~~o0 0o~~
Trương Bình rơi vào hắc ám vô tận.
Không biết đã rớt xuống bao lâu, cả người hắn đột nhiên dừng lại, tựa như đụng phải một ngọn núi lớn.
Hắn cảm thấy sau khi thân thể mình đột nhiên dừng lại, sau đấy lại tiếp tục rơi xuống, thân thể chìm trong bóng đêm tựa như đã bị xé nứt ra, cuối cùng hắn không còn tỉnh táo nữa.
Hắn rất sợ hãi, liều mạng giãy dụa, khóc lóc và van xin.
Không biết qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh táo lại từ trong hắc ám và yên tĩnh tuyệt đối.
Hắn phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong dòng nước ấm áp.
Sau khi ánh mắt thích ứng với hắc ám, hắn có thể nhìn thấy mình đang trôi lơ lửng giữa một đầm sâu.
Hắn nhớ lại một vài chuyện, bao gồm cả việc hắn đã nhảy xuống miệng mặt người khổng lồ.
Sau đấy hắn sợ hãi tới mức bắt đầu phát ra âm thanh khác thường.
Bởi vì hắn chỉ liếc mắt nhìn quanh đã thấy được bốn phía đầm sâu này, nhưng cái đầm sâu này lại tựa như một cái ống khói dài, bên trong bóng loáng không hề có một chỗ nhô ra bên ngoài. Điều càng khiến hắn sợ hãi là ngước đầu lên trời lại không hề nhìn thấy ánh sáng mặt trời, căn bản không biết miệng mặt người khổng lồ này sâu bao nhiêu.
Hắn tựa như đã lọt vào địa ngục.
Trong khí hắn thở gấp, mặt nước chợt xuất hiện tầng tầng bọt nước.
Có rất nhiều sợi đây, tựa như rong biển màu đen, đang bơi tới chỗ hắn, cuốn lấy người hắn.
Hắn liều mạng giãy dụa, phát hiện mình căn bản không có bao nhiêu khí lực, tay chân căn bản không thể tháo bỏ được những sợi rong biển màu đen trông rất bình thường này, dùng hàm răng của mình cắn xé như dã thú.
Những sợi rong biển màu đen này rất non giòn, dễ dàng bị hàm răng của hắn xé mở, nhai lấy, sau đấy bọn chúng tựa như biết sợ hãi, lui về phía sau.
Nhưng từ những vết tích bị mình cắn xé còn lưu trên miệng, Trương Bình thấy rất nhiều nội tạng của con rắn.
Hắn bắt đầu nôn mửa, nổi điên bơi tới một vách tường bên đầm, cố gắng trèo lên trên.
Nhưng ngón tay của hắn căn bản không thể bấu víu vào những viên đá trơn bóng được, cứ bò lên rồi lại rớt xuống, nặng nề ngã trong nước.
Hắn khóc lớn, muốn lặn xuống đáy nước, xem thử có thể tìm được đường ra hay không, nhưng cho dù đã lặn tới mức thân thể không thể nào chấp nhận được nữa, hắn không thể tìm thấy đáy nước được.
Hắn gào thét lên như một người điên, cố gắng trèo lên trên, nhưng lại tiếp tục ngã xuống dưới nước.
...
- Học viện Thanh Loan và tiểu Lâm đại nhân tuyệt đối không thể vì thù hận cá nhân mà không để ý đến luật pháp, tiểu Lâm đại nhân làm như vậy chắc chắn có lý do của mình.
- Vua mà phạm pháp, xử như thường dân. Phụ thân, đây không phải là chuyện có lý do hay là không...Vân Tần chúng ta dùng võ lập quốc, lấy pháp trị nước, tất cả người dân Vân Tần chúng ta cần phải duy trì luật pháp này. Bây giờ tiểu Lâm đại nhân không để ý đến luật pháp, bất kể có lý do hay là không, pháp chính là pháp, đây là điều căn bản của Vân Tần chúng ta. Nếu như tất cả có năng lực, cho rằng mình là tất cả, đều xử sự như tiểu Lâm đại nhân, vậy Vân Tần chúng ta sẽ biến thành như thế nào?
- Nghịch tử nhà ngươi, ngươi có biết học viện Thanh Loan đã vì Vân Tần chúng ta mà làm biết bao nhiêu chuyện không? Bọn họ đã vì Vân Tần mà không màng đến tính mạng của mình, chẳng lẽ bây giờ lại làm chuyện có lỗi với Vân Tần? Hơn nữa, hiện giờ có rất nhiều tin tức cho rằng chính bản thân thánh thượng đã bức bách học viện Thanh Loan nên mới xảy ra chuyện này.
- Bây giờ là học viện Thanh Loan muốn nghịch phản, thánh thượng là con của trời cao, mà thánh thượng lại chưa bao giờ ban bố ý chỉ muốn đối phó với học viện Thanh Loan. Con chỉ có thể tin tưởng học viện Thanh Loan muốn đối phó với thánh thượng, chứ không phải thánh thượng muốn đối phó với học viện Thanh Loan. Cho dù là ở trong thành Trung Châu, không phải thánh thượng chưa từng hạn chế hành động của tiểu Lâm đại nhân, nhưng tiểu Lâm đại nhân lại tùy ý đại khai sát giới sao?
- Ngươi...ngươi...ngươi
Tại một ngôi nhà dân bình thường, có hai cha con đang tranh cãi rất kịch liệt. Ông lão đầu tóc đã bạc trắng căn bản không thể thuyết phục con của mình, nhất thời khí giận công tâm, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
Nhi tử đã ngoài năm mươi tuổi thấy thế liền kinh hãi hét lên, vội vàng đỡ lấy người cha già của mình.
Hiện nay, ở khắp Vân Tần có rất nhiều nơi đang xảy ra tranh cãi tương tự như vậy.
Thời gian dần trôi qua, tất cả người Vân Tần đều biết chuyện xảy ra trong thành Trung Châu, mỗi người đều có phán đoán của riêng mình.
Có một nam tử trung niên mặc áo bông rất dầy đang cúi đầu đi qua ngôi nhà bình thường này.
Hắn ta tên Hoàng Phổ Nam, Lăng đốc lăng này, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là nhiều năm trước hắn cũng là một đệ tử học viện Thanh Loan.
Bởi vì lòng đang trĩu nặng, nên hắn thậm chí không chú ý tới tiếng tranh cãi kịch liệt và tiếng kinh hô bên trong ngôi nhà này.
Hắn đi qua những con đường quen thuộc, tiến vào phủ Lăng đốc.
Tại phủ Lăng đốc, hắn ta hoàn thành những công vụ mình cần làm, sau đấy viết một phong thư, đặt dưới ấn quan của mình.
Trong buổi đêm mùa đông này, hắn rời khỏi phủ Lăng đốc, rời khỏi triều đình Vân Tần, cưỡi một con ngựa đi du sơn ngoạn thủy khắp Vân Tần, xem mình như là một người lữ khách phố phường bình thường, rời xa phân tranh triều đình.
Sau khi Lý Khai Vân chết trận, Lâm Tịch tiến vào thành Trung Châu, rồi Lâm Tịch giết chết Địch Sầu Phi ngay trên đường phố trong thành Trung Châu, học viện Thanh Loan chưa từng truyền tin cho hắn biết.
Hắn không hề cảm thấy mình bị quên đi hay là bị vứt bỏ, hắn biết rõ đây là do Hạ phó viện trưởng và học viện Thanh Loan không muốn hắn cảm thấy bị áp lực, muốn hắn có sự lựa chọn của riêng mình.
Tại rất nhiều nơi khác khắp đế quốc Vân Tần, trong những doanh trại quân đội khác nhau, có rất nhiều tướng lãnh muốn tới chủ doanh để báo cáo công vụ, nhưng họ lại phát hiện thượng cấp của mình đã xếp ngăn ngắn quan phục, để lại ấn soái rồi rời đi trong lặng lẽ.
...
Một số người lựa chọn không giúp ai cả, một số người lựa chọn đứng bên hoàng đế, tất nhiên là không thể thiếu những người ủng hộ học viện Thanh Loan.
Trong lúc nhiều người dân Vân Tần đang cảm thấy mê man và tuyệt vọng, không biết nếu không có học viện Thanh Loan, Vân Tần còn có thể như những năm trước hay không, khi đấy đã có một đội quân Vân Tần hơn mười vạn người nhận được lệnh vượt qua bình nguyên Bốn Mùa, đến bên dưới sơn mạch Đăng Thiên, tiến tới gần học viện Thanh Loan!
Thống soái đội quân này chính là Tỉnh đốc trẻ tuổi nhất Vân Tần, phụ thân Liễu Tử Vũ.
Khi trước, tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Tịch, chưa từng suy nghĩ cẩn thận rằng vào ngày lễ tế thu Văn Huyền Xu nghịch phản, tất cả điều kiện đều có lợi cho Văn Huyền Xu, thậm chí là ai ai cũng cho rằng Văn Huyền Xu đã tất thắng, ngay cả một số quan lớn trong triều đình Vân Tần cũng còn đang do dự, nhưng tại sao Liễu gia lại vội vã chứng minh cho hoàng đế thấy lòng trung thành mình như vậy?
Thật ra Lâm Tịch đã giảm bớt đi sự liên hệ trong đó.
Khi còn ở lăng Bích Lạc, bởi vì muốn Liễu gia phải kính sợ Trần Phi Dung, không muốn họ làm phiền Trần Phi Dung nữa, hắn đã từng một lần sử dụng tia chớp màu vàng. Đây thực sự là một lời nói dối nghiêm trọng đối với Liễu gia, khiến cho tên Tỉnh đốc này càng tin rằng so với những gì mọi người đã biết, hoàng đế là một người rất bí hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều.
Hiện giờ tên Tỉnh đốc đã lầm tưởng này đang nhìn lên sơn mạch Đăng Thiên trước mặt mình.
Hôm nay khí trời quang đãng, bầu trời xanh vạn dặm không mây, sơn mạch Đăng Thiên càng lộ vẻ bao la hùng vĩ hơn bao giờ hết.
Hắn biết học viện Thanh Loan tuyệt đối không có đến một trăm Thánh sư, nhưng hắn cũng biết rằng cho dù là đại quân mười vạn người, cũng chưa chắc công chiếm được học viện Thanh Loan.
Hắn rất hiểu suy nghĩ trong lòng hoàng đế.
Vân Tần có rất nhiều đội quân mười vạn người, nhưng học viện Thanh Loan chỉ có một.
Hoàng đế đang muốn gây ảnh hưởng lên học viện Thanh Loan, muốn tiêu hao sức mạnh của học viện Thanh Loan.
Cho nên, hắn luôn luôn đứng ở hàng cuối cùng của quân đội, mà xung quanh hắn lại có rất nhiều quân sĩ mặc trọng khải và kỵ quân. Bất kể mười vạn đại quân phía trước có thể công phá được học viện Thanh Loan hay không, hắn đã chắc chắn rằng mình sẽ không bước lên sơn mạch Đăng Thiên một bước.
Tất cả tựa hồ rất bình tĩnh.
Quân tiên phong đã bắt đầu dọc theo sườn núi để tiến lên.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Cả trời đất bị chấn động, vô số chiến mã thất kinh, toàn bộ đều hỗn loạn.
Mọi người thấy thấy từ những vị trí cao gần như mây trắng, có rất nhiều tảng băng lớn đổ sập xuống, tạo thành một cơn bão tuyết vô cùng kinh khủng.
Tất cả cảm thấy khiếp sợ và sợ hãi.
Cuồng phong do bão tuyết tạo thành cùng với tốc độ của tiếng gió khiến cho quân đội bị sững sờ và sợ hãi, gần như hóa thành tượng gỗ.
Bão tuyết kinh khủng nhanh chóng bao phủ cả đại quân.
Không biết qua bao lâu, mọi người rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ lại cảnh tượng trước mặt.
Mọi người khiếp sợ phát hiện mình chưa chết đi.
Sau đó bọn họ thấy những tảng băng khổng lồ rớt xuống khi nãy đã rớt hẳn xuống cách bọn hắn khoảng vài trăm thước, ngăn chặn lối đi trong tầm mắt bọn họ.
Rất nhiều quân nhân Vân Tần không thể nào cầm binh khí trong tay của mình nữa, binh khí nặng nề cứ thế rớt xuống đất.
Tất cả bọn họ đều biết rằng đó không phải học viện Thanh Loan tính toán xuất hiện sai lầm, mà là vì học viện Thanh Loan không muốn những quân nhân bọn họ chết trên sườn núi sơn mạch Đăng Thiên.
Học viện Thanh Loan đã phong núi, tự phong bế mình ở bên trong.
...
Khi cơn bão tuyết khi nãy vừa bắt đầu, có một luồng ánh sáng vàng nhạt đã xuyên qua vô số tầng mây dầy, hướng về học viện Thanh Loan.
Trên ngọn núi khoa Chỉ Qua, tại một quảng trường rộng lớn đang có rất nhiều người, Hạ phó viện trưởng già nua mỉm cười nhìn bầu trời, nhìn con Thần mộc phi hạc đang từ trên không trung đáp xuống.
- Chào mừng về nhà.
Ông ta nói với An Khả Y, Lâm Tịch và Lãnh Thu Ngữ đang ở trên Thần mộc phi hạc.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK