~~o0 0o~~
Lý Khai Vân thật sự không ngờ sẽ gặp lại Lãnh Thu Ngữ ngay lúc này.
Cũng giống như có rất nhiều nam đệ tử học viện ái mộ Tần Tích Nguyệt, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn cảm thấy yêu Lãnh Thu Ngữ là vì dung nhan tuyệt trần của nàng.
Băng lãnh, nữ thần, tựa như từ một phương trời khác đến, chính là lời bình của Lâm Tịch đối với Lãnh Thu Ngữ, từng nói riêng với Lý Khai Vân.
Lúc đó, Lâm Tịch đã từng trêu Lý Khai Vân:
- Tiểu tử, ngươi phải cố gắng chống chọi đấy.
Điều khiến Lâm Tịch cảm thấy hơi tiếc nuối chính là Lý Khai Vân căn bản không hiểu câu nói mê sảng của hắn, cũng không thể lãnh hội tinh túy trong những lời này.
Khi còn trẻ, thứ được gọi là tình yêu tựa như một đóa hoa sẽ nở rộ khi có một cơn mưa rơi xuống sau ngày hè nắng gắt. Có lẽ vào một khoảnh khắc đặc biệt nào đấy, ngươi không hiểu vì sao mình lại chôn mầm mống của đóa hoa này xuống đất, sau đó nó lại chậm rãi nở rộ, sau đó ngươi cố gắng hơn, phấn đấu nhiều hơn, thậm chí coi đó là một tín ngưỡng, đóa hoa đó sẽ càng nở rộ hơn, trở thành một bức tranh xinh đẹp.
...
Dưới trời chiều, Lý Khai Vân cùng với Lãnh Thu Ngữ chậm rãi mà tiêu sái đi trên một sườn núi ngoài quân doanh.
Lãnh Thu Ngữ tháo cây châm kim loại ghim mái tóc mình lại, để cho mái tóc tự nhiên chảy xuôi theo cái cổ trắng ngần xuống ngực, giống như một cái thác màu đen xinh đẹp.
So với Tần Tích Nguyệt và Cao Á Nam, nước da của nàng thậm chí còn trắng hơn một chút, nếu như đặt vào khuôn mặt của người khác, nó sẽ trông hơi tái nhợt. Nhưng nhờ có đôi lông mày mảnh, đôi môi hồng hào nổi bật hơn, nên trông nàng thật xinh động và quyến rũ, tựa như một miếng ngọc bội tinh khiết thường được nhắc tới trong truyền thuyết.
Lý Khai Vân không dám nhìn nàng.
Hắn chỉ cảm thấy sau một thời gian không thấy, nàng tựa hồ đã thay đổi rất nhiều so với thời còn ở học viện...Từ hai đầu lông mày tinh tế, hắn có thể cảm nhận được khí chất kiên nghị, ẩn trong ánh mắt lại là sự băng lãnh và trầm tĩnh hiếm thấy.
- Những lá thư ngươi viết cho ta, ta đều nhận được.
Lãnh Thu Ngữ dùng tay vuốt tóc, nhìn Lý Khai Vân, sau đấy chủ động lên tiếng nói.
Trong mắt nàng, Lý Khai Vân đã không còn là một thiếu niên ngây ngô như thời ở học viện nữa, Lý Khai Vân xuất hiện trước mặt nàng bây giờ là một tướng lãnh trẻ tuổi, vô cùng ưu tú.
Lý Khai Vân khẩn trương, nghĩ tới việc cuối cùng mình không thể mặt dầy như Lâm Tịch, nên hắn hơi ngượng ngùng lên tiếng:
- Ta cứ tưởng rằng việc liên lạc có vấn đề, mấy bức thư đó đã bị lạc trên đường, nhưng dù sao đó cũng chỉ là việc nhỏ thôi.
- Cảm ơn ngươi.
Lãnh Thu Ngữ nhìn hắn, nói.
Lý Khai Vân càng khẩn trương, chân tay luống cuống, không biết ý nghĩa của lời Lãnh Thu Ngữ vừa nói.
- Thật ra Lâm Tịch nói không sai, được người khác thích đúng là đáng phải cao hứng, ít ra còn tốt hơn bị người khác ghét.
Lãnh Thu Ngữ nhìn núi Thiên Hà như ẩn như hiện đằng xa, mi mắt cụp xuống:
- Mặc dù phần lớn chỉ là việc vặt, nhưng có nhiều lúc ở quân doanh lại rất nhàm chán, nhận được thư như vậy cũng vui hơn.
Lý Khai Vân bất giác cảm thấy khẩn trương vô cùng, hắn do dự một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn có dũng khí, nhẹ giọng nói:
- Vậy tại sao không viết thư lại...ít nhất để cho ta biết ngươi vẫn mạnh khỏe.
- Có nghĩ qua, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lãnh Thu Ngữ bình tĩnh nói:
- Trước kia ta có nghe không ít chuyện liên quan đến Tần Tích Nguyệt. Nàng kháng cự lại ý nhà mình, thà gia nhập quân đội còn hơn chấp nhận việc Liễu gia và Chu gia cầu hôn. Nàng là một người rất có chủ kiến...thật ra thì chuyện của ta cũng giống như của nàng. Phụ thân ta trước giờ không ép buộc ta, nên ta có thể tự quyết định được một số chuyện. Nếu như không phải ban đầu ta cố gắng tham gia nhập thí học viện Thanh Loan, không trúng cử học viện Thanh Loan, ta cũng không biết các ngươi. Ta sợ có nhiều việc sẽ tự nhiên biến thành thói quen, do đó ảnh hưởng không tốt đến ta...ta nghĩ ta và ngươi không nói chuyện nhiều khi còn ở học viện, cũng chỉ là không phải hai người xa lạ mà thôi. Nếu như ta viết thư cho ngươi, tạo thành thói quen, có khi ta lại chấp nhận một người mà mình chưa hiểu rõ...Thật ra sau khi xem xong thư của ngươi, không viết hồi âm, mà bây giờ lại nhìn thấy ngươi, ta lại cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đây không phải là cảm giác mà ta mong muốn mình tiếp nhận, cái ta muốn chính là cảm giác...hai người rất quen thuộc, một khi gặp lại, hai người cũng đều vui mừng...
Lý Khai Vân nuốt một ngụm nước miếng, lòng khẩn trương vô cùng, khó khăn lên tiếng:
- Cho nên...
- Ngươi đừng hiểu lầm ý của ta.
Lãnh Thu Ngữ tựa hồ đã lấy hết lòng can đảm của mình nên mới nói ra như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhé tránh ánh mắt của Lý Khai Vân, nhẹ giọng nói:
- Cho nên...ta muốn chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn, có lẽ...
Thật ra lời mà người thiếu nữ băng thanh ngọc khiết này muốn nói nhất chính là nên cho mọi người có thêm thời gian gặp mặt nhau nhiều hơn, như vậy sẽ tốt hơn, có lẽ mọi việc sẽ chân thật hơn, có thể tìm được lý do để nàng thật sự động tâm. Bởi vì đối với nàng, nếu như không có tình cảm đặc biệt, nhưng lại thường xuyên viết thư trả lời cho một người...đó là việc không thể làm được.
Nhưng cho dù khuôn mặt nàng trông rất lạnh lùng, thì nội tâm nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn còn biết ngượng ngùng, nên khi nói đến đây, nàng bất giác cảm thấy mình đã hết can đảm, nên lại yên lặng không nói gì.
Thật ra chính nàng cũng không ngờ lại gặp phải Lý Khai Vân ở đây, nên sau một hồi ngượng ngùng, nàng mới có dũng khí thẳng thắn như vậy.
Nàng còn chưa nói xong, nhưng Lý Khai Vân đã hoàn toàn hiểu ý nàng. Tuy nói rằng hai người nói chuyện riêng còn chưa được bao lâu, nhưng tâm tình Lý Khai Vân lúc này lại tựa như bừng sáng sau khi đã trầm luân trong bóng tối thật lâu, một niềm vui khó tả xông thẳng lên đầu hắn. Hắn nhìn Lãnh Thu Ngữ, nói năng lắp bắp:
- Vậy...có phải ta nên viết thư cho ngươi ít hơn không?
Nếu như bây giờ Lâm Tịch có mặt ở đây, nghe hắn nói như vậy, nhất định sẽ lấy tay gõ lên đầu hắn một cái, sau đó mắng mà không thương tiếc:
- Ngươi thật ngu ngốc mà.
Đổi lại là Lâm Tịch, nhất định Lâm Tịch sẽ nói, ta sẽ tiếp tục viết cho ngươi, ngươi không cần hồi âm lại đâu, sau này chúng ta có thể tìm cách gặp mặt nhau nhiều hơn được không?
May mắn chính là câu nói tiếp theo của Lý Khai Vân sẽ giúp Lâm Tịch cảm thấy rằng rốt cuộc tên tiểu tử này cũng gỡ gạc lại được vài phần.
- Chỉ là sau này hành tỉnh Nam Lăng xảy ra chiến sự...không biết chúng ta có còn cơ hội gặp mặt lại hay không.
Lý Khai Vân bất giác cũng nhìn về núi Thiên Hà mơ hồ đằng xa, hơi nặng nề nói ra vài chữ.
Liên lụy đến việc sinh ly tử biệt, tâm tình của nữ giới đương nhiên sẽ êm dịu hơn.
Hiện giờ tâm của Lãnh Thu Ngữ đúng là rất êm dịu, nàng khẽ do dự một hồi, nhẹ giọng nói:
- Khoảng thời gian này ta vẫn phải đi theo đội quân đó. Ngươi hãy nhớ kỹ kỳ hiệu của đội quân này, nếu thấy ngươi sẽ biết ta đang ở đâu. Nếu như có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Ánh mắt của Lý Khai Vân càng sáng ngời hơn, nhưng bởi vì lòng quá kích động và khẩn trương, nên nhất thời không biết nên nói gì.
Ngay lúc này, đoàn xe của Lãnh Thu Ngữ đã dời bánh, chuẩn bị rời đi.
Khoảnh khắc ly biệt sau phút giây gặp gỡ ngắn ngủi đã tới, hốc mắt Lý Khai Vân hơi ửng đỏ, nhất thời cúi thấp đầu.
- Nếu như có cơ hội, ta nhất định...sẽ tìm ngươi.
Lãnh Thu Ngữ do dự một hồi, nhìn Lý Khai Vân, nhẹ giọng nói:
- Bảo trọng.
- Bảo trọng.
Lý Khai Vân rốt cuộc nói ra hai chữ này.
Đưa mắt dõi theo người thiếu nữ rời đi dưới ánh chiều tà, tâm tình của Lý Khai Vân hiện giờ chỉ có thể dùng hai chữ khó khăn để hình dung.
...
...
Một chiếc xe ngựa đang chạy thẳng tới thành Trung Châu.
Khoảng cách từ chiếc xe ngựa đó đến trạm dịch gần nhất còn khoảng một canh giờ, nếu như muốn đến thành Trung Châu phải mất thêm hai ngày nữa.
Ngồi trong chiếc xe ngựa đó là một nam tử trung niên mập mạp trắng trẻo, khuôn mặt hắn ta lúc nào cũng nở một nụ cười hiền hòa.
Nam tử trung niên mập mạp này chính là một trong những tâm phúc Văn Huyền Xu, quan viên Lại ti chưởng quản ngân khố Hồng Tiên Hoa.
Đối với những nhân vật quyền quý đứng đầu thành Trung Châu, bọn họ sẽ không bao giờ đặt cược tất cả tình báo của mình vào một con đường duy nhất.
Hồng Tiên Hoa chính là một người nắm giữ một phần tình báo quan trọng của Văn Huyền Xu.
Sau khi đến thành Trung Châu, hắn ta tất nhiên sẽ nhanh chóng và cẩn thận đến trước chủ nhân của mình để báo cáo lại.
Nhưng trên đoạn đường vô cùng yên lặng này, trong lúc tiếng bánh xe và vó ngựa vang lên rất rõ ràng, đột nhiên có một tiếng nổ vô cùng khủng khiếp xuất hiện, tựa như có một thân cây to bị đánh vỡ.
Hồng Tiên Hoa là một người tu hành bình thường.
Tu vi của hắn là Hồn sư, mà lại đảm nhiệm chức quan văn trong triều đình, nên sợ rằng bất kỳ người tu hành cấp thấp nào trong quân cũng có thể giết chết hắn, vì thế sau khi tiếng nổ khủng khiếp đó xuất hiện, hắn ta thậm chí còn chưa biết mình nên làm gì.
Phu xe của chiếc xe ngựa hắn đang đi thật ra là một người tu hành tương đối lợi hại ở thành Trung Châu, nhưng nơi phát ra tiếng nổ vừa rồi lại chính là từ trên người của tên phu xe này.
Trước khi Hồng Tiên Hoa có thể nhận biết được việc gì đang xảy ra, người tu hành lái xe giúp hắn đã bị đánh mạnh vào buồng xe, đụng nát một bên xe, khiến cho miếng thép ở ngay giữa hai tấm gỗ làm bên buồng xe cũng phải lõm sâu vào trong, biến dạng hoàn toàn.
Hồng Tiên Hoa nhìn thấy thanh hồn binh trong tay người tu hành này đã bị bẻ cong, mà cái đầu của hắn đã bị đánh lõm xuống, căn bản không thể sống sót được nữa.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hồng Tiên Hoa đến bây giờ mới biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Tiếng nổ khi nãy là do binh khí của một người nào đó va chạm với hồn binh của người tu hành này, sau đó đối phương đã dùng thế sét đánh đánh chết tên phu xe này, sức mạnh mạnh đến nỗi khiến cho cái đầu của phu xe phải lõm xuống bên dưới.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía trước, chỉ thấy có một hán tử râu quai nón, người trần, tay cầm một thanh hồn binh trường côn màu đồng cổ đứng ở trên đường, nhìn hắn cười lạnh lùng.
Bên cạnh hán tử râu quai nón có nước da đồng màu với thanh trường côn mình đang cầm là một phụ nhân trông rất bình thường, nhưng tay của nàng ta lại cầm lấy một trường thương màu đen.
- Là người của hoàng đế, Hồng Tiên Hoa, không sai.
Sau khi nhìn hắn một cái, phụ nhân cầm trường thương cười lạnh một tiếng. Không mất quá nhiều thời gian, lập tức có một tiếng động vang lên, trường thương trong tay nàng ta đã đâm thẳng về phía Hồng Tiên Hoa trong xe.
Trong nháy mắt này, Hồng Tiên Hoa chợt biết hai người này chính là Thường Kế và Kỳ Hồng, là cao thủ trong quân đội của Chung gia. Hai người này đã từng làm giáo tập trong Trung Châu vệ, phụ trách truyền thụ cách sử dụng côn và trường thương. Rất hiển nhiên cuộc ám sát này chính là sự phản công của Chung gia đối với hoàng đế.
Bên ngoài Hồng Tiên Hoa chính là tâm phúc của hoàng đế, nhưng thật ra đã sớm là người của Văn Huyền Xu, nên đây chính là một cuộc ám sát thần xui quỷ khiến...mà ở trong chớp mắt này, Hồng Tiên Hoa đã không thể nào giải thích được, không kịp giải thích nữa.
Thanh trường thương đó mạnh mẽ xuyên thủng thân thể của hắn, khiến thân thể của hắn đóng chặt vào đuôi buồng xe, làm cho tấm ván gỗ của buồng xe bị chấn nát hoàn toàn, thậm chí mũi trường thương còn đâm xuyên cả tấm thép mỏng đằng sau. Sau đấy thanh trường thương đang xoay tròn được rút mạnh về, nằm yên lặng trong tay của phụ nhân có khuôn mặt rất lạnh lùng kia. Nếu như để ý kỹ, có thể nhìn thấy phần thân thương tiếp xúc với tay nàng ta còn có hơi nóng bốc lên, cho thấy vừa rồi nàng đã dùng sức rất mạnh.
Máu tươi không ngừng từ trong cơ thể Hồng Tiên Hoa chảy ra ngoài, nhuộm đỏ một góc xe.
Ánh mắt Hồng Tiên Hoa trống rỗng vô hồn, cuối cùng gục xuống, chết trong buồng xe.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK