Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái vòng tròn được tạo từ vô số mảnh đá vụn đó như bị một sức mạnh kỳ bí

nào đó kìm hãm, tạo thành một vùng đất rộng tới trăm dặm này chính là

Toái Tinh Loạn.

Nơi này còn được gọi là vùng đất chết, tu sĩ có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu

như chưa tới ngày sương mù biến thành biển, mà cứ nhất quyết thâm nhập

vào thì trong mười người ắt sẽ chỉ có vài người thành công.

Nhưng nếu như vẫn cố xông vào Toái Tinh loạn thì chỉ sợ mười người cũng

phải chết hết chẳng còn ai sống sót. Từ xưa đến nay, Toái Tinh Loạn

trong Tu Ma nội biển được coi là nơi nguy hiểm nhất ở đây.

Theo truyền thuyết, vùng đất này xuất hiện trước khi Tu Ma hải biến

thành sương. Bao nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu Tu sĩ đã muốn

vào thăm dò nơi đây, nhưng cũng đều tới gần rồi lại trở về. Có vài người

đã đi qua được Toái Tinh loạn nhưng cũng không trở lại.

Cho dù là ngũ cấp Tu Chân Quốc cũng e ngại sức mạnh vô hình của vùng

đất này. Bọn họ cũng không dám phải quá nhiều cao thủ tới đây thăm dò.

Hơn nữa, không ai biết được bên trong vùng đất đó rốt cuộc là cái gì nên

bọn họ cũng chẳng muốn tốn công vô ích.

Cả một thời gian dài, những tu sĩ còn nuôi mộng tưởng có thể thâm nhập được vào vùng đất này ngày càng ít.

Nhiều năm trước đây, tình trạng này đã có sự thay đổi. Ở lục cấp tu chân

quốc duy nhất trên Chu Tước tinh, có một vị cao thủ đầy thần thông, một

mình thâm nhập vào Tu Ma hải. Người đó khiêu chiến vô số cao thủ nhưng

chẳng có ai xứng đáng là đối thủ của mình. Cuối cùng, người đó thâm nhập

vào Toái Tinh Loạn, nhưng cũng bặt vô âm tín từ đó.

Mười năm sau, Chu Tước tinh phái rất nhiều cao thủ tới đó, bày ra một

cái đại trận phong tỏa vùng đất này, đồng thời ra lệnh ai thâm nhập vào

đó thì giết không tha.

Thế nên từ đó nơi này trở thành tuyệt địa, khiến cho ai nhắc tới cũng

thấy khiếp sợ. Tới ngày nay nỗi sợ hãi đó cũng có vơi đi phần nào, nhưng

trong phạm vi ngàn dặm quanh đó không hề có bóng dáng bất cứ một vị tu

sĩ nào khác.

Một ngày nọ, ở bên ngoài Toái Tinh Loạn, có một làn sương đen đang bao

phủ một cái sơn cốc. Bất chợt từ trong làn sương chợt xuất hiện một cơn

lốc xoáy. Cơn lốc càng lúc càng lớn, nhanh chóng tạo ra một khoảng đất

trống. Trên mặt đất có một cái truyền tống trận cổ xưa đang tỏa ra một

ánh hào quang chói mắt. Có ba bóng người từ từ xuất hiện.

Cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên khi Vương Lâm vừa mới xuất hiện chính là

vùng đất Toái Thạch. Những viên đá nhỏ to với những hình thù kì quái,

kết thành một khối hình cầu, chậm chạp chuyển động. Trên những viên đá

thi thoảng lại có những tia chớp màu tím xuất hiện.

Liếc mắt có thể ước chừng đại khí diện tích của nơi đó rộng khoảng chừng trăm dặm.

“Đây chính là Toái Tinh Loạn ư?” Uông Thanh Việt hiển nhiên là lần đầu

tiên tới nơi này. Hắn đưa mắt nhìn vòng tròn được tạo bởi vô số những

viên đá vụn mà hỏi.

Đoan Mộc Cực cảm khái nhìn quanh. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:

“Đúng! Chính là nơi đây. Một ngàn năm rồi, nơi này vẫn không hề thay

đổi.”

Ánh mắt của Uông Thanh Việt sáng lên, liếm môi nói: “Truyền thuyết kể

rằng hàng vạn năm trước đệ nhất cao thủ của Chu Tước Quốc đã mất tích ở

vùng đất này. Ha ha! Hôm nay, Uông mỗ cũng tới để xem xem nơi đây có gì

huyền bí.”

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói với Đoan Mộc Cực: “Đây chính là Toái Tinh Loạn mà các vị tiền bối đã nhắc tới sao?”

Đoan Mộc Cực gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía Toái Tinh Loạn, trên

gương mặt anh thoáng hiện ra chút sợ hãi. Lão nói: “Vùng đất này tỏa ra

một sức mạnh huyền bí. Khi nào bước vào đó, nguồn sức mạnh huyền bí sẽ

chui vào cơ thể chúng ta. Đám đá vụn trong đó sẽ tạo thành một bản sao

của mỗi người theo một cách nào đó không thể lý giải được. Thậm chí nó

còn mạnh hơn cả bản thân mỗi người. Cho dù trước khi bước vào có dùng

cách nào để hạ thấp tu vi cũng vô dụng. Khi phân thân xuất hiện chỉ có

cách đánh bại nó thì mới có thể thoát ra. Sau khi đi thêm năm mươi dặm

đó, lại có hai phân thân xuất hiện. Cũng chỉ bằng cách chiến thắng thì

ta mới có thể thoát ra được khỏi nơi đây.”

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn lên. Đoan Mộc Cực dường như đã đoán được những

điều mà Vương Lâm nghĩ tới, nên lại nói tiếp: “Nếu như chúng ta thâm

nhập vào từ phía trên hay phía dưới thì mặc dù không có đá vụn cản trở

nhưng phân thân vẫn xuất hiện. Mà lúc này có tới tận mười cái.”

Vương Lâm nhìn chăm chăm về phía Toái Thạch, trầm ngâm không đáp.

Nhìn một lúc, ánh mắt Uông Thanh Việt bỗng bừng sáng, khóe miệng xuất

hiện một nụ cười nham hiểm, nói: “Một vùng đất thú vị như vậy, Uông mỗ

phải thử mới được.” Nói xong, trong nháy mắt hắn đã biến mất, khi xuất

hiện thì đã ở ngoài Toái Tinh Loạn. Hắn chẳng chút do dự, bước chân tiến

vào trong.

Vương Lâm chăm chú quan sát, không hề chớp mắt. Ngay vào lúc Uông Thanh

Việt bước chân vào, những tia điện màu tím nhanh chóng tập trung. Một

phân thân giống y hệt Uông Thanh Việt xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thậm chí ngay cả điệu bộ, nụ cười cũng không khác Uông Thanh Việt một

chút nào. Nó không nói một lời, nhanh chóng vọt tới. Từ nơi hai người họ

giao đấu liên tục phát ra những âm thanh cực lớn.

Đoan Mộc Cực hừ một tiếng, nói: “Chẳng bao lâu sau thì nó sẽ quay trở lại với cảnh giới cao hơn thì hắn đánh làm sao đây?”

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt hỏi: “Lần trước các ngươi làm thế nào mà vào được?”

Đoan Mộc Cực chỉ về phía Truyền Tống trận, đáp: “Nhờ có nó! Lần trước,

trong số chúng ta có một cao thủ trận pháp. Hơn nữa chúng ta còn có được

một số vật phẩm liên quan tới Toái Tinh Loạn. Trong đó có ghi chép

phương pháp bố trí Truyền Tống trận đi vào nơi này. Ngoài ra còn có mười

viên cực phẩm linh thạch mới có thể vào được trong đó.”

“Rốt cuộc trong Toái Tinh Loạn có cái gì?” Vương Lâm hơi chau mày, hỏi.

Đoan Mộc Cực liếc mắt nhìn Vương Lâm, rồi vung tay lên. Lão thu lại tia

thần thức trong cơ thể hắn rồi chậm rãi nói: “Được, dù sao cũng đã tới

tận đây rồi thì nói cho ngươi cũng không sao. Theo như ghi chép trong

vật mà chúng ta có được thì trong Toái Tinh Loạn có thi hài của một vị

cổ thần.”

“Cổ thần?” Vương Lâm ngạc nhiên.

“Cổ thần tồn tại ở thời kỳ viễn cổ giống như các vị thần tiên. Thậm chí ở

một số mặt còn mạnh hơn.” Thanh âm cũng không phải của Đoan Mộc Cực mà

là của một người mặc y phục màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão, mở

miệng nói.

Lão nhân thân người cao gầy, chòm râu bạc trắng dưới cằm phấp phơ trong

gió, diện mạo giống hệt như một vị tiên nhân. Cộng thêm với cây phất

trần trong tay khiến cho khuôn mặt lão có vẻ hiền từ, mỉm cười gật đầu

với Vương Lâm, nói tiếp: “Tiểu hữu! Sức mạnh của Cổ thần đã vượt qua tất

cả mọi giới hạn, đạt tới trình độ không ai có thể tưởng tượng được.

Thời đại mà Cổ thần sinh sống còn trước cả thời kỳ thượng cổ rất lâu.”

Thần thái của Vương Lâm ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại có chút đề

phòng. Mặc dù diện mạo của đối phương xem ra cũng có vẻ là bậc chính

nhân quân tử, nhưng trong lòng Vương Lâm cảm giác rằng tu vi người này

còn cao hơn cả Đoan Mộc Cấp.

Lão nhân nói xong, liền phất cây phất trần một cái. Mỉm cười nhìn vào

trong. Tuy nhiên nụ cười đó ẩn chứa một chút gì đó nham hiểm.

Vương Lâm vẫn hết sức cảnh giác. Khi cây phất trần của ông ta lay

chuyển, một cảm giác bất an bỗng xuất hiện. Hắn nhanh chóng lùi lại.

Đồng thời, tay hắn vỗ vào túi trữ vật lấy ra vô số ngọc phù. Tất cả

lượng ngọc phù đó đều là loại phòng ngự. Tay còn lại của hắn thò vào

trong túi trữ vật, nắm lấy ngọc ấn.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng lụp bụp vang lên, trong nháy mắt toàn bộ chỗ ngọc phù đã bị vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Đoan Mộc Cực xuất hiện giữa Vương Lâm và lão nhân, một vầng

sáng màu đen hình bán nguyệt chợt xuất hiện hóa giải sự tấn công của

cây phất trần. Đoan Mộc Cực nheo mắt lại nhìn đối phương, thứ ánh sáng

đen đó cứ lay động qua lại. Nét mặt lão vẫn bình thản, nói rành rọt từng

từ: “Cổ đế! Tiểu tử này là người người quan trọng để vượt qua cửa thứ

ba. Ngươi đừng có làm bừa.”

Nghe vậy, thần sắc Cổ đế không chút thay đổi, nhưng thôi không cười nữa.

Lúc này, dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão hoàn toàn biến mất. Thậm

chí lại có chút âm hiểm, bình thản nói:

“Ngươi chắc chứ?”

Đoan Mộc Cực gật đầu, nói: “Hắn biết Tử Chú Thuật.”

Cổ đế nhìn lướt qua Vương Lâm, quay người đi sang một bên. Sau khi tới

ngoài ba trượng thì dừng lại, không nói một lời nào, nhìn vào trong Toái

Tinh loạn.

Sắc mặt của Vương Lâm trở nên âm trầm. Hắn thấy tên Cổ đế này chẳng qua

chỉ là một tên điên, không duyên không cớ lại ra tay muốn giết người.

Mới trước đó còn mỉm cười mà giờ đã lộ rõ vẻ dữ tợn.

“Hắn tên là Cổ Lam, nhưng chúng ta đều gọi là Cổ đế. Tu vi của hắn rất

cao. Cho dù là ta cũng khó mà thắng được một cách dễ dàng. Ngươi trông

vẻ ngoài của hắn giống như một tên chính đạo, nhưng thực ra lại là một

tên lòng lang dạ sói, đích thị là một kẻ điên. Hắn chính là đại ma đầu

nổi tiếng ở Tu Ma nội hải.” Đoan Mộc Cực đứng bên cạnh, truyền âm nói

với Vương Lâm .

Vương Lâm trầm ngâm, nhìn Cổ đế một lát rồi lại quay ra nhìn về phía

Toái Tinh loạn. Từ đó thi thoảng lại vọng ra tiếng gầm gừ của Uông Thanh

Việt, khiến trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

Cổ đế là một tên điên, Uông Thanh Việt là một kẻ ngông cuồng, chỉ có Đoan Mộc Cực gần như là người bình thường.

“Lại có thêm kẻ nữa đến.”Đoan Mộc Cực nói nhỏ, thần sắc có chút biến đổi.

Từ phía chân trời có một chiếc Long chu đang bay tới, đứng ở mũi thuyền

là một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú nhưng môi có vẻ hơi mỏng, nét

mặt lạnh lùng vô tình. Hắn ta đứng chắp hai tay ra sau, đầu ngẩng cao.

Trên người mặc một bộ cẩm y màu đỏ có điểm thêm một chút hoa văn màu

vàng. Mái tóc đen để tự nhiên tung bay trong gió.

Sau lưng lão ta còn có một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, tướng

mạo bình thường nhưng đôi mắt thi thoảng lại biến thành một màu đỏ quỷ

dị. Sau khi chiếc Long chu tới gần, nam tử mặc áo đỏ nhún mình nhảy

xuống. Người thanh niên trẻ đằng sau cũng nhanh chóng nhảy xuống theo.

Vương Lâm liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ. Toàn thân lão ta tỏa ra

một luồng khí lạnh lẽo, cái lạnh đó như toát ra từ tận trong xương tủy

hắn, giống như tảng băng mãi mãi không tan chảy.

Sau khi đặt chân xuống đất, người đàn ông mặc áo đỏ lạnh lẽo nhìn xung

quanh. Sau khi nhìn Uông Thanh Việt đang đánh nhau ở trong Toái Tinh

Loạn một chút, hắn lại quay ra nhìn Vương Lâm. Sau cùng mới nhìn Đoan

Mộc Cực, lạnh lùng nói: “Náo nhiệt quá.”

Đoan Mộc Cực cười khà khà nói: “Lục Dục ma quân! Nghìn năm không gặp, tu

vi của người lại tăng lên rồi.” – Nói xong, đôi môi của lão khẽ nhúc

nhích, truyền âm một chút. Lục Dục ma quân nghe xong, gương mặt có chút

ngạc nhiên, ánh mắt lập tức hướng về phía Vương Lâm, nhìn một lát, khẽ

gật đầu, trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi có thể mở được

cửa thứ ba thừ Từ Ly Thanh ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, người thanh niên sau lưng hắn liền biến sắc, nhìn Vương Lâm với ánh mắt không chút thiện chí.

Vương Lâm chắp tay lại, đáp: “Đa tạ!”

Người đàn ông áo đỏ lại gật đầu, thu ánh mắt lại, nói với Đoan Mộc Cực:

“Chỉ còn thiếu tên gù nữa thôi. Ba trăm năm trước ta có nghe nói hắn đắc

tội với Cự Ma tộc, bị mười Đại chiến ma truy sát, cũng không biết sống

chết ra sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK