mặc áo bào đen đã ngừng lại nãy giờ bỗng nhiên mở miệng:
- Cao Á Nam, tổng hợp 30 phần, Thiên Tuyển.
- Thiên Tuyển?
Mọi người nhất thời chấn động, Lâm Tịch sửng sốt, còn chưa kịp hiểu hai chữ Thiên Tuyển có ý nghĩa gì thì giảng viên trung niên mặc áo bào đen đã tiếp tục đọc:
- Lâm Tịch, tổng hợp 31 phần, Thiên Tuyển. Văn Hiên Vũ, tổng hợp 31 phần, Thiên Tuyển.
- Cái gì? Lâm Tịch, ngươi...
Những tiếng kinh hô như không thể tin được vang lên, nhất là Mông Bạch, người hét lớn nhất vừa rồi chính là hắn.
Mộ Sơn Tử vừa rồi còn cảm thấy rất khoái trí thì giờ lại bỗng nhiên ngây người, sắc mặt xanh mét:
- Tổng hợp 31 phần...Thiên Tuyển... sao có thể như vậy?
- Lâm Tịch, ngươi làm thế nào?
Trương Bình, Hướng Lâm, Lý Khai Vân cũng rất khiếp sợ, mặc dù bọn họ đều mong muốn Lâm Tịch có thể thông qua, nhưng dù thế nào đi nữa thì họ cũng không thể ngờ tới kết quả này.
- Thiên Tuyển...sao có thể như vậy?
Sắc mặt Mộ Sơn Tử từ xanh mét chuyển thành tái nhợt, gần như hồn phi phách tán.
Một người Kim Chước xuất thân là con nhà Tỉnh Đốc như hắn so với loại chỉ một phần ba Kim Chước hai phần ba Thổ Bao như Mông Bạch thì biết rất nhiều việc. Hắn biết tổng số phần là kết quả của khảo nghiệm tư chất và thành tích dự thi lần hai, mà tư chất của Lâm Tịch chỉ có hai, suy ra thành tích dự thi của Lâm Tịch còn cao hơn Cao Á Nam và Văn Hiên Vũ!
Cũng có thể nói như sau: Chỉ cần trong sáu trưởng giả học viện phụ trách khảo thí có hai người cảm thấy thí sinh đó giỏi thì người thí sinh đó đã vào được học viện, nhưng Thiên Tuyển chính là những người có rất nhiều trưởng giả muốn giành lấy về khoa mình, vì không thể nào quyết định được nên mới xếp vào Thiên Tuyển!
Nhưng một tên Thổ Bao tư chất quá bình thường như hắn rốt cuộc có điểm gì đặc biệt lại có thể làm cho nhiều vị giáo sư không thể quyết định được, rồi phải xếp vào Thiên Tuyển?
- Này này...Thiên Tuyển là cái gì vậy?
Mà điều làm cho hắn suýt nữa phải ho ra máu chính là ngay lúc đó Lâm Tịch vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật thà quay sang hỏi hắn một câu như vậy.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK