~~o0 0o~~
Trong lăng Thiều Hoa, một ngọn lửa to được đốt cháy lên.
Sau trận đại chiến với Văn Nhân Thương Nguyệt, có một người tên Hạ Bạch Hà đã ngã xuống, thi thể người này được đốt thành tro bụi.
Ở lăng Đông Cảnh, Đường Tàng bị mất hai thanh kiếm, nhưng ở lăng Thiều Hoa, Vân Tần đã mất đi một thanh kiếm đủ để đại biểu cho tinh thần người Vân Tần.
Chu thủ phụ và vô số quân sĩ tụ tập trước ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ này, sau đấy từ từ dập lửa, đưa tiễn một vị đại tông sư, tuy lúc trước không có tiếng tăm gì ở học viện Tiên Nhất nhưng lại có thể được xưng là đại giả hành hiệp chân chính, rời khỏi trần thế.
Một thanh kiếm bị gãy.
Thiên Nhân kiếm không được truyền lưu, tất sẽ thất truyền.
Nhưng những người Vân Tần còn sống ở lăng Thiều Hoa sẽ nhớ mãi cái tên Hạ Bạch Hà, mà Thiên Nhân kiếm đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí của họ.
...
Cùng một thời gian.
Một viên tướng Vân Tần mặc giáp đen, thần sắc tiều tụy nhưng vẻ mặt kiên nghị đang đứng nhìn núi Thiên Hà như ẩn như hiện ở nơi xa.
Một tướng lãnh khác đứng ở bên cạnh cũng nhìn núi Thiên Hà, thở dài:
- Nghe các huynh đệ Trấn Nam doanh nói một đội kỳ quân của Cố đại tướng quân đã vượt hồ Trụy Tinh, công phá ba cứ điểm quan trọng của đối phương, đồng thời chiếm được kho thóc, rất có thể sẽ lấy lại được núi Thiên Hà.
Viên tướng Vân Tần có khuôn mặt tiều tụy nhưng đầy kiên nghị lắc đầu, nói:
- Sợ rằng không được.
- Tại sao?
Viên tướng bên cạnh hắn cau mày.
- Dù sao Văn Nhân Thương Nguyệt còn chưa chết...Cho dù là ta chỉ huy, ta cũng sẽ sớm rút toàn bộ quân đội đến các cứ điểm sau núi Thiên Hà, đồng thời không mang lương thảo đi, mà là đốt hết toàn bộ.
Vị tướng có khuôn mặt tiều tụy thản nhiên nói:
- Quân ta tuy thắng lớn, nhưng quân đội phía sau sẽ không thể theo kịp, tác dụng không lớn...nếu như quốc nội yên ổn, việc cung cấp có thể bình thường như trước kia, đừng nói là chiếm lại được núi Thiên Hà, cho dù là xua quân tiến nam, đánh cho Đại Mãng không thể nào dậy nổi cũng là điều có thể. Nhưng trận đại thắng này đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của các hành tỉnh phía sau, nên thắng lợi cũng chỉ là tạm thời. Nếu như việc chiếm lại núi Thiên Hà vào lúc này không có ý nghĩa gì, vậy quân ta cần gì phải hi sinh quá nhiều để chiếm lại núi Thiên Hà? Nhất là trong tình huống như vậy.
- Cố đại tướng quân không phải là người tham công. Cho nên, việc có thể lấy lại được núi Thiên Hà hay không, hoặc là khiến quân đội Đại Mãng phải chủ động nhận thua, nguyên nhân chân chính đã không phải do quân đội chúng ta, mà chính là ở quốc nội sẽ như thế nào.
Viên tướng này tiếp tục nói;
- Nội loạn chưa xong, sao có thể đối địch?
- Nền tảng không có, chân cũng chặt đứt, như vậy còn chưa cầm binh khí chém địch thủ được, sợ rằng đã tự té ngã xuống đất.
Phần lớn những người bị đứt một hoặc hai chân tất nhiên không thể đứng vững được, kết quả là không thể chiến đấu với người khác.
Ví dụ của viên tướng Vân Tần có khuôn mặt tiều tụy này không sai, nhưng đối với những người tu hành đã siêu phàm thoát tục trong mắt người bình thường, đạt đến cảnh giới Thánh sư, cho dù không có chân, bọn họ vẫn có thể đi lại, thậm chí là mạnh mẽ đến mức mà người khác khó lòng tưởng tượng được.
Trong đại điện được làm từ bảo thạch đặt trên đỉnh cao nhất của núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục đang đắm chìm trong ánh sáng màu hồng nhìn qua một tờ giấy trong tay mình, ra lệnh đối với mấy tên thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ đứng bên ngoài:
- Nếu đã như vậy, nói với Thân Đồ Tông Tân không cần đi tới vùng đất không thể biết sau núi Luyện Ngục nữa, cho hắn tới thành Trung Châu. Tuy đã chặt đứt chân hắn, nhưng ít nhất còn mạnh hơn mấy tên có chân ở thành Trung Châu. Còn vùng đất không thể biết sau núi Luyện Ngục, sau này hàng tháng cử nhiều người hơn thăm dò.
Mấy tên thần quan núi Luyện Ngục thường ngày có địa vị rất cao vội vàng khom người đáp lại, kính sợ lui ra ngoài.
- Cắt ba hành tỉnh Nam Lệnh, Nam Lăng, Đông Lâm cho ta? Muốn ta trợ giúp sao?
Trong đại điện, chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trên bảo tọa tự nói:
- Văn Huyền Xu ngươi cũng có gan đấy, dám ra giá như vậy với ta, không sợ ta cảm thấy ngươi đang khinh thường ta sao? Nhưng mà ta lại không hứng thú với bảng giá này, thứ ta hứng thú chỉ là hoàng đế Vân Tần và núi Chân Long. Hiện giờ cũng đã đến lúc để người Vân Tần biết tới núi Luyện Ngục, dù đó chỉ là một tên cụt chân ngu xuẩn.
...
Trạm Thai Thiển Đường đang suy nghĩ.
Mỗi lần cảm giác trời đất, hắn đều cảm thấy có một ngọn núi lớn đang vắt ngang trước mặt mình.
Ngọn núi lớn này chính là ranh giới hắn đột phá Thánh sư.
Có thể cảm giác được Thánh sư mạnh mẽ, nhưng lại biết khoảng cách giữa mình và cảnh giới đấy còn có một khoảng cách rất dài, đây chính là tình huống thông thường của những người đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Trong suốt thời gian tu hành vừa rồi, hắn cảm thấy ngọn núi vắt ngang trong cảm giác của mình dường như không hề nhỏ lại, tựa hồ mỗi lần đối diện với nó, hắn lại cảm thấy ngọn núi này thật quá lớn.
Nhưng trong mấy ngày đi theo hơn năm vạn quân đội Đại Mãng, phải đến lúc đêm khuya mới có thể minh tưởng tu hành được, hắn lại cảm thấy mình đã đi được một bước dài để đến được ngọn núi đó.
Trạm Thai Thiển Đường là một trong những người thông minh nhất thế gian này.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở sau, nhanh chóng nghĩ được nguyên nhân, đó là vì hắn đang chịu một áp lực lớn trước nay chưa từng có.
Lão sư của hắn, lão hoàng đế Đại Mãng trạm Thai Mãng tuy đã từng đích thân giao vương triều cho hắn, nhưng ban đầu cái vương triều đó thật sự rất hư ảo, không chân thật như mấy vạn quân nhân Đại Mãng hiện giờ. Năm vạn con người này đang sống trước mặt hắn, sau lưng họ chính là vô số gia đình.
Hắn là người Đại Mãng, nên cũng như Lâm Tịch là người Vân Tần không nhẫn tâm nhìn thấy vô số người Vân Tần chết đi. Chính năm vạn quân nhân Đại Mãng và vô số gia đình đứng sau lưng họ đã khiến hắn phải chịu một áp lực cực lớn trước nay chưa từng có.
Tinh thần và ý chí chính là dạo của người tu hành.
Áp lực sống chết của một người không thể nào so sánh với áp lực sống chết của vô số người.
Nhưng chỉ khi thật sự quan tâm đến, áp lực đó mới chân thật.
Cho nên, nguyên nhân người tu hành trong quân đội mạnh mẽ không chỉ vì kinh nghiệm chiến đấu của họ nhiều hơn, mà là vì áp lực họ gánh trên vai cũng nhiều hơn người khác.
Trong tiếng bước chân nặng nề gắn với mấy vạn tính mạng người Đại Mãng sau lưng mình, hắn bất giác cảm nhận được sâu hơn con đường tu hành của mình.
Thì Khiêm đi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy đôi lông mày của hắn dần giãn ra, cuối cùng hoàn toàn thư giãn, Thì Khiêm không thể không thấp giọng nói:
- Nếu Cố Vân Tĩnh khống chế quân đội trong tay, nguyện ý cho chúng ta một con đường sống, vậy quân đội Vân Tần ở đây sẽ không làm gì cả, tại sao chúng ta còn phải rời đi?
- Ngươi lấy lễ đãi ta, ta cần dùng lễ tiếp lại, đây chính là lý lẽ sống mà các lão sư Vân Tần thường dạy cho đệ tử mình từ khi còn nhỏ.
Trạm Thai Thiển Đường giải thích:
- Cố Vân Tĩnh cho chúng ta một con đường sống, chúng ta không thể chặt đứt đường sống của ông ta. Ông ta là tướng lãnh Vân Tần, làm chuyện như vậy không thể nào quang minh chính đại được, người khác sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu như công khai hoặc không kiêng kỵ gì, ông ta sẽ gặp tai họa. Cho nên, chúng ta phải biết ứng xử...Những nơi chúng ta đi qua, Cố Vân Tĩnh sẽ cho người mở cửa, quân đội của ông ta cũng sẽ giúp chúng ta ngăn chặn quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt.
Thì Khiêm gật đầu, nói:
- Vậy ngươi có tính toán gì không? Hiện giờ chúng ta đang đi tới núi Thiên Hà, khả năng gặp phải quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt rất cao, mà nguyên vật liệu của chúng ta đã gần hết rồi.
- Ta đang đợi một người.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn hắn, nói:
- Chỉ khi nàng đến, đội quân của chúng ta mới sống sót được.
...
- Có một đội quân từ biên quan Long Xà đang cố gắng tiến vào phía nam hành tỉnh Nam Lăng, đội quân này không thuộc quân đội Vân Tần, có cho qua hay không?
Trong một sân nhỏ có trồng cây quế ở lăng Trụy Tinh, Cố Vân Tĩnh ôn hòa nhìn Lâm Tịch đang nằm trên nệm êm đối diện, bình tĩnh hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, lễ phép đáp lại:
- Hãy cho qua.
Dù là Cố Vân Tĩnh hay Lâm Tịch, không có ai nhắc đến việc đội quân này là ai hoặc sẽ đi đến đâu, nhưng hai người chỉ nói hai câu như vậy là xong, không bao giờ nhắc đến đội quân đấy nữa, đồng thời chuyển sang vấn đề khác.
- Dạ Oanh đã chết, Hạ Bạch Hà cũng chết.
Cố Vân Tĩnh nhìn Lâm Tịch, nói.
Ông ta nói chuyện rất thẳng thắn, không một chút ẩn ý, bình tĩnh nói lại một sự thật. Ông ta là một đại tướng quân lừng lẫy, đã trải qua quá nhiều chuyện, nên căn bản không cần dùng ẩn ý trong câu nói của mình.
Lâm Tịch khẽ cúi đầu, trầm mặc.
- Đường Sơ Tình, Chung Thành bị thương nặng, Chu thủ phụ không thể ra tay được nữa...Từng khi Giang Yên Chức chết đi, Thánh sư Vân Tần chúng ta đã chết quá nhiều, không còn dư lại bao nhiêu người.
Cố Vân Tĩnh thở dài một tiếng, sắc mặt dần nghiêm lại:
- Thời buổi rối loạn...mùa thu năm nay mới là lúc Vân Tần gặp nguy.
- Ta nhận được tin tức thành Trung Châu xảy ra vấn đề.
Sau khi dừng lại một hồi, Cố Vân Tĩnh nhìn Lâm Tịch nói tiếp:
- Văn Huyền Xu muốn ra tay...Thánh sư Vân Tần chết quá nhiều, mà những người đang sống lại ở hành tỉnh Nam lăng, quân đội Trung Châu ở đây không thể về kịp được. Đây cũng là lúc Thánh sư ở thành Trung Châu ít nhất. Đây là cơ hội của hắn, cũng là cơ hội tốt nhất hắn có.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, cung kính nói:
- Văn Huyền Xu làm phản là chuyện vãn bối đã đoán được từ lúc gặp Thần Tượng quân ở lăng Bích Lạc, chỉ là sớm hay muộn. Nếu như hắn ta ra tay, vãn bối cũng không ngạc nhiên, ngạc nhiên chỉ là tại sao hoàng đế lại cho hắn nhiều thời gian như vậy. Tiền bối cố ý gặp riêng vãn bối để nói chuyện này...vãn bối muốn nghe ý kiến của tiền bối.
Cố Vân Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn hắn và nói chân thành:
- Ta chỉ muốn biết thái độ của ngươi, ngươi sẽ giúp bên nào? Hoặc có thể nói ngươi sẽ ra tay với bên nào?
- Ngài đang lo lắng vãn bối sẽ đối phó hoàng đế?
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn Cố Vân Tĩnh, lắc đầu và nói:
- Mặc dù hoàng đế là một trong những đối thủ lớn nhất của học viện Thanh Loan, nhưng sau khi trải qua chiến sự nơi này, vãn bối lại không quan tâm đến cái gọi là mưu đồ Vân Tần của Văn Huyền Xu. Nếu như vãn bối được lựa chọn...vãn bối sẽ không lợi dụng sức mạnh của Văn Huyền Xu để đối phó hoàng đế. Vãn bối sẽ quan sát.
- Từ trên người ngươi, ta thấy được tính cách dễ dàng tha thứ và dễ dàng lui bước, thấy được học viện Thanh Loan chân chính.
Cố Vân Tĩnh khom người, hành lễ với Lâm Tịch, nhưng lòng lại thở dài một cái. Bởi vì ông ta biết rằng bất kỳ sự tha thứ nào cũng có giới hạn của nó, cũng biết rằng đợi đến lúc học viện Thanh Loan chủ động đòi lại vật thuộc về mình, đối thủ của bọn họ nhất định phải trả giá thật đắt. Ngoài ra, ông ta cũng hiểu một sự thật: tính cách dễ dàng tha thứ và dễ dàng lui bước của Lâm Tịch căn bản không thể làm mất đi dục vọng và dã tâm của một số người.
Đối với đế quốc đang đối diện với nguy cơ này, ông ta cảm thấy mình không còn tin tưởng nữa.
Cũng như bao nhiêu người khác, Cố Vân Tĩnh tự biết mình đã già...Tương lai của đế quốc chỉ có thể dựa vào những người trẻ tuổi này.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK