Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~



- Đồ lưỡng tính!

Lâm Tịch lại hét to lên một tiếng, nhưng bóng đen nhàn nhạt kia đã biến mất trong khe núi đầy gió lớn đằng xa.

Lúc nãy khi la lên, Lâm Tịch còn giả bộ tức giận dậm chân xuống đất, trông rất buồn cười. Nhưng khi nhìn thấy các thi thể dưới đất, lại nhìn những trọng giáp Thiên ma trong xe, đám người Biên Lăng Hàm lại không thể cười nổi.

- Đại thúc không phải là Quốc sĩ?

Trần Phi Dung cố gắng đưa hai tay lên, lấy hai thanh trường kiếm một tím một bạc để vào trong vỏ, đồng thời quay đầu nhìn Lưu bá hỏi.

Lưu bá nhìn thoáng qua cô gái mang mặt nạ màu bạc trước mặt mình, tuy tu vi cô ta còn thua lão rất nhiều, nhưng những biểu hiện của cô ta trong trận chiến vừa rồi đã đủ để lão phải tôn kính.

- Mới đạt tới không lâu...nhưng hắn ta đã là Quốc sĩ trung giai.

Trần Phi Dung không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng xoa cánh tay mình, bất giác ngẩng đầu nhìn tinh không mình vẫn thích xem.

Tối nay không có trăng, so với ngày thường, những vệt sáng trên đường viền sơn mạch Long Xà khổng lồ nơi xa càng sáng ngời hơn.

Thâm tâm nàng có nỗi sợ, nhưng nàng biết sau khi nhảy qua khe núi sâu trong lòng hôm nay, nàng sẽ càng hưng phấn hơn, sẽ càng nhẹ nhàng hơn.

...

Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y không biết chênh lệch giữa một người tu hành vừa mới đạt tới Quốc sĩ và một người tu hành đã là Quốc sĩ trung giai là bao nhiêu, nhưng từ cuộc nói chuyện giữa Lưu bá và Trần Phi Dung, hai người biết cho dù Lưu bá có toàn lực ứng phó, cũng tuyệt đối không thể lưu tên Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân kia lại trong núi rừng này được.

Tu vi và địa vị của "người lưỡng tính" này đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Bây giờ, hai người đã hiểu vì sao lúc bọn họ bắt đầu cuộc tấn công, tên lưỡng tính kia lại tức giận đến mức cả người phát run lên như thế.

Bởi vì đối với hắn, những người tu vi như bọn họ, những quan viên quan vị quá thấp như thế, tất cả cao lắm cũng chỉ là con cá tôm nhỏ trong sông nước, mà hắn đã là giao long có thể hô phong hoán vũ.

Nhưng một giao long như hắn, trước bị Lâm Tịch dùng tên bắn hạ thân, sau bị Biên Lăng Hàm lấy tên bắn cổ họng bị thương...sau đó còn bị môn khách mình nuôi dưỡng phản bội, cuối cùng là hoảng sợ mà chạy.

Tuy nhiên, cũng vì tu vi và địa vị kẻ lưỡng tính này rất cao, nên bọn họ càng cảm thấy đau lòng và tức giận hơn.

Quốc sĩ Vân Tần...là rường cột đế quốc, mà Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân lại là quan vị đại biểu cho quang minh và chính nghĩa, nhưng thật không ngờ, người này bề ngoài trông rất quang minh và chói mắt, lại là một người hèn hạ như thế!

Mặc dù nếu so với người này, tu vi và địa vị của bọn họ thật quá nhỏ bé, nhưng khi trơ mắt nhìn người này chạy trốn, mình lại vô lực ngăn cản, cảm giác này khiến họ thật không cam lòng và rất tức giận.

Hai người biết tuy bây giờ trông Lâm Tịch rất bình tĩnh, nhưng chắc chắn trong lòng rất tức giận, nếu không, Lâm Tịch đã không ác độc đến nỗi nói câu "đồ lưỡng tính" kia đến hai lần.

...

- Đồ lưỡng tính chết tiệt.

Lâm Tịch lại tức giận nói một câu như thế, sau đó xoay đầu nhìn người tu hành đang ẩn núp sau một chiếc xe ngựa như bóng ma ở cách đấy không xa.

Mặc dù hắn không nghĩ tới việc có thể thấy Lưu bá ở đây, nhưng hắn vẫn biết cho dù mình có sử dụng năng lực quay về mười phút trước, kết quả cũng không thể tốt hơn bây giờ, không thể bắt Mộc Trầm Duẫn được.

Trong bóng tối, người tu hành kia dường như cũng nhìn Lâm Tịch.

Tiếp đó có một làn khói đen dày đặc khuếch tán ra, hóa thành bóng đêm sâu thẳm.

Đợi đến lúc làn khói đen tiêu tán đi, người tu hành thần bí bỗng nhiên xuất hiện này đã biến mất, không còn thấy đâu nữa.

- Sao vậy? Người này không phải là bạn ông chủ sao?

Trần Phi Dung kinh ngạc nhìn Lâm Tịch.

Lúc nãy, người tu hành thần bí đột nhiên xuất hiện này bất ngờ tung một quả cầu có thể phun khói đen ra, mặc dù Mộc Trầm Duẫn đã dùng hồn binh hình dạng lá cờ xua tan, nhưng Mộc Trầm Duẫn cũng bị thương ngay ngực, hơn nữa, so sánh với vết thương ở cổ họng thì còn nặng hơn. Vết thương này rõ ràng là do người tu hành thần bí gây nên, nhưng từ phản ứng của Lâm Tịch hiện nay và người tu hành tên Lưu bá, rõ ràng hai người bọn họ không biết người tu hành thần bí kia rốt cuộc là người nào.

Lâm Tịch lắc đầu, đúng là hắn nghĩ mãi vẫn không biết người này rốt cuộc là ai.

Nếu như nói người tu hành thần bí kia là giảng viên do học viện Thanh Loan điều tới bảo vệ bọn họ, vậy thực lực của người này thật quá yếu.

Bởi vì hắn biết rất rõ các giảng viên của học viện Thanh Loan, bọn họ như các cô ưng cao cao tại thượng, có lòng tự trọng chính mình, nếu như muốn ra tay...chắc chắn họ sẽ không để Mộc Trầm Duẫn chỉ bị thương đơn giản như vậy. Hơn nữa, nếu như họ muốn đi, họ càng không cần sử dụng thủ pháp cần ngoại vật để che giấu. Nhưng nếu như là những người tu hành khác ở động Bắc Thương, khi nhìn thấy Mộc Trầm Duẫn là cường giả như vậy, cho dù là thèm thuồng đồ vật trong xe ngựa, chỉ sợ họ cũng không dám xuất hiện.

Nghĩ mãi mà không rõ, hắn cảm thấy không nên suy nghĩ nữa. Nên hắn xoay đầu nhìn lão giả quen thuộc bên cạnh, hỏi:

- Lưu bá, sao ngài lại làm việc cho hắn?

Con ngươi hơi ảm đạm của lão giả vóc người khòm người này hơi chuyển động, thổn thức nhìn Lâm Tịch một hồi, cất tiếng:

- Lúc về lăng Lộc Đông gặp vài người, đối thủ quá mạnh không thể địch được, phải tìm chỗ dựa.

Lão ta nhìn thoáng qua Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, thấp giọng hỏi Lâm Tịch:

- Còn tiểu tử ngươi?

Lâm Tịch biết Lưu bá đang rất ngạc nhiên vì sao mình rời học viện Thanh Loan sớm như vậy, nên lập tức giải thích:

- Năm nay học viện chúng ta có thay đổi...ta hiện tại đã là Tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai, vì truy xét một án mạng nên mới tới đây.

Lão giả vóc người khòm khòm nhíu mày.

Lão biết rõ nếu như một thánh địa tu hành như học viện Thanh Loan quyết định thay đổi lớn như vậy, có nghĩa đã có một chuyện lớn xảy ra mà lão không biết.

- Hay là chúng ta xem thử trong mấy cái xe này có gì đi.

Lâm Tịch nhìn lão, mở miệng hỏi.

Lưu bá gật đầu.

Các tấm thảm bằng kim loại bên trong các chiếc xe ngựa được mở ra.

Mười ba bộ trọng giáp giống nhau như đúc, trông như những pho tượng ma thần, đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trong xe ngựa. Bộ nào bộ nấy cũng tỏa ánh sáng màu xanh u ám, làm cho nhiệt độ trên con đường núi này dường như bị giảm xuống.

- Chẳng lẽ Mộc Trầm Duẫn cùng với Từ Trữ Thân cấu kết với người tu hành Đại Mãng?

Vừa nhìn những bộ trọng giáp Thiên ma đang tạo thành những áp lực khổng lồ lên người mình, Biên Lăng Hàm vừa lạnh giọng hỏi:

- Hắn đưa nhiều trọng giáp Thiên ma như vậy vào Vân Tần, rốt cuộc là muốn làm gì?

- Mười ba bộ trọng giáp Thiên ma...đối với chúng ta, hồ nước này đã quá sâu rồi?

Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm một cái, lắc đầu nói:

- Nhưng mà cũng tốt, với những đồ vật này, cho dù một Chỉ huy sứ lưỡng tính như hắn, có muốn che giấu cũng không che giấu được.

- Ta phải đi trước.

Lưu bá lấy một tấm vải, cẩn thận gói kỹ trường đao đỏ như máu tươi lại. Sau khi đeo ở bên người, lão mới nhìn Lâm Tịch, nói:

- Nếu như ngươi không muốn Mộc Trầm Duẫn che giấu được, tốt nhất là báo cho biên quân ở đây. Trong biên quân Long Xà có không ít cường giả chính trực, cho dù là doanh trại Giám quân, họ cũng không quản được biên quân.

Lâm Tịch không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ lễ phép gật đầu, sau đó nói:

- Lưu bá, người nhà ta đang ở trấn Yến Lai. Nếu như ngài cảm thấy không bất tiện, ngài có thể tìm bọn họ thử xem...Ta có thể đảm bảo, chỉ cần ngài ở chung với họ, cho dù có người tu hành lợi hại hơn Mộc Trầm Duẫn tìm ngài, cũng không thể gây thương tổn cho ngài được.

Lưu bá một lần nữa nhìn kỹ Lâm Tịch. So với trước đây, Lâm Tịch đã cao hơn không ít, nhưng tính tình vẫn giống như trước đây, có vài chuyện lão không thể hiểu nổi.

- Được.

Sau một hồi do dự, lão đồng ý.

Lúc trước lão đã chọc phải người không nên chọc, hôm nay còn gây thù với người như Mộc Trầm Duẫn, với năng lực của mình, lão tự biết mình không thể nào ứng phó được.

...

...

Sáng sớm.

Những người ngủ lại ở động Bắc Thương bỗng nhiên bị một âm thanh không bình thường đáng thức. Từ cửa sổ, hoặc từ những khe hở có thể nhìn ra ngoài, tất cả đều bị hù dọa đến mức toàn thân chảy mồ hôi lạnh, không ai dám buồn ngủ.

Ngay giữa con đường núi dẫn vào rừng sâu, không biết từ lúc nào đã có một đạo quân mặc giáp đen chi chít xuất hiện.

Khuôn mặt những người mặc giáp đen này được một tấm khăn màu đen che lại, bộ giáp đen họ đang mặc là kim loại, chính xác hơn là tầng tầng lớp lớp kim loại, giống như những cánh hoa chồng chồng chất lên nhau. Mà ở ngay trên những lớp giáp đó chính là hình vẽ một con rắn đang chậm rãi chuyển động.

Trừ bộ giáp kim loại màu đen đang mặc trên người, binh khí từng người trong số họ không hề giống nhau, muôn màu muôn vẻ. Nhưng những người mặc giáp đen này đều rất trầm mặc và lạnh lẽo, khắp người tỏa ra khí tức thiết huyết làm lòng người run sợ.

- Hắc xà quân!

Khi nhìn thấy rõ bộ áo giáp những quân nhân này đang mặc, một số người nhận ra định mở miệng kêu lên, nhưng ngay lập tức hoặc tự họ, hoặc có người khác, lấy tay che lại, sau đó mới hoảng sợ thấp giọng nói.

Giữa những ngọn núi cao sông sâu của sơn mạch Long Xà, có mười mấy vạn biên quân đang trú đóng. Không có ai có thể biết rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu tòa thành tòa nhà được xây, hay trong đó có bao nhiêu binh doanh kho lúa, hoặc là bao nhiêu đạo quân.

Nhưng trong những đạo quân này, có ba đạo quân cường đại nhất mà ai ai cũng biết, cũng không ai dám tranh cãi về thứ hạng này.

Hắc xà quân, Hắc long quân và Hắc kỳ quân, đây là ba đạo quân chủ chốt nhất, chỉ có những quân nhân tinh nhuệ của tinh nhuệ của biên quân Long Xà mới có thể được lựa chọn vào ba đạo quân này.

Tuy nói quân nhân của hai đạo quân đầu tiên chưa chắc toàn bộ đều là người tu hành, nhưng phần lớn đều có chiến lực có thể sánh ngang với tu hành, điều này có ý nghĩa khi chiến đấu trong sơn mạch Long Xà, phẩm chất đoàn đội và khả năng đánh lén của họ sẽ được phát huy triệt để, người tu hành khó sánh được. Có vài người mặc dù không thể bước vào hàng ngũ những người tu hành, nhưng nhờ quanh năm ma luyện, nên sức mạnh và tốc độ của họ đã sớm vượt qua giới hạn các võ giả bình thường.

Còn Hắc kỳ quân, nghe nói đây là đạo quân do người tu hành tạo thành, là tử thần trong sơn mạch Long Xà.

Thường ngày, ở sơn mạch Long Xà này, ba đạo quân trên là một khái niệm vô cùng huyền bí, gần giống như là truyền thuyết.

Thế nhưng, vào lúc này, một trong ba đạo quân đấy đã xuất hiện ở động Bắc Thương này, hơn nữa còn nhiều như vậy...chỉ sợ là cả một tiểu đội Hắc xà quân đã được điều đến.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn một vài quân nhân Hắc Xà tay cầm các loại binh khí kỳ quái, đứng thẳng người trông như những tu la khát máu, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cùng lúc đó, có một người mặc thường phục quân nhân, điều khiển mười ba chiếc xe ngựa chạy tới một doanh trại bí mật của biên quân Long Xà. Ở ngay đầu chiếc xe ngựa đầu tiên có cắm một lá cờ nho nhỏ, đó là một lá cờ màu đen chỉ có một chữ duy nhất.

Xa hơn mười dặm, có một hàng kỵ binh đang chờ tiếp ứng, sắc mặt người nào cũng lạnh lẽo, như đang lâm trận đối địch.
~~o0 0o~~


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK