Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~

Một giáo quan Trung Châu vệ mặc giáp bạc đang chỉ huy mười mấy quân sĩ dưới tay mình rất hiệu quả, liên tục dùng những chiếc máy bắn đao bắn ra những lưỡi đao sắc bén, phá vỡ tường thành hoàng cung rồi xoáy vào hậu cung.

Hiện nay tường thành hoàng cung đã xuất hiện nhiều lỗ hổng, nhưng không có một đội Trung Châu vệ nào dám tấn công.

Tất cả Trung Châu vệ liên tục dùng quân giới, như máy bắn tên, máy bắn đao...tấn công vào trong hoàng cung, khiến cho âm thanh sắc bén của kim loại không ngừng vang lên.

Trong tình huống bên tấn công không tấn công, bên phòng thủ không chống trả, sức sát thương của máy bắn tên cũng như máy bắn đao như vậy là vô cùng nhỏ, nhưng đây cũng là một thái độ, cho thấy Trung Châu vệ có thể dùng cách thức này đẩy mạnh khí thế của mình, nuốt trọn cả hoàng cung.

Phần lớn các công xưởng chế tạo quân giới của thành Trung Châu đều được đặt khắp thành.

Hiện giờ hoàng cung đã trở thành một hòn đảo đơn độc trong thành Trung Châu, nên tất cả công xương này tất nhiên đều bị Trung Châu vệ nắm giữ. Nói một cách khác, các cây tên, lưỡi đao vừa được công xưởng chế tạo ra ngay lập tức sẽ được vận chuyển đến ngay tay của các Trung Châu vệ, liên tục tấn công vào hoàng cung.

Vào lúc bình thường, trong các kho, phòng của Công ti, thậm chí là trong kho lưu trữ của các công xưởng lớn ở thành Trung Châu, đều có rất nhiều nguyên vật liệu như tinh cương, giúp cho các công xưởng này có thể sản xuất liên tục không gián đoạn. Nói một cách khác, khi còn ở trong thành Trung Châu, Trung Châu vệ có thể sử dụng tên nỏ, lưỡi đao liên tục mà không bị gián đoạn.

Những đồ vật do các công xưởng chế tạo ra được vận chuyển đưa đến tay các Trung Châu quân không ngừng nghỉ, sau đấy biến thành vô số luồng kim loại sắc bén bắn vào trong hoàng cung mà không sợ lãng phí.

Đối với các quân nhân Vân Tần bình thường, dù sao hoàng cung Vân Tần cũng là nơi uy nghiêm nhất, đáng kính sợ nhất, quan niệm này đã lưu trong trí óc họ không biết bao nhiêu năm. Việc dùng quân giới liên tục tấn công như vậy sẽ khiến bọn họ dễ dàng chấp nhận hơn, mà một khi đã có thể tùy ý bắn phá vào nơi mình kính sợ nhất, nỗi sợ hãi vô hình trong lòng họ sẽ bất giác giảm đi rất nhiều.

Tâm tình của tên giáo quan Trung Châu vệ đang chỉ huy cũng bất giác thay đổi rất nhiều, thậm chí hắn ta còn cảm thấy việc chiến đấu như vậy không khác với những trận chiến trước kia bao nhiêu.

Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh kim loại khác thường.

Bởi vì các xe bắn lưỡi đao bên cạnh đang điên cuồng vận chuyển với âm thanh ầm ầm, nên các quân sĩ bình thường không chú ý tới, nhưng đối với một người đã sử dụng xe bắn lưỡi đao trong nhiều năm như hắn ta mà nói, đây là một âm thanh rất khác thường.

- Ngừng!

Hầu như là theo bản năng, hắn quát lớn lên một tiếng.

Nhưng ngay nháy mắt hắn ta ra lệnh, lồng ngực hắn bỗng nhiên phun ra vài luồng máu tươi.

Hắn thét lớn lên, nhưng xen lẫn vào đầy lại là âm thanh lá phổi tràn ngập không khí và máu tươi phun ra nhè nhẹ.

Trong lúc bắn ra những lưỡi đao sắc bén, hai chiếc máy bắn lưỡi đao bên cạnh tên giáo quan này lại đột nhiên rung động nhè nhẹ, rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Những mảnh kim loại nhỏ bắn nhanh trên không trung, xuyên qua thân thể từng tên quân sĩ.

Vô số âm thanh bi thảm thống khổ vang lên khắp nơi.

Cùng một thời gian, có rất nhiều quân giới đang được Trung Châu vệ bỗng nhiên xảy ra vấn đề, hoặc là chốt khởi động nổ tung, hoặc là phần máy bên trong nổ tung, khiến cho Trung Châu vệ bị tổn thương không nhẹ.

Một tên giáo quan Trung Châu vệ lấy tay che cổ của mình, sắc mặt xanh mét.

Tất cả quân giới xảy ra vấn đề đều là máy bắn lưỡi đao hoặc máy bắn tên...Ngay nháy mắt những mảnh kim loại đầu tiên bay ra ngoài, hắn đầu tiên cảm thấy khiếp sợ và không thể hiểu được, tại sao lại có nhiều quân giới xảy ra vấn đề như vậy được, nhưng ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng nói ra hai chữ:

- Dung gia!

Vân Tần đã chế tạo rất nhiều máy bắn tên cũng như máy bắn lưỡi đao, tính chắc chắn, độ an toàn của những loại máy móc này đã được kiểm nghiệm qua nhiều tháng. Nếu như có một hoặc hai chiếc xảy ra vấn đề, người sử dụng có thể cho rằng là do bảo dưỡng hoặc thao tác có vấn đề, nhưng nhiều quân giới cùng lúc xảy ra vấn đề như vậy, chỉ có thể do bị người khác động tay động chân, hơn nữa còn phải là do tượng sư cao cấp đã rất quen thuộc với những quân giới này.

Tuy nhiên, cho dù có một vài tượng sư đã giở trò, họ cũng không thể tác động đến điều quân giới như vậy.

Trong thành Trung Châu này, có thể làm được chuyện này chỉ có Dung gia!

Trong chín nguyên lão trước kia, chỉ có Dung gia chưa bao giờ tỏ rõ thái độ của mình. Sau khi chín bức màn che nặng nề bị hoàng đế Vân Tần chính thức gỡ bỏ xuống, Dung gia tựa hồ đã mai danh ẩn tích trong thành Trung Châu, nhưng vào ngày hôm nay, Dung gia lại dùng phương pháp này để tỏ thái độ của mình.

Dung gia hoàn toàn kiên định đứng bên phía hoàng đế!

Mặc dù các công xưởng kia đều bị Trung Châu vệ khống chế, tất cả quân giới sản xuất ra đều bị quân đội giám sát, nhưng Dung gia vẫn có thể giở trò như vậy!

...

Trong đợt nổ mạnh của hầu hết quân giới đang được sử dụng vừa rồi, tất cả Trung Châu vệ ở tuyến đầu gần như đã chết hết, chỉ còn có vài người có thể đứng vững trên mặt đất cùng với tên giáo quan vừa nói hai chữ "Dung gia" kia.

Rất nhiều Trung Châu vệ ở sau bắt đầu run rẩy.

Bởi vì so sánh với việc chết đi, điều khiến bọn họ sợ hãi như vậy chính là sức mạnh vô hình đằng sau vụ nổ đấy. Hoặc có thể nói nỗi sợ tồn tại qua bao nhiêu năm tưởng chừng như đã tan biến đi sau khi họ tùy ý đập phá hoàng cung, nay đã trở lại và càng to lớn hơn.

Chiếc xe của Văn Huyền Xu lặng lẽ đi tới ngay trước cổng hoàng thành, tựa như đang đi dự triều vào lúc sáng sớm.

Màn xe ngựa của ông ta luôn được vén lên, các Trung Châu vệ ở phía ngoài có thể nhìn thấy ông ta, mà ông ta cũng có thể nhìn thấy rõ hoàng thành Trung Châu đang bị đắm chìm trong biển lửa và cánh cổng hoàng cung luôn được đóng chặt.

Hiện giờ ông ta tất nhiên nhìn thấy biến cố vừa xảy ra, cũng thấy được quân số bên mình bị giảm, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tuy không thể dự đoán được Dung gia dùng cách này để xuất hiện, nhưng việc Dung gia xuất hiện lại nằm trong dự đoán của ông ta.

- Có thể bắt đầu.

Ông ta bình tĩnh ra lệnh với một tướng lãnh Trung Châu vệ đứng bên cạnh mình.

Tên tướng lãnh Trung Châu vệ lạnh lùng đứng bên cạnh ông ta hít sâu một hơi, đồng thời quát to:

- Tấn công!

Tựa như có một tia sét lớn nổ mạnh trên không trung.

Tiếng trống trận vang lên, các tay đánh trống khắp bốn phương tám hướng cửa thành đều đồng loạt gõ trống, cả thành Trung Châu tựa như đang bị chấn động.

Có những âm thanh quát lớn chói tai tử trong đội ngũ Trung Châu vệ dày đặc vang lên.

Nỗi sợ hãi vô hình vừa mới xuất hiện lại đã bị tiếng trống mạnh mẽ ngăn chặn, các Trung Châu vệ đồng loạt bước tới trước như một phản xạ có điều kiện, càng lúc càng chạy nhanh, dũng mãnh lao tới ngay trước cửa hoàng cung.

Tiếng vó ngựa dày đặc như mưa rơi không ngừng vang lên.

Các chiến mã to lớn kéo theo quân giới công thành tông mạnh vào cửa hoàng cung.

Cửa cung nặng nề như con thuyền lớn nhanh chóng bị biến dạng trong những âm thanh trầm thấp.

...

"Ầm!"

Cánh cửa chính dày nặng nề của hoàng cung Vân Tần run rẩy liên tục rồi đổ xuống, sức nặng của cánh cửa thậm chí còn khiến bụi mù bốc lên cao, làm cho những con chiến mã đằng trước cánh cửa phải hoảng hốt co vó lên.

Rất nhiều tướng lãnh Trung Châu vệ nhíu mày lại thật chặt.

Trong tầm mắt bọn họ, không có bất kỳ hệ thống phòng thủ nào, chỉ là một con đường bằng phẳng. Đằng sau cánh cửa cung vừa đổ xuống là con đường lát đầy những miếng gạch vàng bọn họ rất quen thuộc, dẫn thẳng tới đại điện Kim Loan.

Mười mấy tên Trung Châu vệ trong sự sợ hãi và mơ hồ cùng lúc bước qua cửa cung, đặt chân lên con đường lớn tới mức đủ để chín chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng có thể song song chạy.

Khi chính thức đặt chân lên con đường lát gạch màu vàng, bọn họ càng sợ hãi và mơ hồ hơn.

Đây là nơi mà cả đời bọn họ đáng lẽ không thể bước vào, cảm xúc khẩn trương này khiến cho sự sợ hãi và mơ hồ trong lòng bọn họ càng lúc càng lớn hơn.

Cho đến khi đi sâu vào mấy chục bước, các quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp bạc này mới nhận ra rằng bọn họ xông vào quá dễ dàng, không có bất kỳ chống cự nào.

Bọn họ đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì con đường lớn màu vàng bên dưới chân bọn họ đột nhiên rung động như động đất.

Có âm thanh vô số vật nặng đè lên mặt đất từ phía sau truyền đến.

Bọn họ bất giác quay đầu lại nhìn, sau đấy bọn họ nhìn thấy tầm mắt của mình đang bị vô số trọng khải màu trắng, cả người phát ra ánh sáng, đang chạy như điên đến.

Trọng khải Bạch Hổ!

Trọng khải Bạch Hổ của riêng Trung Châu vệ!

Các quân sĩ Trung Châu vệ xông vào đầu tiên hoảng sợ tránh ra hai bên.

Một bóng ảnh kim loại khổng lồ mang theo cuồng phong xông qua khe hở giữa bọn họ, các quân sĩ Trung Châu vệ này sợ hãi đến nỗi không dám làm gì khác.

Các trọng khải Bạch Hổ này tựa hồ muốn đẩy vỡ cả hoàng thành Trung Châu thành phấn vụn!

...

Một luồng ánh kiếm đột nhiên từ đại điện nào đấy phóng ra ngoài.

Ánh kiếm này nhanh chóng mà mạnh mẽ, tựa như một thác nước lớn từ trên trời cao đổ xuống mặt đất, nhưng đồng thời ánh kiếm cũng nhẹ nhàng vô cùng.

Ánh kiếm này trước tiên áp sát xuống mặt đất, đâm thẳng vào khe hở giữa bụng một bộ trọng khải Bạch Hổ, tiếp theo lại đâm về một bộ trọng khải Bạch Hổ khác.

Đây chính là thế kiếm của học viện Tiên Nhất.

Sử dụng thanh kiếm này chính là một người tu hành mặc giáp Tiên Nhất.

Giáp Tiên Nhất có hình dáng như một trường sam, dùng vô số sợi kim loại rất nhỏ bện lại tạo thành, không ảnh hưởng đến việc bộc phát hồn lực cũng như tốc độ xuất kiếm của người tu hành.

Chỉ trong chớp mắt, người tu hành học viện Tiên Nhất này đã giết chết sáu quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ, dễ dàng như đang cắt cỏ trong học viện Tiên Nhất.

Chỉ là trước mặt Trung Châu vệ, một người tu hành học viện Tiên Nhất như vậy thật sự rất nhỏ bé.

Đội quân mặc trọng khải Bạch Hổ đã có hơn hai ngàn người, mà bên ngoài cửa cung hoàng thành hiện giờ còn có ít nhất hai vạn Trung Châu vệ.

Chưa có một người tu hành nào có thể ngăn cản đại quân, cho dù là Thánh sư, một khi đốt mặt với nhau, Thánh sư cũng bị đại quân đè chết.

Ngay lúc người tu hành học viện Tiên Nhất này dùng kiếm giết chết sáu quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ, trong không trung đột nhiên vang lên rất nhiều âm thanh như cây tên bay trong không trung.

Có rất nhiều mảnh lưới kim loại và dây thép bay thẳng tới chỗ người tu hành học viện Tiên Nhất.

Nhưng cũng ngay lúc đó, có vô số ánh kiếm từ trong đại điện phóng ra ngoài.

Một người tu hành không thể ngăn cản đại quân, nhưng nếu như có nhiều người tu hành cùng lúc xuất hiện, bọn họ có thể ngăn cản đại quân.

Trong nháy mắt này, trên con đường lớn màu vàng của hoàng thành Trung Châu đã xuất hiện rất nhiều người tu hành cầm kiếm.

Những người tu hành này đều mặc y phục học viện Tiên Nhất.

- Thì ra những người bị điều tới hành tỉnh Nam Lăng chỉ là ngụy trang...các kiếm sư của học viện Tiên Nhất đã bị điều tới hoàng thành này.

Văn Huyền Xu chậm rãi lắc đầu.

Đây chính là biến số đầu tiên mà tình báo của ông ta đã không thể có được.


~~o0 0o~~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK