Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~



Thanh kiếm bảng to trong tay "Đồ hắc hổ" đập mạnh vào ngực một tên phu xe, nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một cây tên màu bạc sượt qua mang tai ông ta, sau đấy ông ta cảm thấy sau gáy có máu tươi nóng hổi phun lên.

Ông ta hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy một tên võ giả không biết từ lúc nào đã ở sau lưng, trên trán gã có một cây tên màu bạc, cả người ầm ầm ngã xuống.

Nam tử cao lớn đầu hói này không biết từ đâu tới, con mắt sắc bén kết hợp với hình dáng bên ngoài tạo thành hình ảnh một người đàn ông không thể gây cảm tình với bất kỳ ai, nhưng hiện giờ ông ta lại cảm thấy hơi kính trọng đám người Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch. Chỉ là vào lúc này ông ta cũng không hiểu được một chuyện: rốt cuộc những người này là ai? Cho dù là những đệ tử tinh anh của các học viện được các đại nhân vật bồi dưỡng, cũng không thể nào có khí thế và năng lực tác chiến mạnh mẽ khi còn trẻ như vậy.

...

Một bóng trắng di chuyển rất nhanh dưới đáy xe ngựa.

Đây là người còn sống trong cặp huynh đệ sinh đôi.

Sau khi bị những cây tên của Biên Lăng Hàm ép phải vòng ra sau xe, mà bởi vì những cây tên sau đấy của Biên Lăng Hàm lại giống như tử thần gào thét khi bay qua không trung, nên hắn ta muốn lấy buồng xe ngựa che chở mình, di chuyển xuống bên dưới để nhanh chóng gia nhập chiến trận.,

Tuy nhiên, khi nhìn thấy văn sĩ trung niên mặc áo tơ có năng lực thống lĩnh và ứng chiến tốt nhất, cùng với việc đạo sĩ mặc áo vàng mạnh nhất đồng loạt ngã xuống, người tu hành này lập tức biết đã không thể nào chiến thắng được nữa.

Hắn và huynh đệ sinh đôi của hắn có hai điều đáng sợ,

Điều đáng sợ đầu tiên là hai người phối hợp rất ăn ý, thông thường có thể liên thủ với nhau vượt cấp đánh chết người tu hành có tu vi cao hơn.

Điều còn lại chính là trong tay hai người bọn họ có một cặp nõ uy lực cực mạnh, trong khoảng cách quá gần, cho dù đối thủ là người tu hành có tu vi cao hơn họ một cấp, cũng rất khó tránh thoát.

Dưới chỉ thị của Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm trước tiên giết người huynh đệ sinh đôi của hắn, tương đương với phế nửa người hắn. Nhưng hắn không cam tâm mình lại rời đi như vậy, bởi vì trong tay hắn còn có một cơ quan bắn nỏ vô cùng mạnh mẽ, bởi vì hắn muốn báo thù cho huynh đệ của mình.

Hắn đang chờ đợi như một con rắn độc.

Ngay lúc Lâm Tịch nhất cử đánh bay hai võ giả, hắn đã đến dưới chiếc xe ngựa thứ tám, hắn đang chờ đợi cơ hội đánh chết thủ lĩnh đối phương.

Hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giơ hai tay lên, nhắm thẳng vào người Lâm Tịch.

Hắn cảm thấy hiện giờ không có ai đang chú ý tới hắn.

Nhưng ngay lúc giơ tay, hắn đột nhiên phát hiện dưới đáy một chiếc xe ngựa gần đấy, cũng có một đôi mắt khác nhìn hắn.

- Cẩn thận! Dưới xe ngựa!

Một giọng nói to rõ rung trời vang lên, lớn đến nỗi thậm chí áp đảo toàn bộ âm thanh còn lại.

"Vèo!"

Trong lúc hoảng sợ nhìn người ở dưới đáy xe ngựa đối diện đang nhìn mình, người tu hành trong cặp huynh đệ sinh đôi cũng lập tức phất tay áo lên, một loạt các luồng ánh sáng màu đen từ trong ống tay áo hắn ta bay ra bên ngoài.

...

Mông Bạch vẫn hoảng sợ nhìn người tu hành ẩn núp dưới đáy xe ngựa.

Bởi vì người bạn tốt nhất trong học viện Thanh Loan của mình là Lâm Tịch đang liều chết chiến đấu, hắn dĩ nhiên không thể chạy mất, nên hắn luôn luôn theo sát sau Lâm Tịch.

Nhưng hắn chưa từng tham gia chiến trận như vậy, hắn thật sự rất nhát gan...mà hắn lại muốn đi theo Lâm Tịch, nên chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại chui xuống đáy xe ngựa, rồi từ đấy đi theo Lâm Tịch.

Càng làm cho hắn hoảng sợ chính là hắn thấy một người tu hành trong cặp huynh đệ song sinh đã len len từ dưới đáy xe ngựa đi tới chỗ Lâm Tịch.

Ngay lúc người tu hành đối diện ra tay, đột nhiên bị hắn phát hiện ra, hắn cũng lập tức điên cuồng thét to lên.

...

Ngay lúc Lâm Tịch nghe thấy tiếng thét to của Mông Bạch, hắn theo bản năng cũng cảm thấy nguy hiểm, toàn bộ sức mạnh của hắn lập tức tụ tập đến chân, cả người nhanh chóng nhảy sang một bên.

Trong lúc thân thể theo bản năng thực hiện động tác né tránh, phóng sang một bên, hắn mới nhìn thấy có vài chục luồng ánh sáng đen đang nhắm thẳng tới mình.

Cảm nhận được tốc độ của mấy chục luồng sáng đen này, Lâm Tịch không hề biến sắc, nhưng trong lòng lại thở dài, thầm nghĩ sợ rằng lần này phải sử dụng năng lực đặc biệt của mình.

Bởi vì đoán được sức mạnh và tốc độ của mấy chục luồng sáng đen này, trừ khi Cát Tường toàn lực ra tay, nếu không, chính mình không thể nào né tránh được, kết quả là ít nhất phải có mười mấy luồng sáng đen phóng trúng người mình. Hơn nữa, hắn cũng không muốn Cát Tường lại hiển lộ trước mặt nhiều người, nên hắn rất bình tĩnh đưa hai tay sau lưng.

Các luồng ánh sáng đen phóng thẳng tới người Lâm Tịch, bất cứ ai cũng có thể nhận ra Lâm Tịch không thể nào né tránh.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một đôi tay màu trắng to mập như bánh bao kéo lấy Lâm Tịch, mạnh mẽ kéo ra.

"Vèo!"

Phần áo bị đôi tay màu trắng to mập này nắm lấy bị xé rách, nhưng bởi vì sức mạnh của đôi tay này quá kinh người, nên tốc độ của Lâm Tịch lại đột nhiên tăng thêm mấy phần. Chỉ trong một khoảnh khắc, mấy chục luồng ánh sáng đen kia đã xoẹt qua người Lâm Tịch, hoàn toàn thất bại, không biết bay đến nơi nào.

Lâm Tịch cùng với người giật áo hắn ngã xuống đất.

Lâm Tịch nhất thời vui mừng, thời điểm vừa rồi người giật lấy áo hắn chính là Mông Bạch.

Mông Bạch chưa thể bình tĩnh lại được, đầu đầy mồ hôi lạnh, hai tay đang nắm áo Lâm Tịch vẫn không buông ra, cả người run rẩy không thôi.

Người tu hành dưới đáy xe ra chiêu thất bại không thể khống chế tâm tình mình, hắn ta điên cuồng rống to, nhào tới chỗ Lâm Tịch và Mông Bạch.

Trong tay Biên Lăng Hàm hiện giờ không còn cây tên đặc biệt nào, nhưng nàng biết đây đã là cây tên cuối cùng nàng cần phải bắn trong trận chiến này...hoặc có thể nói nàng bắt buộc phải bắn cây tên này.

Nàng hơi mệt mỏi thở ra một hơi, cầm tên, giương cung, bắn tên...tất cả trình tự được thực hiện như một bản năng. Sau khi tên được bắn ra, nàng thu cung lại.

Người tu hành từ dưới xe lao ra điên cuồng hét lên, vung tay đánh bay cây tên này.

Hai tay của hắn đang được một đôi móc trảo dài phủ lấy.

Nhưng Lâm Tịch lại bình tĩnh nhìn hắn, hơi bất đắc sĩ vỗ vỗ Mông Bạch, giúp người bạn tốt của mình hơi buông lỏng hơn.

Một cái chảo lớn chắn ngang giữa Lâm Tịch và người tu hành này.

Người đang cầm cái chảo lớn có thể nấu chín cả một con heo này chính là "Ải cước lang" có dáng người thấp bé, nhưng đầu lại hơi to.

"Rầm!"

Cái chảo lớn màu đen bị móc trảo của người tu hành kia đánh nát.

Nhưng người tu hành này đột nhiên ngẩn ngơ.

"Ải thấp lang" cúi thấp người xuống, co lại như một quả cầu, sau đấy lăn tới chân hắn.

Đợi đến lúc kịp phản ứng điều gì đang xảy ra, người tu hành sinh đôi mới sợ hãi hét to lên, nhấc chân khỏi mặt đất.

Chân của hắn đã được đưa lên cao, nhưng lòng bàn chân vẫn ở dưới mặt đất.

Bàn chân của hắn bị một lưỡi đao sắc bén chém đứt ở ngay phần mắt cá chân.

Khương Tiếu Y lướt người tới, trước đi tên tu hành này kịp thực hiện động tác tiếp theo, trường thương trong tay hắn đã đâm mạnh vào thân thể tên tu hành này, đóng đinh chặt vào buồng một chiếc xe ngựa gần đấy.

...

Lâm Tịch đứng lên, đi tới chiếc xe ngựa phía trước.

Mấy tên tử sĩ còn lại hô to lên, liều chết vì Tần Chấp Ngôn.

Bởi vì những võ giả có thực lực mạnh nhất đã sớm tấn công Lâm Tịch, giờ phút này cũng đã chết sạch, nên những võ giả chỉ có thực lực tương đương với các quân nhân tinh nhuệ này không thể uy hiếp được Lâm Tịch. Không đợi đến lúc hắn xuất thủ, Khương Tiếu Y bên cạnh lập tức rút trường thương ra nghênh đón.

Vũ kỹ của học viện Thanh Loan là vũ kỹ giết người, động tác không đẹp, nhưng lại rất hiệu quả.

Mới chỉ bước lên trước hai bước, nhưng các tên tử sĩ còn lại đã gục ngã dưới trường thương của Khương Tiếu Y.

Sau khi xác nhận ngoại trừ buồng xe của Tần Chấp Ngôn ra, xung quanh không còn võ giả hay người tu hành nào có thể uy hiếp tới bọn họ, Khương Tiếu Y lau đi máu tươi trên mặt, xoay người gật đầu với Lâm Tịch.

Lâm Tịch cũng gật đầu với Khương Tiếu Y, sau đó đột nhiên xoay người nhìn đồng bọn họ phía sau, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi có sao không?

Trong lúc nhất thời, đám người "Đồ hắc hổ" hơi chậm lại, cả không gian bỗng nhiên yên tĩnh.

Tất cả mọi người không có chuyện gì, ngoại trừ vài vết thương trên người vì phải chiến đấu với nhiều người, trên người bọn họ không có vết thương gì quá nặng. Nếu như so sánh tất cả với nhau, "Đồ hắc hổ" bị rách hổ khẩu chính là người bị thương nặng nhất. Nhưng ngay lúc tất cả nhìn nhau, phát hiện đồng bọn của mình không có chuyện gì, nên ánh mắt của họ khi nhìn ba người Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đã khác trước rất nhiều.

Nhất là đối với Lâm Tịch, bọn họ không khỏi không có cảm giác đầy tôn kính và nể sợ.

Ngay lúc văn sĩ trung niên mặc áo tơ, đạo sĩ mặc áo vàng xuất hiện, thể hiện chiến lực cường đại, những người này đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng liều chết. Nhưng dưới sự thống lĩnh quyết đoán và bén nhọn của Lâm Tịch, bọn họ lại không cần ra sức quá nhiều, nhưng đã đạt được thắng lợi to lớn. Những người này hiểu rõ tên thanh niên vừa bắt đầu vào chiến trận đã lập tức quyết đoán phát lệnh này tuyệt đối là một tướng lãnh quân đội có nhiều kinh nghiệm, không những thế đó còn phải là một tướng lãnh rất ựu tú, đã từng vào sinh ra tử thật sự.

- Không có chuyện gì.

Sau khi bần thần một thời gian, tất cả bọn họ mới rối rít lên tiếng trả lời Lâm Tịch.

Lâm Tịch bất giác tươi cười.

Hắn rất hài lòng với hành động ám sát lần này.

Bởi vì đến từ một thế giới khác, hắn đã từng đọc qua những quyển sách mà người ở thế giới này chưa từng nhìn thấy, trong đó dĩ nhiên có cả tiểu thuyết võ hiệp, kiếm hiệp. Cũng vì nguyên nhân này, nên khi Lưu bá dẫn hắn đi tới học viện Thanh Loan, điều đầu tiên hắn hỏi chính là thế giới này có phi kiếm hay không. Đôi khi hắn cũng nghĩ đến cảnh tượng tại một nơi nào đấy, toàn bộ những người rất bình thường đột nhiên biến thành sát thủ.

Lần này hắn đã bố trí như vậy, cuối cùng lại có thể thành công, nên so với những người khác hắn càng cảm thấy hưng phấn và vui vẻ hơn.

Không gian xung quanh chiếc xe ngựa một lần nữa an tỉnh.

Lâm Tịch đang chuẩn bị đi đến buồng xe ngựa Tần Chấp Ngôn, nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng hắng giọng rất khó nghe.

Hắn xoay người lại, thấy chủ nhân của âm thanh này chính là đạo nhân mặc áo vàng đang quỳ dưới đất.

Đạo nhân mặc áo vàng này không thể ngăn cản vết thương trên người chảy máu ra ngoài, trong tình huống không có người nào cứu giúp, mặc dù hắn ta có tu vi hồn lực mạnh mẽ, cũng không thể cứu chữa được. Lâm Tịch có thể nhìn ra nhờ có tay trái đè chặt lên, nên vết thương ở cổ hắn ta đã không còn chảy máu quá nhiều nữa, chỉ có những đám bọt khí đôi lúc xuất hiện như bị nghẹt ở bên trong. Nhưng điều khiến Lâm Tịch kinh ngạc chính là trong lúc đạo nhân mặc áo vàng vô thức thở gấp, tay phải của hắn ta đã buông lỏng trường kiếm của Lâm Tịch, tuy nhiên, cánh tay phải đấy lại không đè chặt vết thương như cánh tay trái, mà là đưa vào trong ngực, siết thật chặt lại, như nắm lấy vật gì đấy.

~~o0 0o~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK