Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tạ Vân Long nhướng mày nhìn về phía Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh cầm thật chặt chiếc bình mà kinh ngạc và xúc động thật lâu, ánh mắt thay đổi thất thường rồi một lát sau chợt nghiêm mặt nói:"Tạ sư huynh, đây là ý gì?"

"Thiệu sư để quả nhiên nhận ra vật ấy." Tạ Vân Long ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Vật ấy ở trong tay ta được một đoạn thời gian rồi, chỉ là tối qua ta được nghe sư phụ kể chuyện Thiên Âm môn nên lúc này mới lấy ra cho Thiệu sư đệ xem mà thôi, ta thật lòng không có dụng ý gì khác đâu, sư đệ không cần căng thẳng như vậy." Tạ Vân Long dứt lời rồi nhẹ gật đầu với Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh trầm tư suy nghĩ một lát, việc này tới bất ngờ quá, cho dù hắn có chín cái đầu cũng không thể đoán được vị sao trong tay Tạ Vân Long lại có loại độc vật này; nhưng mặc kệ như thế nào thì hắn vẫn tin tưởng Tạ Vân Long sẽ không làm điều bất lợi với hắn, nếu không thì e rằng giờ phút này hắn sớm đã bị chôn cùng Vệ Trọng rồi."

Chẳng lẽ hắn cố ý gõ ta? Muốn dựa dẫm vào thứ này để moi ra được bí mật gì đó chăng?

Thiệu Cảnh âm thầm suy nghĩ trong lòng, mặc dù nét mặt thoải mái không lộ vẻ gì nhưng sự kinh hãi nổi lên trong lòng không phải chuyện đùa. Các loại suy đoán không ngừng tuôn sối xả như nước lũ vỡ đê đập vào trong óc, bất chợt khiến cho hai hàng lông mày nhăn lại vài phần.

Tạ Vân Long thấy Thiệu Cảnh im lặng không nói một lời thì liền vỗ vai hắn cười nói:"Thiệu sư đệ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, việc này chỉ có ngươi biết ta biết trời biết đất biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết rõ, ngày sau nếu như đệ có gì cần thì cứ tìm sư huynh, Tạ mỗ tuyệt đối không phải là hạng chịu ân người không báo."

Tạ Vân Long nhìn ngó xung quanh rồi cười ha hả, nói:"Đi thôi, đừng để Tiểu Vũ phải sốt ruột chờ lâu."

Thiệu Cảnh hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ gật đầu. Hắn không nói chuyện gì cả mà chỉ lặng lẽ đi cùng Tạ Vân Long trên một con đường, chỉ là trên đường đi không khí giữa hai người có vẻ nặng nề, thiếu hẳn đi hào khí cười đùa vừa rồi, thay vào đó là sự mập mờ khó hiểu.

Thiệu Cảnh nhẹ dảo bước đi mà sóng gió trong lòng một mực trào dâng không nghỉ, mặc dù Tạ Vân Long nhìn qua khí vũ hiên ngang hào khí ngất trời nhưng thực tế tâm tư lại kín đáo, suy nghĩ chặt chẽ, khiến hắn có cảm giác người này thâm thúy khó dò chứ chẳng hề tầm thường. Mặc dù người tài giỏi trong Huyền Thiên tông tất nhiên là loại nổi tiếng như mấy vị Đoạn Thiên Lý, Nhậm Hào nhưng vị sư huynh Tạ Vân Long này cũng là một người không thể coi thường. Mặc dù danh vọng của hắn không thể bằng mấy người kia nhưng không hiểu sao Thiệu Cảnh cứ phảng phất cảm thấy hắn không hề thua kém Đoạn Thiên Lý và Nhậm Hào chút nào, chỉ là hình như hắn không có địch ý với mình.

Thiệu Cảnh nghĩ xong thì âm thầm thờ dài:"Cái Huyền Thiên tông này quả thật là nguy cơ tứ phía à! Một tên đầu óc ngu si như Vệ Trọng còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng mà mình làm sao có thể tranh phong với hai người thâm sâu khó dò như Tô Thanh Dung, Tạ Vân Long đây? Bọn hắn như có như không, hoặc nhiều hoặc ít đều biết bí mật của ta, mà ta lại không biết đến tột cùng họ có ý đồ gì, sau này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ông trời cố ý sinh ra những người tài giỏi như thế này để khiến cuộc sống của những kẻ tầm thường như ta không có được giây phút bình an sao?"

Vị kỷ, hai người đã tới chỗ ở của Tạ Tiểu Vũ rồi khẽ đẩy cửa vào. Tạ Tiểu Vũ mặc một thân quần áo màu xanh biếc, nàng đang rót nước từ ấm ngâm trà xuống hai chén trà nhỏ, mặc dù khuôn mặc nàng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt nhưng lúc rót trà vẫn cố gắng làm thật cẩn thận, nhìn nàng pha trà thanh nhã mà không thể nhìn ra đó là một tiểu cô nương bị trọng thương, tinh thần và thể xác đều không được tốt.

Hai người đi vào gian phòng trang trí kiểu cổ, bày biện gần kề có đầu có cuối, một mùi thơm nhẹ lả lướt thoang thoảng trong phòng nhỏ. Thiệu Cảnh tinh tế đánh giá một lát, ngoại trừ một chiếc giường nhỏ nho nhã, một cái bàn có đặt gương đồng, đầu giường còn có một tủ quần áo, trừ lần đó ra thì không còn vật gì khác, mặc dầu đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác thư thái vui vẻ.

Tạ Tiểu Vũ thấy hai người đi vào phòng thì bờ môi khẽ hé cười, nàng kéo Thiệu Cảnh nói:"Đến đây, Thiệu sư huynh, bên này nè, mau nếm thử nước trà người ta đã ngâm đi." Thiệu Cảnh cười ha ha và nhẹ nhàng nâng chén trà lên hít hà, nói:"Thơm quá, ta không nghĩ tới Tiểu Vũ còn có tay nghề bực này đâu." Thiệu Cảnh ngắm nhìn nàng, đôi môi nàng hé cười nhưng khuôn mặt nhỏ xinh tái nhợt, hắn hơi ngưng lại rồi nói:"Vết thương của muội có đỡ hơn được chút nào không?"

"Ưm, muội đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn Thiệu sư huynh đã quan tâm." Tạ Tiểu Vũ cười nói.

Tạ Vân Long thấy hai người cười cười nói nói thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài một lúc rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó hắn xoay người lại liền ha ha cười nói:"Tiểu Vũ thật không công bằng nha, trước khi Thiệu sư đệ đến thì cả ngày muội không chịu cười với ca ca một cái, cả ngày cứ khư khư cái mặt khổ qua, vậy mà Thiệu sư đệ vừa đến đã cười vui như vậy rồi, bất công quá." Hắn ngồi xuống ghế vừa nhấp một ngụm trà vừa cười nói:"Ngày bình thường muội gặp ca ca mà không chịu ngâm nước trà cho ca uống được một hớp, vậy chớ không phải ý muội là ca ca không tốt bằng Thiệu sư đệ sao? Thật là ...?"

Tạ Tiểu Vũ còn không đợi Tạ Vân Long nói xong thì hai má đào đã hồng nhuận phơn phớt, nàng vội gắt giọng cắt lời hắn, nói:"Ca ca, không cho phép ca ca giễu cợt người ta, ca ca còn nói bậy thì người ta không cho ca ca uống trà nữa đâu." Trong lúc nói chuyện, chẳng biết vì sao mà nàng cứ lặng lẽ liếc liếc Thiệu Cảnh rồi lại cụp mi xuống.

Nghe Tạ Vân Long nói như vậy, Thiệu Cảnh vừa mới nhấp một ngụm trà vào miệng thì suýt nữa phụt ra, nét mặt lúng túng không tự nhiên rồi dần dần chẳng biết là đang biểu lộ ý gì nữa, cuối cùng thì ngụm trà ngậm trong miệng bị phụt ra một chút làm ướt khóe môi. Hắn khẽ đặt chén trà xuống rồi sờ lên khóe môi còn ướt nước trà, cười nói:"Tạ sư huynh nói đùa, ta chỉ là người dưng nào có thể đánh đồng cùng tình nghĩa huynh muội của hai người được, đại huynh rộng lòng đừng cầm tiểu đệ lên làm trò cười chứ."

Tạ Vân Long cười ha hả nhưng không nói chuyện còn nụ cười ngượng trên khóe môi của Tạ Tiểu Vũ từ từ nhạt dần, nàng nhìn Thiệu Cảnh nhẹ nhàng nói:"Thiệu sư huynh, muội thực lòng cám ơn huynh đã xả thân mạo hiểm vì muội." Nàng ngừng một lát để nhìn Tạ Vân Long rồi lại nói:"Ngoại trừ ca ca, e rằng chỉ có mình Thiệu sư huynh thật lòng quan tâm muội như đầu gỗ sư huynh yêu Tô sư tỷ chân thành thôi."

Thiệu Cảnh không biết trả lời như thế nào nên đành ha ha cười nói:"Không cần cám ơn ta đâu.", rồi miệng hắn giật giật như muốn nói điều gì đó cuối cùng lại nuốt xuống dưới, hình như không biết nói gì cho tốt nên nhất thời không khí giữa ba người hơi có vẻ xấu hổ.

Tạ Vân Long thấy Thiệu Cảnh không biết nói gì liền mở đường chỉ lối giúp cho, ha ha cười nói:"Thiệu sư đệ có ân đức với huynh đệ hai người chúng ta, Tạ mỗ vẫn chưa biết sẽ mình báo đáp bằng cách nào." Hắn ngưng một chút, nhấp một hơi rồi uống cạn chén trà ở trong miệng, nghiêm nghị nói:"Chỉ cần huynh muội Tạ mỗ còn sống, chắc chắn sẽ gắng giúp Thiệu sư đệ mọi việc được chu toàn."

Thiệu Cảnh cười khổ, không biết trả lời như thế nào đành nói vài câu cảm ơn nhẹ nhàng khách sáo.

Ba người lại chuyện trò một lát, Thiệu Cảnh mắt thấy thương thế của Tạ Tiểu Vũ đã giảm đi nhiều nên tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất, hắn vừa kêu có việc phải đi trước thì ba người lại hàn huyên thêm vài câu, mà vài câu này hơn nửa là Tạ Vân Long "Giễu trò" hai người. Trong lòng Thiệu Cảnh lúc này cũng không biết vì cái gì mà hắn cứ cảm thấy ánh mắt Tạ Tiểu Vũ nhìn mình là lạ, quai quái, khiến hắn toàn thân không được tự nhiên liền xin nhận lỗi với huynh muội Tạ Vân Long đang giữ lại rồi vội vàng chạy khỏi sương phòng của Tạ Tiểu Vũ.

Đợi Thiệu Cảnh đi rồi thì nụ cười trên mặt Tạ Vân Long chậm rãi cứng lại, nhè nhẹ thở dài một cái rồi nói:"Tiểu Vũ, Thiệu sư đệ rất là không đơn giản, ta cũng nhìn không thấu hắn, nhưng hắn với chúng ta có ân sâu như biển và cũng không phải người xấu, ta thấy muội tựa hồ cũng có vài phần tình ý với hắn, hay là muội tìm một cơ hội rồi cùng hắn rời khỏi nơi đầy thị phi này đi!"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK