Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có được khẩu quyết đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ chín, Vương Lâm bắt đầu an

tâm, suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ

Hằng Nhạc phái bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.

Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm. Một

khi có thể tiến vào thập cường thì pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngọc

phù ...v...v... đều có thể đạt được.

Càng khiến cho bọn họ phải đỏ mắt chính là lần này chương môn đã xuất ra

trọng bảo bản phái - Song Nguyệt Hoàn làm phẩn thưởng cho người giành

vị trí đứng đầu!

Song Nguyệt Hoàn vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái ba trăm

năm trước. Uy lực rất lớn, là một kiện bảo bối vừa công vừa thủ hiếm có.

Vì thế nên cả đám đệ tử môn nội đều nắm chặt tay thề đoạt được bảo bối.

Còn như cuộc tỷ thể của đệ tử mới. Năm nay môn phái cũng có thu mấy đệ

tử mới. Nhưng trong mắt mọi người, Vương Trác nếu không có gì bất ngờ

thì chắc chắn sẽ trở thành tân nhân vương.

Những đệ tử ký danh khác lại có địch ý với nhau quá nặng. Đối với bọn họ

mà nói, lần tỷ thí giữa những đệ tử ký danh này chính là cơ hội tạo ra

bước ngoặt trong cuộc đợi họ. Mỗi người đều âm thầm chuẩn bị thật kỹ cho

lần tỷ thí này.

Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đến

Vương Lâm cả. Cả ngày trừ tu luyện ra, thì hắn lại luyện tập Dẫn Lực

Thuật. Một ngày cuối tháng, hắn đi ra khỏi phòng ở cho tạp vụ, đi thẳng

đến chính viện.

Pháp quyết che dấu khí tức hắn đã luyện thành. Tâm niệm vừa chuyển, linh

khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi, chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi

chưa đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.

Hắn cũng biết chỗ ở cho tạp vụ lắm thầy nhiều ma, không thích hợp để tu

luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tinh tiềm tu.

Sau khi đi vào chính viện, hắn đi một lúc thì tới Dược Viên của Tôn Đại

Trụ. Hắn cung kính cao giọng nói: "Đệ tử Vương Lâm cầu kiến sư phụ."

"Ngươi tới đây làm gì?" Đại môn Dược Viên vẫn chưa mở ra nhưng bên trong

đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Tôn Đại Trụ. Hiển nhiên

hắn rất không ưa tên đệ tử này.

Vương Lâm không thay đổi vẻ mặt, vẫn cung kính nói: "Đệ tử tu vi thấp

kém, biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai, sẽ làm xấu

mặt sư phụ. Vì thế đệ tử không muốn tham gia."

"Hừ. Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Lần này có tên Vương Trác, đệ

tử sư thúc Đạo Hư của ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phong

Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.

Cho dù ngươi có đi, người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể

bóp chết ngươi. Nghe nói các ngươi là thân thích nhưng sao lại có chênh

lệch lớn như thế chứ." Tôn Đại Trụ nói với giọng châm biếm.

Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, nói: "Vương Trác từ nhỏ đã thông minh, thiên phú linh căn tốt, đệ tử sao có thể sánh được."

"Nửa năm nay có tìm lại được hồ lô không?" Tôn Đại Trụ trầm mặt một lúc rồi hỏi.

Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ buồn bã nói: "Việc này cũng lạ. Đệ tử đã tìm nhiều lần như vẫn không thể tìm được nơi hồ lô rơi xuống."

"Còn việc gì không? KHông còn thì xéo đi. Nhìn thấy ngươi ta lại bực

mình!" Tôn Đại Trụ lạnh giọng nói. Hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì

lại không khống chế được tính nóng nảy của mình, hận không thể đập chết

hắn, tránh bị mấy đồng môn cùng lừa cười vào mũi.

"Sư phụ, đệ tử ở trên núi thấy rất buồn chán, muốn xuống núi một chuyến.

Chờ mấy năm rồi trở về, người xem có được không?' Vương Lâm cúi đầu

cung kính nói.

"Xuống núi? Không được. Ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Bốn năm

nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Huyền Đạo Tông. Lần này chưởng môn sư bá

của ngươi ra lệnh, đại bộ phận để tử môn nội hết năm nay sẽ tiến hành

tập huấn trong bốn năm. Ngươi cũng đi tham gia đi. Không bốn năm sau,

trên đại hội lại thua quá mất mặt, làm xấu mặt ta!" Tôn Đại Trụ lập tức

cự tuyệt.

"Tập huấn?" Vương Lâm ngẩn ra.

"Cứ hai mươi năm lại có một lần trao đổi, đây là quy củ mấy trăm năm

nay. Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta bề ngoài thì có vẻ hữu

hảo nhưng cũng âm thầm cạnh tranh nhau. Mấy lần luận bàn trong một trăm

năm trở lại đây, chúng ta đều thua đối phương. Chuyện này thật quá mất

mặt, vì thế mới có chuyện tập huấn. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu sau lần

tập huấn này mà ngươi không có tiến bộ gì. Làm xấu mặt ta ở đại hội bốn

năm sau thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hằng Nhạc phái!" Tôn Đại Trụ

chẳng muốn giải thích gì thêm.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Chuyện ra ngoài tu luyện rõ ràng không có

khả năng. Hắn thấy Tôn Đại Trụ đang tức giận nên gật đầu vâng dạ, cáo

lui ra về.

Trở về phòng ở tạp vụ, Vương Lâm trầm tu một chút. Nếu không thể ra

ngoài tu luyện vậy thừa dịp tập huấn, tìm cơ hội tu luyện đi.

Ngày hôm sau, cuộc tỷ thí trong môn bắt đầu. Cả môn phái trở nên vô cùng

náo nhiệt. Vương Lâm do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định không

đi xem mà tranh thủ thời gian củng cố tầng thứ hai Ngưng Khí kỳ.

Mấy ngày sau, từ một đệ tử ký danh, Vương Lâm biết được trong đệ tử môn

nội thì Trương sư huynh đoạt giải nhất. Bất quá nghe nói đó là vì không

có tên tử y lúc trước tham gia.

Về phần Vương Trác, không ngoài dự đoán, hắn đã trở thành tân nhân

vương. VÌ thế nên càng ngang ngược càn rỡ, không thèm để ai trong đám

đồng niên vào mắt.

Một tuần sau. Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp nới trên Hằng Nhạc

phái. Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử môn nội phải

nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.

Vương Lâm đang ở trong không gian mộng cảnh nên không nghe được. Mãi cho

đến khí Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, một cước đá bay cửa khu tạp vụ

thì hắn mới tỉnh lại. Vội vàng thu hồi hạt châu rồi che dấu tu vi. Hắn

mở cửa phòng ra chỉ thấy Tôn Đại Trụ mặt tức giận đến đỏ bừng, quát

thẳng vào mặt Vương Lâm : "Vương Lâm, ngươi bị điếc hả? Không nghe thấy

tiếng chuông hả? Đồ nghiệt đồ nhà ngươi. Toàn bộ đệ tử môn nội tham gia

tập huấn đều đã đến đủ cả, chỉ còn thiếu mình ngươi. Hại ta mất mặt

trước sư huynh đệ. Ngươi... ngươi làm ta tức chết!!!"

Vương Lâm khẽ nhíu mày lại, im lặng không nói.

Tôn Đại Trụ trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn biết lúc này không

phải lúc dạy dỗ đệ tử, chương môn và các sư huynh đang chờ nên không

thèm nói thêm, túm lấy Vương Lâm,chân đạp mây nhanh chóng bay lên trời.

Tôn Đại Trụ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến bên ngoài đại điện rồi ném

hắn xuống đất. Tôn Đại Trụ thấp giọng quát: "Vương Lâm, đi theo ta vào

bên trong. Nếu ngươi lại làm ta mất mặt thì cho dù chưởng môn trách phạt

thì ta cũng phải đập chết ngươi!" Câu sau cùng vừa nói ra thì trong

mắt Tôn Đại Trụ cũng lộ ra sát khí. Hắn đã chán ghét tên đệ tử này tới

cực điểm rồi, quyết tìm cơ hội trục xuất hắn khỏi sư môn.

Vương Lâm xoa xoa cánh tay rồi phủi bụi trên quần áo. Nếu không phải hắn

đã dạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, thân thể mạnh mẽ hơn không ít

thì đã gãy tay rồi. Hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Đệ tử tuân mệnh."

Tôn Đại Trụ hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào đại

điện. Vương Lâm hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận, chỉnh lại sắc mặt

như thường rồi đi theo vào.

Đại điện Hằng Nhạc phái là nơi quan trọng nhất môn phái. Không gian

trong đại điện rất lớn. Bên trong có hơn mười pho tượng khổng lồ của

những vị tiên hiên trong môn phái chia ra đứng hai bên, toát ra một

không khí nghiêm trang ra toàn đại điện.

Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ vào. Hơn mưới ánh mắt lập tức tập

trung lên người hắn. Hắn lập tức cảm giác thấy hô hấp có chút khó khăn,

vội cúi đầu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK