Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~


Xe ngựa của Hứa Châm Ngôn chậm rãi đi trong thành Trung Châu.

Trong đường phố thành Trung Châu, nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập.

Trong mắt dân chúng bình thường Vân Tần, Vân Tần và Đại Mãng nghị hòa với nhau có nghĩa qua nhiều năm chiến tranh thảm thiết, đế quốc Vân Tần khổng lồ rốt cuộc giành được thắng lợi, sau đấy sẽ nghênh đón thời đại thái bình.

Hứa Châm Ngôn biết tình thế thật sự hoàn toàn ngược lại, nên khi ở trong chiếc xe ngựa âm u, hắn ta luôn luôn nở mộ nụ cười nhàn nhạt.

Đại nhân vật trong núi Luyện Ngục, vì không muốn cho học viện Thanh Loan nhiều thời gian hơn, nên đã trực tiếp cắt nhường lãnh địa cho hoàng đế Vân Tần.

Hoàng đế Vân Tần nhanh chóng ban thánh chỉ, để cho ba vạn quân nhân Đại Mãng trở về quê cũ.

Khi thánh chỉ này được công bố, phần lớn quan viên và dân chúng Vân Tần bình thường mới biết được trong trận đại chiến tại lăng Đông Cảnh, lăng Thiều Xuân, lăng Trụy Tinh năm ngoái, đệ tử của lão hoàng đế Đại Mãng, tức là Trạm Thai Thiển Đường đang lưu vong ở Vân Tần, đã mang đi năm vạn tàn binh. Trên đường hành quân tới biên quan Long Xà, năm vạn tàn binh này đã chết đi hơn hai vạn người, cuối cùng có ba vạn quân nhân Đại Mãng trở thành giặc cỏ ở biên quan Long Xà.

Theo cách nghĩ của phần lớn quan viên và dân chúng Vân Tần bình thường, vận mệnh cuối cùng của ba vạn quân nhân Đại Mãng đã trở thành giặc cỏ này chính là bị tiêu diệt ở Vân Tần, cả đời vĩnh viễn không thể trở về quê cũ. Hiện giờ hòa đàm đã được quyết định, hoàng đế Vân Tần chủ động để ba vạn quân nhân Đại Mãng trở về quê cũ là việc vô cùng bình thường, đồng thời cho thấy hắn ta là một người rộng lượng và thứ tha.

Mà phần lớn người dân Vân Tần đều cảm thấy rằng lúc chiến tranh, những quân nhân Đại Mãng đó là kẻ thù của mình, dĩ nhiên khi hai bên gặp nhau là phải phân ra kẻ sống người chết. Nhưng hiện giờ chiến tranh kết thúc, những quân nhân Đại Mãng đó cũng có con cái và phụ mẫu già, nên để cho bọn họ trở về sum họp. Khi đó, những quân nhân Đại Mãng này sẽ cảm kích ân đức, cả đời có lẽ không động binh với Vân Tần nữa.

Chỉ là Hứa Châm Ngôn và nhiều quyền quý thật sự khác lại biết ý chỉ này của hoàng đế Vân Tần thật không khác gì ý chỉ động binh với học viện Thanh Loan lúc trước cả.

Đối với núi Luyện Ngục, ba vạn quân nhân Đại Mãng này chính là quân phản loạn.

Cho dù vương triều Đại Mãng phối hợp đồng thời ban phát mệnh lệnh để cho ba vạn quân nhân này bình yên cởi giáp quy điền, nhưng nếu như ba vạn quân nhân Đại Mãng này được Vân Tần đại xá, cho về Đại Mãng, vậy thứ nghênh đón ba vạn quân nhân Đại Mãng này không phải là thê tử, con vài và phụ mẫu, mà chính là kiếp sống đầy tớ, vĩnh viễn không thấy mặt trời, cho đến khi chết đi ở núi Luyện Ngục.

Ba vạn quân nhân Đại Mãng hẳn cũng biết rõ điều này, nhưng nếu như bọn họ không chịu trở về, đế quốc Vân Tần sẽ công khai tiêu diệt bọn họ.

Hòa đàm ở hành tỉnh Nam Lăng đang được thực hiện, Vân Tần và Đại Mãng không giao chiến nữa, hoàng đế Đại Mãng có thể dễ dàng điều động quân lực, thậm chí là nhận được sự trợ giúp của người tu hành Đại Mãng, tiêu diệt đám quân đội Đại Mãng đang làm giặc cỏ.

Hiện giờ cả thế gian này, thậm chí là hoàng đế Vân Tần, đều không biết quan hệ giữa Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch. Chỉ là xuân năm nay, Đại Mãng luôn xuất hiện ám sát, ít nhất đã khiến nhiều người khẳng định trong việc đối phó với núi Luyện Ngục, Trạm Thai Thiển Đường và học viện Thanh Loan kề vai sát cánh với nhau.

Ba vạn đại quân Đại Mãng trở về quê nhà của minh chính là chết.

Ba vạn đại quân Đại Mãng không trở về Đại Mãng, cũng chính là chết.

Hoàng đế Vân Tần chỉ nói một câu đơn giản, chỉ ra một thánh chỉ, nhưng đã lập tức đặt tính mạng của Trạm Thai Thiển Đường và ba vạn đại quân Đại Mãng vào chỗ chết.

Hiện giờ Hứa Châm Ngôn không biết Trạm Thai Thiển Đường sẽ quyết định như thế nào, bởi vì tâm ý của các đại nhân vật đó tựa như một lớp sương mù dày đặc, ngay cả một người như hắn cũng không thể nhìn thấu được.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là một cuộc quyết chiến còn thảm thiết hơn quyết đấu giữa trăm vạn đại quân, trận chiến tối cao của những người tu hành, đã chính thức mở màn.

Ngoài ra còn một điều nữa có thể khẳng định chính là có rất nhiều người tu hành Vân Tần, đều đang nỗ lực để ngăn cản núi Luyện Ngục xâm nhập, nhưng đối với học viện Thanh Loan, trong tình huống Lâm Tịch còn mất tích, họ vẫn đang gặp phải vô vàn khó khăn.

Năm đó Trương viện trưởng không thể bắt chưởng giáo núi Luyện Ngục phải rời khỏi bảo tọa của mình, Hứa Châm Ngôn cũng không cho rằng Lâm Tịch và người tu hành Vân Tần có thể chiến thắng lão ta được. Chỉ là, hắn biết rõ những việc này không hề liên quan đến mình.

Hắn chỉ cần sống như một con chó đê tiện mà nhiều người khác vẫn nghĩ, sau đó từ từ đợi quyền thế của mình ngày một lớn hơn.

Tựa như bây giờ, hắn đang tự nhiên đi dự yến hội của Dung gia.

Sau khi Văn Huyền Xu nghịch phản thất bại trong lần thu tế năm ngoái, người có quyền thế nhất thành Trung Châu không phải là Lãnh gia vừa mới cất nhắc, mà chính là Dung gia luôn luôn trầm mặc ủng hộ hoàng đế.

Tuy rằng trong mắt người Dung gia, hắn ta giống như một con chó đê tiện, nhưng hắn lại không thèm để ý. Bởi vì dù như thế, hắn vẫn có thể nhận được chút xương từ trong tay Dung gia, nhận được rất nhiều lợi ích mà mình cần.

- Nếu như muốn cắn người, chỉ cần cắn một cái đã chết....Lâm Tịch, nếu như ngươi chết, ta sẽ vì ngươi mà thả một chiếc đèn.

Hứa Châm Ngôn nhìn những chiếc đèn màu đỏ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ rằng nếu như Lâm Tịch đã chết, liệu mình có cô đơn hay không?

...

Giữa rừng trắng núi đen, trên núi Ngao Giác, Trạm Thai Thiển Đường lặng lẽ vò nát một tờ mật thư, chút tóc hoa râm ngay bên thái dương cũng chợt chuyển sang trắng bạc.

Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Cao Á Nam từ xa đi tới chỗ mình.

- Lâm Tịch đã từng nói với ta thế gian này giống như một con sông lớn quanh co,, bất kể là người mạnh như thế nào, đó cũng chỉ là một con cá trong sông, dù lớn hay nhỏ, người đó cũng không thể quyết định cả quỹ tích con sông. Mà bây giờ, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã là một người có thể quyết định toàn bộ con sông đó rồi. Chúng ta tốn nhiều thời gian, giúp cho phòng thủ nơi này kiên cố, mà bây giờ lại không có tác dụng.

Nhìn Cao Á Nam đi tới trước mặt mình, tóc đen tung bay trong gió, Trạm Thai Thiển Đường lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Đối với một người như vậy, ta không tin mình có thể thắng.

Cao Á Nam lặng lẽ nhìn đằng sau sơn mạch Long Xà, nhất thời không lên tiếng.

Trạm Thai Thiển Đường hít sâu một hơi, hỏi một cách nặng nề:

- Học viện Thanh Loan quyết định như thế nào?

Cao Á Nam thu hồi ánh mắt, nhìn hắn ta, nói:

- Trước khi nghe thấy quyết định của ngươi, ta sẽ không nói cho ngươi biết quyết định của học viện Thanh Loan. Bởi vì đây là vấn đề sinh tử của con dân ngươi, ta không muốn quyết định của học viện Thanh Loan sẽ ảnh hưởng đến ngươi.

Trạm Thai Thiển Đường trầm ngâm một hồi, nói:

- Ta sẽ dẫn ba vạn đại quân Đại Mãng tới núi Thiên Hà.

Cao Á Nam cũng yên lặng một hồi, sau đó mới nói:

- Ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện, chưa có tin tức gì về Lâm Tịch cả. Chúng ta cũng không chắc chắn rằng hắn ta có thể kịp thời trở về, càng không có ai dám khẳng định hắn mang theo một sức mạnh cường đại hơn về chung với mình.

- Ta không có lựa chọn.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn Cao Á Nam một cái, nói:

- Nếu như ba vạn đại quân Đại Mãng này nhất định phải chết, ta tình nguyện theo họ tới núi Thiên Hà. Hiện giờ hoàng đế Vân Tần không biết việc làm ăn ở chợ đen, không biết quan hệ của chúng ta với Huyệt man, như vậy ít nhất sẽ không bị bại lộ...Hơn nữa, mặc dù chưởng giáo núi Luyện Ngục đã tỏ ra mình sẽ xuất thế, nhưng không có người nào biết được lão ta sẽ làm như thế nào. Đối với chúng ta, chỉ khi có nhiều kẹo ngon hơn, mới có thể khiến tỷ lệ lão ta xuất hiện cao hơn một chút.

- Nếu như Lâm Tịch không kịp thời trở lại, nếu như chắc chắn không thể uy hiếp đến tính mạng chưởng giáo núi Luyện Ngục được, như vậy ít nhất có người còn sống, ít nhất có người làm đá thử vàng, giúp cho người khác biết được sức mạnh của chưởng giáo núi Luyện Ngục rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.

- Các lão sư sau núi của học viện Thanh Loan chúng ta đã phân tích rất nhiều tình báo từ núi Luyện Ngục truyền về, kết luận được rằng đây chính là cơ hội lớn nhất để giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục. Nếu không, đợi đến lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục và hoàng đế Vân Tần chính thức hợp sức lại để công phá học viện Thanh Loan, cơ hội này càng xa vời hơn.

Cao Á Nam gật đầu, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Ngươi đã quyết định làm như vậy, xem ra đã có quan điểm của mình rồi?

- Nếu như coi Lâm Tịch là một phần sức mạnh, mọi người chúng ta là một phần sức mạnh, cho dù đổi là ta, cũng sẽ cho rằng đây là cơ hội tốt nhất, bởi vì rất có thể hai phần sức mạnh là chúng ta và Lâm Tịch rất có thể bị tách rời ra.

Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, trả lời:

- Hơn nữa, trước khi Lâm Tịch trở thành Thánh sư, đây vẫn luôn là cơ hội tốt nhất để ra tay. Bởi vì trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục, đây chính là lúc Lâm Tịch yếu nhất. Ngoài ra, mặc dù giết không được Lâm Tịch, nhưng lão ta vẫn sẽ tìm cách hủy diệt chúng ta trước.

- Chúng ta bị vây trong hoàn cảnh xấu, sau này sợ rằng càng lúc càng yếu hơn. Cho nên, nếu như lần này lão ta xuất hiện ở núi Thiên Hà, đó cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết lão.

Khuôn mặt Cao Á Nam vô cùng bình tĩnh, nhưng các đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức mà lại hơi trắng bệch.

Bởi vì nếu như trận chiến này một khi bộc phát, đó sẽ là trận chiến trước nay chưa từng có.

- Ta muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian, ta muốn hoàn thành vài chuyện trước khi dẫn các quân nhân Đại Mãng tới núi Thiên Hà.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn nàng, chân thành nói.

Cao Á Nam biết nhiều người đang chuẩn bị, nàng cũng biết việc tu hành của Trạm Thai Thiển Đường đang tới lúc quan trọng nhất, cần một cơ hội tốt nhất.

Nên nàng không nói gì thêm, chỉ là chân thành gật đầu.

...

Trạm Thai Thiển Đường kiên quyết rời khỏi núi Ngao Giác.

So sánh với bất kỳ người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong nào khác trên thế gian này, hắn càng gần đạt tới Thánh sư hơn. Nếu như có thể đột phá trở thành Thánh sư trước khi đối mặt với chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhất định hắn có thể uy hiếp đến chưởng giáo núi Luyện Ngục hơn. Chỉ là việc hắn cần làm lại không phải là tìm một cơ hội đột phá thành Thánh sư đơn giản như Cao Á Nam đã nghĩ.

Sau khi cả đêm rời khỏi núi Ngao Giác, hắn đi tới một chợ đen có rất nhiều người đang giao dịch ở biên quan.

Trong một gian nhà rách nát, hắn xuất hiện trước mặt một nam tử trên mặt có nhiều vết sẹo, thân mặc áo vàng.

Hắn khom người thi lễ với nam tử này, chân thành nói:

- Hồ tướng quân, có thể đi đánh cược một mạng với ta hay không?


~~o0 0o~~


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK