~~o0 0o~~
- Thái tử điện hạ.
Lâm Tịch khom mình hành lễ.
- Không cần đa lễ, tốt nhất ngươi vẫn nên coi ta chỉ là một Trần Mộ ngày đó từng đứng trước điện tân sinh.
Trưởng Tôn Vô Cương khó khăn nói ra câu này, giọng nói chậm chạp, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra được khí tức trầm tĩnh ôn hòa trong đó. Trong tình huống nguy cấp, bản thân lại trọng thương, nhưng vị thái tử này có thể trấn định như vậy, điều này khiến Lâm Tịch không khỏi bội phục hắn vài lần.
Tuy nhiên, hiện giờ đã biết đối phương là ai, bất kể như thế nào, Lâm Tịch cũng không thể coi đối phương là Thổ Bao như mình được. Cho nên, sau khi nghe Trần Mộ nói, Lâm Tịch chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào.
- Hai Thánh sư cũng không thể ngăn được bao lâu...Trung Châu đều nói Văn Nhân đại tướng quân mạnh, nhưng không nghĩ hắn lại mạnh đến như vậy.
Bởi vì bản thân Lâm Tịch không kính sợ cái gọi là quyền quý hay hoàng quyền trên thế gian này, nên hiện giờ trông hắn không hề tỏ khiêm tốn hay nhường nhịn. Thấy Lâm Tịch như vậy, Trưởng Tôn Vô Cương cho rằng lời mình nói có vài phần tác dụng, hắn bất giác nở một nụ cười ôn hòa, khẽ than một câu rồi nói tiếp:
- Hiện giờ Văn Nhân đại tướng quân thế nào rồi?
Lâm Tịch nhẹ giọng nói:
- Bị An giáo sư hạ độc trọng thương, buộc thối lui, hành tung không rõ.
Trưởng Tôn Vô Cương chậm rãi gật đầu, thở dài nói:
- Ra là các ngươi cùng với An giáo sư ngăn hắn lại, cứu ta một mạng.
Lâm Tịch nói:
- Là công của An giáo sư, đối mặt với người như Văn Nhân Thương Nguyệt, chúng ta không thể giúp được gì.
Trưởng Tôn Vô Cương gật đầu, muốn nói chuyện tiếp nhưng bất giác lại tỏ ra đau đớn, sắc mặt tái xám hẳn đi, mồ hôi hột trên trán đổ ra như mưa.
- Điện hạ...thương thế ngài không nhẹ, cố gắng nói ít.
Lâm Tịch biết nội tạng trong cơ thể Trưởng Tôn Vô Cương bị kiếm khí của Văn Nhân Thương Nguyệt chấn vỡ, hiện giờ tuy đã tỉnh táo nhưng chắc chắn trong cơ thể vẫn còn rất đau đớn. Thấy Trưởng Tôn Vô Cương như vậy, hắn không nhịn được mà nói lời nhắc nhở.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Cương lại lắc đầu, cố gắng tươi cười:
- Thương thế ta thế nào hiển nhiên ta biết rõ hơn các ngươi...tuyệt đối không vì nói thêm vài câu mà phải chết, ít ra lúc còn sống có thể nói được...Nếu như ta chết, có những lời lại không nói được, khi đấy mới là đau khổ.
Lâm Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần thuận lợi, điện hạ sẽ không chết.
Trưởng Tôn Vô Cương cố gắng nhẫn nhịn cơn đau như vô số con kiến cùng cắn trong cơ thể, bình thản nói:
- Chúng ta đi đâu? Hiện đang ở đâu?
- Chúng ta phải đến rừng Mê Tung, có người khoa Ngự Dược ở đấy, có thể giúp thương thế của thái tử tốt hơn.
Lâm Tịch giải thích đơn giản:
- Hiện nay chúng ta đang ở giữa phía đông lăng Bích Lạc và hồ Kính Thiên. Đi đường vòng qua đây sẽ mất thời gian hơn, nhưng tỷ lệ gặp bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt cũng thấp hơn, ta cảm thấy chúng ta sẽ an toàn hơn.
- An toàn?
Trưởng Tôn Vô Cương tươi cười:
- Sợ rằng ở lăng Bích Lạc này chưa từng có ai nói hồ Kính Thiên an toàn cả...các ngươi vì cứu ta lại dám đi đường này.
...
Bởi vì không có thời gian để lãng phí, nên đội ngũ này tiếp tục lên đường, xuyên qua khu rừng cạnh hồ Kính Thiên trong đêm tối.
Thật ra mỗi một câu nói khi nói ra của Trưởng Tôn Vô Cương đều khiến hắn phải chịu nhiều đau đớn, nhưng vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tịch trước điện tân sinh khoa Chỉ Qua, hắn đã cảm thấy Lâm Tịch khác với người thường, thâm tâm tất nhiên cảm thấy gần gũi với Lâm Tịch. Mà từ khi ấy hắn đã cho rằng Lâm Tịch nhất định trở thành kỳ tài của Vân Tần, sau khi Lâm Tịch rời khỏi học viện, hắn luôn luôn chú ý đến Lâm Tịch, mỗi một chuyện Lâm Tịch thực hiện điều khiến hắn cảm thấy vui mừng...Bởi vì cũng là người trẻ tuổi, hắn thậm chí còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào vì những gì Lâm Tịch đã làm, chỉ hận không thể tận mắt nhìn thấy hoặc trực tiếp làm. Trong mắt hắn, Lâm Tịch từ lâu đã không còn là một niên đệ xuất sắc, mà là một người bạn thân khiến hắn phải quan tâm.
Hắn biết phụ hoàng mình có ấn tượng không tốt với Lâm Tịch, đây cũng là điều hắn lo lắng. Hắn nghĩ rằng có lẽ mình có thể trở thành người điều giải mối quan hệ giữa phụ hoàng và Lâm Tịch, có thể khiến Lâm Tịch tin tưởng mình hoàn toàn, đồng ý trở thành trụ cột cho Vân Tần.
Cho nên, trên đường tới lăng Bích Lạc, hắn đã từng nói với Đỗ Chiêm Diệp rằng mình rất mong nhìn thấy Lâm Tịch.
Bây giờ đã tận mắt gặp mặt, nhìn thấy đối phương trưởng thành, Trưởng Tôn Vô Cương bất giác cảm thấy càng thân cận hơn, mỗi một lời nói với Lâm Tịch đều khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đây chính là hợp ý.
Đôi khi việc trở thành bạn bè tốt hay không phụ thuộc rất lớn vào cả hai bên, không liên quan gì đến việc hai bên có gặp nhau thường xuyên hay không, biết nhau bao lâu rồi.
Cho nên, cho dù khó chịu đựng được nỗi đau đớn khổng lồ trong lòng, hắn vẫn cố gắng để mình tỉnh táo hơn, không muốn mình phải hôn mê nữa, đồng thời phải nói chuyện với Lâm Tịch nhiều hơn.
- Thật ra ta luôn hi vọng sẽ gặp lại ngươi...sự thật đã chứng minh ấn tượng ban đầu của ta về ngươi hoàn toàn không sai lầm. Nhưng mà, mặc dù ta cho rằng ngươi có phẩm chất trở thành một Tế ti, nhưng ta thật sự không ngờ rằng một đệ tử khoa Chỉ Qua lại có thể trở thành Tế ti Linh Tế.
Trong bóng đêm, hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch ở bên cạnh, từ từ nói.
Lâm Tịch cảm thấy hơi ngạc nhiên. Mặc dù hắn chưa bao giờ đánh giá thấp mình, thậm chí là còn hơi kiêu ngạo, nhưng hắn thật sự không ngờ rằng mình lại có một vị trí quan trọng đối với hoàng đế Vân Tần tương lai. Nghe những lời này, hắn khó lòng không khiêm tốn, nên bình tĩnh đáp lại:
- Điện hạ ngài quá khen rồi.
- Thật sao?
Trưởng Tôn Vô Cương khó khăn tươi cười, chân thành nói:
- Đừng nói với ta rằng ngươi chưa cân nhắc hậu quả của việc hộ tống này...Ngươi là Phong hành giả khác thường nhất trong học viện, cho nên, ngươi nhất định đã nhận được truyền thừa người tu hành khác không có được, hiển nhiên ngươi cũng biết phụ hoàng ta là người thế nào. Ta rất quan trọng đối với phụ hoàng, nếu như ta có gì ngoài ý muốn, ta thật không biết phụ hoàng sẽ như thế nào. Nhưng ngươi vẫn dám gánh vác trách nhiệm, mạo hiểm hộ tống ta.
- Đó là vì trên ta còn có người.
Lâm Tịch không muốn không khí hai bên quá nặng nề và đè nén, nên cười nói:
- Học viện sẽ che chở cho chúng ta...cho dù thái tử có việc gì, học viện ít nhất sẽ không để chúng ta bồi mạng, ít nhất đảm bảo chúng ta còn sống.
- Thật không?
Trưởng Tôn Vô Cương lắc đầu, nhìn Lâm Tịch, nhìn thấu nội tâm của người trẻ tuổi này, sau đấy lại nhìn thoáng qua Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm:
- Nếu như không có học viện làm chỗ dựa, nếu như có người trong các nàng xảy ra điều ngoài ý muốn, ngươi có thể cứu các nàng như vậy hay không?
Lâm Tịch cười cười, không trả lời vấn đề này.
- Cho nên, không cần giải thích gì cả, vàng chính là vàng.
Trưởng Tôn Vô Cương cười nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngay cả việc hộ tống ta như vậy ngươi cũng dám gánh chịu, sau này còn có việc gì không thể gánh vác?
Lâm Tịch nhận ra ẩn ý trong lời Trưởng Tôn Vô Cương nói, nhẹ giọng đáp lại:
- Điện ta không cần kỳ vọng quá lớn với ta...ta chỉ là một người rất tản mạn.
- Ta và ngươi còn trẻ, đúng là không cần nghĩ đến những chuyện quá xa xưa, ta và ngươi đang ở tương lai.
Trưởng Tôn Vô Cương cũng cười cười, hơi khó khăn nói:
- Nếu như trước kia thái độ của phụ hoàng ta làm ngươi cảm thấy bất công, ta thay phụ hoàng xin lỗi ngươi. Nếu như ta không chết ở lăng Bích Lạc, ta có thể đảm bảo, mặc dù hiện giờ ngươi phải chịu ủy khuất, sau này ta sẽ đền bù lại cho ngươi.
Lâm Tịch nhất thời nghiêm túc lại.
Hắn đã rất hiểu rõ thế giới bị quân quyền khống chế từ lúc sinh ra này. Trưởng Tôn Vô Cương đã nói ra những lời như vậy, mà hắn có thể nhận ra sự chân thành trong đấy, nên hắn bắt đầu nghiêm nghị kính nể vị thái tử Vân Tần này.
- Chẳng lẽ đây là di truyền cách đời sao?
Lâm Tịch nhất thời nghĩ tới tiên hoàng Vân Tần.
Rất nhiều truyền thuyết và sách vở ghi lại đã chứng minh rằng tiên hoàng Vân Tần năm xưa, người đã cùng kề vai chiến đấu với Trương viện trưởng nhiều năm, sau đấy thành lập đế quốc Vân Tần khổng lồ thật sự là một người cơ trí, thậm chí là có thể buông tay một số việc xuống được.
Hiện tại hắn cảm thấy hoàng đế hiện tại của Vân Tần, tức Trưởng Tôn Cẩm Sắt, không hề giống tiên hoàng Vân Tần. Nhưng Trưởng Tôn Vô Cương này lại rất có phong thái của tiên hoàng năm xưa.
- Dĩ nhiên đối với người không để ý đến danh lợi, đồng ý danh lợi sau này là việc rất buồn cười.
Một lần nữa Trưởng Tôn Vô Cương lại nhìn Lâm Tịch trong bóng đêm, chân thành nói:
- Tuy phụ hoàng có ý kiến với học viện Thanh Loan, nhưng phụ hoàng cũng rất tôn trọng học viện Thanh Loan, nên ta mới là đệ tử học viện Thanh Loan...Cũng vì ta là đệ tử học viện Thanh Loan, nên ta mới hiểu rõ những người lợi hại nhất đều không muốn bị thế tục trói buộc. Nhưng cũng giống như Trương viện trưởng năm xưa, bọn họ không hề mong muốn nhìn thấy dân chúng phải chịu khổ. Thật ra ta nói nhiều như vậy...điều hi vọng nhất chính là mình có thể trở thành bằng hữu thật sự đối với ngươi và nhiều người khác trong học viện. Ngươi không cần xem ta là Trưởng Tôn Vô Cương, cứ xem ta là Trần Mộ là được rồi.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, chân thành gật đầu:
- Chúng ta đã là bằng hữu...kể từ khi ngươi giúp Đỗ Chiêm Diệp cản một kiếm, chúng ta là bằng hữu chân chính.
- Nếu như ta chết...
Trưởng Tôn Vô Cương tươi cười, trước bình tĩnh nói câu này, sau đấy nhẫn nhịn sự đau đớn trong cơ thể, hắn nhìn Lâm Tịch, cực kỳ chân thành nói:
- Nếu như ta chết...nếu như phụ thân ta giận lây sang các ngươi, làm những chuyện cực kỳ bất công với ngươi, ta hi vọng ngươi có thể tha thứ cho phụ hoàng ta. Dù sao phụ hoàng ta cũng là đương kim thánh thượng, đồng thời cũng là một phụ thân...là một phụ thân của bằng hữu chân chính ngươi.
Lâm Tịch không do dự, chân thành gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
- Cái này giống như di ngôn thật nhỉ?
Trưởng Tôn Vô Cương cười cười.
Lâm Tịch nói:
- Rất giống.
- Vậy cũng có thể không đúng...
Trưởng Tôn Vô Cương cười cười, nhìn Lâm Tịch nói.
Nói xong câu đó, dường như hắn ta cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại ngủ một hồi. Nhưng sau khi nhắm mắt lại, hắn lại không ngủ, mà là hôn mê một lần nữa.
- Cũng là người nhà, nhưng tại sao khác nhau đến như vậy?
Lâm Tịch nhìn Trưởng Tôn Vô Cương đã hôn mê lại. Khi nghĩ tới hoàng đế hoàng thành Trung Châu, hắn bất giác nhìn sang Cao Á Nam bên cạnh, nhẹ giọng nói.
- Ngươi cảm thấy hắn tốt, nếu như, ta nói là...nếu như hắn muốn tranh người con gái của ngươi với ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Hiện giờ Cao Á Nam cảm thấy rất phức tạp, khi nghe Lâm Tịch nói, nàng bất giác nhẹ giọng nói bên tai Lâm Tịch.
Hơi thở nàng thật ấm áp, Lâm Tịch cảm thấy lỗ tai mình đang nóng lên, không hề nghĩ ngợi mà nói:
- Đương nhiên là không được...ta sẽ đánh bạn tốt thành đầu heo, nhiều nhất là tối đến mời hắn một bữa rượu.
Cao Á Nam nhất thời cảm thấy thoải mái hơn, trừng mắt nhìn Lâm Tịch một cái:
- Đầu heo cái đầu ngươi.
Khóe miệng nàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười hòa ái, trông rất vui vẻ.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK