~~o0 0o~~
Gió mùa hè ở vùng đất hoang vu luôn từ hướng đông nam thổi tới.
Nghịch hướng gió thổi, Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ và Nam Cung Vị Ương tiến vào nơi đây đã được hơn nửa tháng.
Vào lúc này, Lâm Tịch thấy cách đó không xa đã mơ hồ xuất hiện một lằn ranh rất rõ ràng đối với vùng đất hoang vu, đó là một đường màu xanh trông rất sáng ngời. Nghe Trì Tiểu Dạ nói, đó là rừng rậm nguyên thủy được tộc nhân của nàng gọi là rừng Cổ Yêu.
Nhìn thấy gia viên của mình ngày càng gần hơn, khuôn mặt của Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
- Đây là cái gì?
Lâm Tịch chỉ tay vào một vật màu xanh biếc có hình dáng như lăng trụ, hỏi.
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá rung động.
Vì tiết kiệm hồn lực, mượn gió thổi trong trời đất, nên Phượng Hoàng Vân Tần Thụy Thụy đã bay rất cao, nhưng những đám mây màu xanh đậm này tựa hồ có thể hút hết toàn bộ bụi bậm và hơi nước, khiến cho bầu trời bao la phía trên rất rõ ràng và sáng ngời, để lộ những đại thụ cao ngất.
Các đại thụ này rốt cuộc cao bao nhiêu?
Các cây tùng to lớn trong sơn mạch Đăng Thiên chắc chắn không thể so sánh với những đại thụ này,
Các đại thụ này không phải thuộc họ cây cằn cỗi sinh sống trong vùng băng giá như sâu trong sơn mạch Đăng Thiên, mà chính là họ cây có cành lá xum xuê như trong những khu rừng nhiệt đới.
Điều quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy đỉnh chóp những đại thụ màu xanh đậm cành lá xum xuê lại có hình tròn đều, khiến hắn tưởng rằng đó là một cây xương rồng bà khổng lồ.
Nếu như thật sự là cây xương rồng bà, nhưng lại cao hơn trăm thước, vậy rốt cuộc là họ xương rồng bà gì?
- Đó là một tượng đá.
Trì Tiểu Dạ cảm nhận được mùi vị quê hương quen thuộc, thân thể khẽ run rẩy, cố gắng khống chế cảm xúc hiện giờ để giải thích:
- Trong rừng Cổ Yêu có rất nhiều tượng đá như vậy, phần lớn đều có hoa cỏ hoặc dây leo bám vào, nữ có nam có, chỉ tiếc là phần lớn đã bị tàn phá, thực vật bên dưới leo trèo quá nhanh, nên trông nó như một cây trụ lớn. Giống như truyền thuyết Vân Tần các ngươi, tộc nhân ta cho rằng đây là di tích của người tu hành thượng cổ.
Lâm Tịch càng rung động hơn, nói:
- Đây mới thật sự là vùng đất không thể biết. Nếu không có cô, sợ rằng cho dù tới đây thấy cảnh tượng này, cũng không thể nghĩ được trong rừng Cổ Yêu này còn có người tu hành như cô sinh sống. Sau rừng Cổ Yêu này thật sự có người tu hành như cô sao?
- So sánh với những vùng đất không thể biết khác như lời của người Vân Tần các ngươi, rừng Cổ Yêu này còn chưa quá nguy hiểm.
Trì Tiểu Dạ hơi nặng nề nói.
- Đó cũng là do các cô từ nhỏ đã sinh sống ở đây, rồi hiểu rõ rừng Cổ Yêu như lòng bàn tay của mình.
Lâm Tịch lắc đầu, gượng cười:
- Nếu không, ta không tin các Huyệt man lại không muốn đi vào rừng Cổ Yêu này xem một chút.
Trì Tiểu Dạ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi quay đầu nhìn hắn, thừa nhận:
- Ngươi nói cũng đúng. Trong rừng Cổ Yêu này không chỉ có yêu thú có thực lực ít nhất đại tới Đại quốc sư, hơn nữa còn có những cây ăn thịt người còn đáng sợ hơn cả yêu thú. Lấy thể lực hiện tại của Thụy Thụy, ít nhất phải nghỉ ngơi hai đêm nữa, như vậy chúng ta phải mất ba ngày ba đêm mới có thể xuyên qua rừng Cổ Yêu. Nếu là người bình thường đi bộ, mặc dù biết đường đi, cũng phải mất ít nhất một tháng. Cho dù là cường giả Huyệt man, cũng rất khó sống sót trong đây hơn một tháng.
Lâm Tịch hít vào người mình làn không khí mới mẻ, cảm thấy hơi say mê, sau đấy hơi buồn bực nói:
- Đã có Huyệt man và một bình chướng thiên nhiên ngăn cách như vậy, tộc nhân của cô lại còn lo lắng trợ giúp người ngoài sẽ khiến các cô thay đổi sao?
- Con người vĩnh viễn đáng sợ hơn yêu thú cũng như loài cây ăn thịt kia.
Trì Tiểu Dạ nhẹ giọng nói:
- Tộc nhân của ta nếu nghĩ như vậy, hẳn có lý do của riêng mình.
- Dường như ta đã từng nhìn thấy những đồ vật này.
Nam Cung Vị Ương đột nhiên lên tiếng.
Lâm Tịch ngẩn người, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, phát hiện nàng ta đang chăm chú nhìn vào bức tượng khổng lồ hắn ta đã nói khi nãy.
- Chẳng lẽ xuất thân của cô là rừng Cổ Yêu này? Thậm chí là có quan hệ với tộc nhân của Trì Tiểu Dạ?
Sau đấy, Lâm Tịch lập tức đặt những câu hỏi mà hắn ta thường hay thấy trên truyền hình ở kiếp trước:
- Chẳng lẽ là có người tu hành Vân Tần tiến vào rừng Cổ Yêu, kết thân với người tu hành nơi này, sinh ra cô, sau đó không được người ở đây cho phép, đuổi giết ra khỏi vùng đất hoang vu? Trì Tiểu Dạ, cô có bao giờ nghe tộc nhân của cô nói có người bên ngoài kết thân với nữ tu hành ở đây rồi bỏ trốn chưa?
Trì Tiểu Dạ kiên quyết lắc đầu, nói:
- Nếu như có, ta đã sớm nói với ngươi.
- Vậy chẳng lẽ phụ mẫu Nam Cung Vị Ương là người tu hành cùng tới nơi này khám phá vùng đất không thể biết? Sau đó trên đường trở về gặp chuyện ngoài ý muốn?
Lâm Tịch nhất thời hỏi những câu hỏi điều tra như Conan.
Chỉ là trong tình huống Nam Cung Vị Ương căn bản không thể nhớ bất cứ chuyện gì khác, suy đoán như vậy không thể có được đáp án.
Bởi vì không có nhiều thời gian để lãng phí, nên sau khi nhắc chở chính mình không phải là lữ khách du lịch, Lâm Tịch quyết định không dồn tâm trí để đi tìm tòi bí mật, lập tức theo chỉ dẫn của Trì Tiểu Dạ để đi theo con đường an toàn nhất, xuyên qua rừng Cổ Yêu.
Sau khi mất hai ngày hai đêm bay xuyên qua rừng Cổ Yêu, Lâm Tịch rốt cuộc đã tiếp cận được mục đích của mình, thành Lục Dã mà Trì Tiểu Dạ đã nhắc đến.
Từ rất xa, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã thấy được một tòa thành hình tròn rất lớn.
Ngoại trừ một tường thành cao lớn màu xanh biếc ra, bên ngoài và bên trong tòa thành được đặt trong một sơn cốc khổng lồ này thật không khác gì nhau, đều là vô số cây cối màu xanh lá mạ.
Chỗ khác nhau chính là bên trong tòa thành này không có những gò đất liên miên nối tiếp nhau như bên trong rừng Cổ Yêu, đồng thời cũng không có những đại thụ to lớn, nên không gây cho người ta cảm giác kinh khủng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người khổng lồ sẽ nhảy lên.
Sau khi tới gần tòa thành này, Lâm Tịch càng im lặng hơn, tiếp đó mới nhìn Trì Tiểu Dạ hỏi:
- Cô xác định tộc nhân của cô không phải là sinh linh do linh khí cây cối trong rừng hóa thành? Cũng không phải là Đức Lỗ Y sao?
Nguyên nhân khiến hắn hỏi như vậy là vì hắn thấy rõ ràng thành tường thành Lục Dã này cũng là từng gốc cây và dây leo nối liên tiếp với nhau tạo thành.
- Bây giờ không phải là lúc nói mấy lời mê sảng này.
Trì Tiểu Dạ trầm mặt xuống tới mức có thể chảy nước được, khẽ cắn môi rồi cùng với Lâm Tịch nhìn tới tường thành xanh biếc, nhẹ giọng nói:
- Có nhìn thấy đại thụ có màu sắc rám nắng ở sát ngay tường thành không?
- Đó là cây táo ta à?
Lâm Tịch ngẩn người.
Từ đằng xa nhìn lại, ngoại trừ hình dáng cao lớn ra, tựa hồ rất giống cây táo ta, huống chi trên cây còn có rất nhiều trái quả màu đỏ.
- Phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng không thể tới gần cây đó quá năm mươi bước.
Trì Tiểu Dạ trầm giọng nói:
- Đó là cây đâm độc. Một khi người tu hành trong tộc ta sử dụng sức mạnh ngự sử, có thể nháy mắt bắn ra hơn ngàn trái quả. Uy lực của trái quả đó không đủ để xuyên thủng thân thể người tu hành cấp Đại quốc sư, nhưng mùi hôi do chất lỏng bên trong phát ra lại có tác dụng tê dại. Ngoại trừ là Thánh sư, những người tu hành khác rất dễ bị trúng độc, cả người đông cứng.
- Lợi hại như vậy sao?
Lâm Tịch nhất thời xụ mặt, nói:
- Cái cây này không phải là quân giới khổng lồ có thể tấn công xa hơn vài chục thước sao...Các ngươi muốn đánh giặc à? Sao lại có nhiều thủ đoạn kỳ quái thế?
- Đáng tiếc không thể di dời, nếu không, đặt những cái cây đó trên chiến trường, không phải là còn lợi hại hơn mấy chục chiếc xe bắn đá sao?
Trong lúc Lâm Tịch cảm thán như vậy, bỗng nhiên có những âm thanh kỳ dị vang lên.
Hiển nhiên tộc nhân của Trì Tiểu Dạ đã phát hiện được khách không mời mà đến.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK