~~o0 0o~~
Trong lịch sử núi Luyện Ngục, chưa từng có ai có thể ở trong Thiên Ma ngục nguyên lâu như vậy, cũng không có người nào có thể lấy được một hồn binh đầy đủ từ Thiên Ma ngục nguyên.
Núi Luyện Ngục bắt đầu chấn động, có năm bóng người vô cùng cao lớn, toàn thân bị vây bởi lửa đỏ và khói đen dày đặc, mừng rỡ từ bên trong động quật của mình đi ra ngoài.
Trước kia Trương Bình đã từng phải trải nghiệm lòng trung thành của mình, nhưng khi bọn họ tới, hắn lại phải uống một loại dược vật khác của núi Luyện Ngục.
Những chuyện mà con bù nhìn kim loại có chiến lực ngang với Thánh sư và Trương Bình đã làm với nhau trong Thiên Ma ngục nguyên mùa đông vừa qua khiến các đại trưởng lão núi Luyện Ngục vô cùng hưng phấn và run rẩy, nhưng bọn họ đồng thời phải xác định Trương Bình không giấu diếm mình.
Các đại trưởng lão núi Luyện Ngục bị lửa đỏ và khói đen vây quanh cả người đứng xung quanh Trương Bình, nhìn Trương Bình ăn dược vật vào, có được lời khai như những gì Trương Bình đã bẩm báo trước đó.
Sau đó bọn họ rời khỏi nơi này, đi đến ngôi đền cao nhất trên núi Luyện Ngục.
Trương Bình bị vứt bỏ một mình ở ngôi đền trống trải dùng để tra hỏi.
Trong nháy mắt năm tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đi ra khỏi ngôi đền này, Trương Bình đang nằm trên giường đá lạnh như băng, đôi mắt vốn mơ hồ trống trải đột nhiên xuất hiện thêm những thần thái rất phức tạp.
Trương Bình nghĩ tới lần trước mình đã từng sử dụng loại dược vật này.
Hắn nhớ thân thể của Thường Tịnh Hương, nghĩ tới trận mưa sa, những lần thịnh yến của núi Luyện Ngục.
Nhưng cũng giống như loại dược vật này, những thống khổ đau đớn đó đã không thể tác động đến thân thể hắn nữa.
Trái tim của hắn tựa như đã biến thành mười ngón tay bây giờ, cứng rắn mà lạnh như băng.
...
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đắm chìm trong ánh sáng hồng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt uy nghiêm của lão xuất hiện thần sắc mừng rỡ và cảm khái.
Đồ vật mà lão chờ đợi rốt cuộc đã đến.
Lão đã chờ quá lâu.
Thành Trung Châu là tòa thành náo nhiệt nhất, khói lửa cao nhất thiên hạ.
Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, đây đã là sự thật thiên hạ đều biết.
Thành Trung Châu có đồ ăn ngon nhất, có chợ sầm uất nhất, có cô gái xinh đẹp nhất.
Cho nên, lão dĩ nhiên rất thích thành Trung Châu, muốn đến thành Trung Châu xem một chút.
Trước khi đế quốc Vân Tần lập quốc mười năm, lão đã cảm thấy những người tu hành Trung Châu kia thật tầm thường, không thể sánh với lão được.
Nhưng điều tiếc nuối chính là có một nam tử trung niên, lưng đeo Đại Hắc tiến vào tòa thành đó.
Sau đấy, tên nam tử trung niên và đế quốc đó đã trở thành kẻ thù của lão.
Nam tử trung niên và cường giả nối nghiệp của hắn rốt cuộc đã rời khỏi thế gian này.
Lão rốt cuộc đã chờ được cơ hội của mình.
Lão khẽ thở dài trong lòng một cái.
- Đưa cái động quật của tên què kia cho hắn.
Lão ngẩng đầu lên, ra lệnh với năm tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Năm tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục dĩ nhiên hiểu vì sao chưởng giáo núi Luyện Ngục lại vừa mừng rỡ vừa cảm khái như vậy, bọn họ dĩ nhiên cũng biết ý tứ của chưởng giáo núi Luyện Ngục trong câu nói vừa rồi, nhưng nghĩ đến việc tên đệ tử kia chỉ vì mang được đồ mà chưởng giáo núi Luyện Ngục muốn từ trong Thiên Ma ngục nguyên ra ngoài, mà lại có địa vị ngang bằng với bọn họ, bọn họ dĩ nhiên rất tức giận.
Tuy nhiên, bọn họ không dám tỏ ý phản kháng và đối nghịch, thậm chí khói đen dày đặc trong người cũng không dám phát ra ngoài chút nào.
- Núi Luyện Ngục cần sức mạnh.
- Chỉ có những cao tầng như các ngươi mới có thể tiếp xúc với bí mật trong Thiên Ma ngục nguyên.
Tâm tình chưởng giáo núi Luyện Ngục hiện giờ hiển nhiên rất tốt, nên lão nhàn nhạt giải thích hai câu.
Nói xong hai câu này, ánh sáng hồng trong điện bỗng nhiên rực sáng, sau đấy lão rời khỏi bảo tọa của mình, đi ra khỏi đại điện.
...
...
Chỉ cần không phải là lúc đánh giặc, trong ánh mắt các dân chúng Vân Tần là một thiên hạ thái bình và hưng thịnh.
Ai cũng biết núi Thiên Hà còn bị Đại Mãng chiếm đóng, nhưng bởi vì chuyện của Lâm Tịch và học viện Thanh Loan, bởi vì chiến tranh một năm trước quá thảm thiết, nên mặc dù là một đế quốc thịnh võ như Vân Tần, cũng không có ai nhắc đến việc chừng nào thu phục lại núi Thiên Hà.
Vân Tần đã vào xuân.
Hoa tàn hoa nở đón xuân mới, nhưng khí lạnh còn lại của mùa đông còn chưa tan đi.
Tại quân bộ lăng Như Đông, Mông Bạch mặc một chiếc áo choàng màu đen chuyên tâm xem xét vô số giấy tờ chất cao lên bàn, gần như quên hết thảy.
Ban đầu hắn ta muốn học ở khoa Ngự Dược, học được vài bản lĩnh hơn người, tốt nhất là vào được Thái y viện, àn nhàn sung sướng cho đến hết đời, cho dù không thể vào khoa Ngự Dược, vậy cũng có thể tiến vào khoa Nội Tương. Nhưng sau khi có quá nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ trong lòng hắn đã thay đổi, mà Hạ phó viện trưởng và các giảng viên học viện Thanh Loan lại phát hiện ra rằng trong lúc làm nhiệm vụ, tư chất của Mông Bạch đã được thể hiện rõ ràng, chỗ cần hắn nhất chính là những nơi như phòng nghiên cứu sau núi, chứ không phải khoa Nội Tương.
Đông đã qua, mùa xuân đến với đế quốc Vân Tần, sau khi được người có quyền thế cao nhất Vân Tần là hoàng đế Trưởng Tôn Cẩm Sắt tin tưởng thăng chức, quyền thần trẻ tuổi Hứa Châm Ngôn bắt đầu vươn tay đến các nơi, Đốc sát môn do hắn ta khống chế trong tay hầu như len lỏi đến mọi nơi trong đế quốc, nhưng cho đến nay, chỉ có hành tỉnh Nam Lăng và sơn mạch Long Xà là hai nơi duy nhất mà những con rắn độc trong Đốc sát môn chưa thể vươn tay đến được.
Sức mạnh của học viện Thanh Loan trong triều đình bị thanh từ, mà học viện Thanh Loan cũng cần nhận được tin tức nhanh chóng từ các đầu mối của mình.
Cho nên, một tên mập trông rất bình thường như Mông Bạch, thực ra lại đang gánh vác rất nhiều sứ mạng.
Tiền tuyến không có chiến sự gấp gáp.
Quân tình trông rất bình tĩnh.
Nhưng sắc mặt của Trương Bạch lại trắng bệch.
Dựa theo một số tin tức rất bình thường, hoàn toàn không liên hệ với nhau, hắn ta nhạy cảm phát hiện ra được một số tin tức đáng sợ.
Trước mặt hắn hiện giờ là báo cáo điều vận kho lương.
Tuyết đọng trên núi Thiên Hà đã tan rã, phần lớn con đường đều thông thoáng thich hợp cho việc vận chuyển, nếu như quân đội tiền tuyến có chinh chiến, hậu quân sẽ bắt kịp nhịp điệu để hỗ trợ.
Cho nên, mặc dù quân đội Vân Tần không chuẩn bị phản công, nhưng vẫn phải đề phòng quân đội Đại Mãng tấn công.
Nhưng dựa theo các báo cáo điều vận kho lương, Mông Bạch lại có thể suy đoán thành Trung Châu căn bản không có ý định chuẩn bị cho chiến sự.
Không phải là không có khả năng tính toán, mà chính là căn bản không muốn chuẩn bị.
Không chỉ riêng tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng, ngay cả quân đội Vân Tần ở ngoài bình nguyên bốn mùa cũng không chuẩn bị cho chiến sự.
Điều này cho thấy hoàng thành Trung Châu không muốn tiến công, không chỉ là ở tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng, mà họ cũng không muốn tiến công lên học viện Thanh Loan, vậy thành Trung Châu đang đợi gì?
Hoàng thành Trung Châu không muốn tiến công, nhưng tại sao có thể khẳng định Đại Mãng sẽ không thừa cơ tiến công?
Mông Bạch trầm mặc nghĩ ngợi, nhưng càng nghĩ hắn càng nắm chặt tay hơn, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay càng nhiều hơn.
Hắn lật xem những báo cáo và tài liệu quân tình, sau đấy điên cuồng vẽ những tính toán của mình lên tờ giấy trắng.
Không có một căn cứ hay bằng chứng nào rõ ràng, nhưng trực giác của hắn càng lúc càng mãnh liệt: Thành Trung Châu và Đại Mãng dường như đã có hiệp định.
Mồ hôi trên trán hắn càng lúc càng nhiều, chân tay càng lúc càng rét lạnh.
Hắn biết mình phải tìm ra vài đầu mối, nếu không, học viện Thanh Loan và Lâm Tịch sợ rằng sẽ đối mặt với nguy hiểm trước nay chưa từng có, bởi vì hiệp định giữa hai bên này chỉ có thể đạt thành khi muốn cùng nhau tấn công học viện Thanh Loan và Lâm Tịch.
...
Trong bóng đêm.
Trên núi Ngao Giác đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.
Ngay sau đó càng lúc càng có nhiều con chó điên cuồng sủa to.
Sau khi chiếm được núi Ngao Giác, Nam Cung Vị Ương đã tìm cách thu mua loại chó tai to ở Vân Tần. So với nhiều loại chó khác, loại chó tai to này rất cảnh giác, không chỉ có thính lực tốt, mà tầm nhìn cũng xa hơn.
Mọi người phát hiện mấy con chó đang ngẩng đầu lên trời mà sủa to.
Nhưng các thủ vệ phụ trách trông coi buổi đêm của núi Ngao Giác cảm thấy thật kỳ lạ, vì họ không phát hiện được gì cả.
Tại một cánh đồng hoang dã cách chân núi Ngao Giác không xa, có một đống lửa nho nhỏ bùng cháy.
Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương đang ngồi bên cạnh đống lửa đó.
Có tiếng tiếng gió vang lên, hai con Thần mộc phi hạc đáp xuống bên dưới.
Những thanh niên thế hệ này của học viện Thanh Loan như Lâm Tịch, Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, Tần Tích Nguyệt, Hoa Tịch Nguyệt và Lãnh Thu Ngữ từ trên Thần mộc phi hạc đi xuống.
- Đã lâu không gặp.
Lâm Tịch nói ra những lời hắn cho rằng là quý trọng nhất, đồng thời vỗ vỗ bả vai Trạm Thai Thiển Đường.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn hắn và Cao Á Nam, tươi cười:
- Không thể tham dự được hôn lễ của ngươi, thật đáng tiếc.
Lâm Tịch mỉm cười.
- Lần này phải cảm ơn ngươi rồi.
Trạm Thai Thiển Đường nghiêm mặt lại, đồng thời nói lời tạ ơn.
Lâm Tịch dĩ nhiên biết Trạm Thai Thiển Đường làm vậy không phải vì bản thân mình, mà là vì các quân nhân Đại Mãng kia. Hắn nhìn thoáng qua nếp nhăn ở khóe mắt Trạm Thai Thiển Đường, nói:
- Trông ngươi đã già hơn không ít.
- Có quá nhiều chuyện phải lo lắng, nếu như không có Cố đại tướng quân giúp đỡ, vậy cho dù Trì Tiểu Dạ đã thu hút sự chú ý của quân đội...chắc núi Ngao Giác cũng không thể yên tĩnh được.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười, sau đấy nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chiến trường giúp ta học được nhiều thứ, những việc ngươi làm ở thành Trung Châu cũng khiến ta phải tự hỏi mình.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn Trạm Thai Thiển Đường, hỏi:
- Câu hỏi gì?
- Ta phải làm thế nào để dựng lá cờ của mình lên. Có người tu hành Thiên Ma quật như Thì Khiêm còn sống, nhất định còn rất nhiều người khác ở Đại Mãng, nhưng bọn họ không biết ta đang ở đâu và đang làm gì.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta muốn cho bọn hắn một chút hi vọng.
- Đây chính là chuyện ta muốn nói với ngươi.
Lâm Tịch và đám người Cao Á Nam nhìn nhau, tươi cười.
- Không có ai hiểu biết rõ Đại Mãng hơn ngươi và Thì Khiêm, nên ta định nhờ ngươi và Thì Khiêm dẫn chúng ta đi Đại Mãng.
Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang giật mình, chân thành nói.
Trạm Thai Thiển Đường ngơ ngẩn.
Nam Cung Vị Ương cũng cau mày, hỏi:
- Ngươi muốn đi Đại Mãng?
Lâm Tịch nhìn nàng và Trạm Thai Thiển Đường, gật đầu nói:
- Chúng ta đã nhận được tin tức. Có hai đồ vật cực kỳ quan trọng, chúng ta phải đích thân đi lấy, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn...Ngoài ra, chúng ta phải nắm lấy thời gian, bởi vì núi Luyện Ngục đã sắp nghiên cứu ra được vũ khí đối phó với Thần mộc phi hạc. Trước khi bọn chúng thật sự chế tạo được vũ khí đấy, chúng ta phải dựa vào Thần mộc phi hạc để đảm bảo an toàn trong khi đến Đại Mãng làm vài chuyện.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK