Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh chau mày, im lặng trầm mặc, không nói thêm gì nữa mà cũng không biết phải nói gì bây giờ, vẫn là suy nghĩ một lát và mặc cho Tạ Tiểu Vũ khóc nức nở. Chờ đợi một lát sau thì tà dương ngoài bầu trời xa xa rốt cục cũng bị núi cao che lấp, ánh chiều tà rời đi mất rồi, Tạ Tiểu Vũ dần dần lau đi nước mắt ở khóe mắt, chợt ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy lại tràn đầy bi thương. Thiệu Cảnh cũng cứ lặng im như vậy nhìn nét mặt bi thương của nàng, chưa từng nói một lời. Cuối cùng Tạ Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:"Chúng ta trở về đi, lúc này có lẽ ca ca đã trở về rồi." Nàng dứt lời liền sửa sang lại quần áo.

Mùa thu lạnh giá, từng cơn gió gào thét ùa về từ phía trời chiều lặn ở đằng tây khiến Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy từng cơn rét lạnh, nhìn qua áo quần mỏng manh của Tạ Tiểu Vũ và lên tiếng:"Ừ được."

Dứt lời, hai người lại bước đi giống như lúc đầu đi lên núi, người trước người sau, chầm chậm đi xuống chân núi.

Trên đường, Thiệu Cảnh một mực vẫn không nói gì, nhìn bộ dáng của hắn như đang tự hỏi cái gì, nghĩ lại khi ấy Tạ Tiểu Vũ thì thầm trong lúc khóc nức nở khiến hắn suy nghĩ sâu xa rồi tinh tế ngẫm nghĩ một hồi. Thiệu Cảnh không khỏi âm thầm thì thầm:"Cổ tu động phủ, Thiên Thư, Thanh Vân Sơn, Thánh Linh Cung, Tạ Vân Long, ở trong đó đến cùng có bí mật gì?"

Bầu trời bắt đầu tối dần, đến khi hai người trở về, mở cửa đi vào trong nhà thì Tạ Vân Long đã ngồi ngay ngắn trong phòng, trong tay hắn cầm một vật và nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn qua thì đó là một một món trang sức hình rồng lớn cỡ bàn tay. Lại cẩn thận nhìn kỹ hơn thì thấy, chẳng biết từ lúc nào trong tay Tạ Vân Long đã có thêm một chiếc nhẫn, chỉ là thấy hai người trở về thì hắn lại chậm rãi cất đi.

Tạ Vân Long cười, nói:"Hai người trở về rồi. Tới đây, Thiệu huynh đệ ngồi đi, ta muốn bàn với đệ một chuyện."

Thiệu Cảnh gật đầu đồng ý và lại gần, ngồi ở đối diện Tạ Vân Long.

Đợi Thiệu Cảnh ngồi xuống thì Tạ Vân Long nhẹ thở dài một cái, nói:"Thiệu huynh đệ, ta đem Tiểu Vũ giao phó cho đệ, thực sự là làm khó đệ rồi, ta biết trong lòng đệ có rất nhiều nghi vấn, ta đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cục vẫn quyết định nói cho đệ biết sự thật, cũng tốt cho đệ và Tiểu Vũ không phải đắn đo gì cả, an tâm rời khỏi nơi này."

Thiệu Cảnh gật đầu nói:"Tiểu đệ thực sự có rất nhiều nghi vấn, nghĩ mãi không thông, kính xin Tạ đại ca giải đáp cho tiểu đệ."

Tạ Vân Long thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng kéo Tạ Tiểu Vũ ngồi xuống bên người, huynh muội hai người nhìn nhau, hắn đập nhè nhẹ vào bàn tay như ngọc trắng của Tạ Tiểu Vũ, nói:"Kỳ thực Tiểu Vũ cũng biết rất ít về chuyện này, muội ấy chỉ biết là ta muốn hoàn thành một cái sứ mạng, hơn nữa lần này đi lành ít dữ nhiều nhưng lại không biết rốt cục cái sứ mạng này của ta là cái gì, vì vậy nếu ta không nói ra thì những chuyện này không còn ai biết nữa rồi." Tạ Vân Long ngập ngừng một chút, lại thở phào một hơi, nói:"Thiệu sư đệ đã từng được nghe gì về Phục Long Đỉnh chưa?"

Thiệu Cảnh bị bất ngờ, đồng tử mở lớn và âm thầm cả kinh trong lòng. Thời điểm tửu quỷ sư phó kể chuyện về Thanh Vân Môn đã từng không chỉ một lần đề cập đến thần vật này của Ma Đạo, mà hắn đã từng đọc qua một vài cuốn sách cổ ghi lại những thiên sử viết về Phục Long Đỉnh, chỉ là thần vật ấy bị thất lạc, đã mấy ngàn năm rồi không còn xuất hiện trở lại, gần như cũng không còn người nào trong dân gian nhớ tới sự tồn tại của thần vật này. Nhưng hôm nay hắn lại nghe thấy Tạ Vân Long nhắc lại thần vật này, quả thực bị giật mình không nhỏ. Thiệu Cảnh hơi ngẫm nghĩ một lát, nét mặt nghi hoặc không có vẻ gì khác thường, lắc lắc đầu nói:"Đệ chưa từng nghe qua."

Tạ Vân Long khe khẽ thở dài dưới ánh nến yếu ớt, nói:"Vậy Thiệu huynh đệ đã bao giờ được nghe kể về Thanh Vân Môn chưa?"

Thiệu Cảnh lại càng cả kinh, chợt nói:"Môn phái này thì ngược lại, đệ đã từng được nghe qua."

Tạ Vân Long gật đầu, nói:"Chuyện này cần phải nhắc đến Thanh Vân Môn và Thánh Môn của ta. Vài ngàn năm trước, Thanh Vân Môn đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, cậy người đông thế mạnh xua đuổi Thánh Môn ra khỏi thần châu hạo thổ giàu có và đông đúc, về sau, trong nhất mạch Quỷ Vương Tông của Thánh Giáo xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ, mang theo thần vật Phục Long Đỉnh của Thánh Môn đi đại chiến với Thanh Vân Môn trên Thanh Vân Sơn. Kết quả lúc ấy bị một vị ngút trời kỳ tài vừa chính vừa tà cầm chí bảo Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân Môn đánh bại. Về sau Quỷ Vương Tông bại trận, lại qua hơn trăm năm, trong nhất mạch Vạn Độc Môn của Thánh Giáo lại xuất hiện thêm một nhân vật mạnh mẽ, hắn trọng chỉnh Thánh Giáo, chẳng biết vì sao lại một lần nữa đạt được Phục Long Đỉnh, lại một lần nữa khiêu chiến với Thanh Vân Môn. Mà trong trận đại chiến này còn có thêm một dị bảo khác tham chiến, đó là Huyền Hỏa Giám của Phần Hương Cốc, cũng là một môn phái chính đạo cự phách. Không lâu sau, Phục Long Đỉnh tái chiến Tru Tiên cổ kiếm, một lần nữa lại bị bại trận, trận đại chiến giữa Phục Long Đỉnh và Tru Tiên cổ kiếm vừa mới chấm dứt thì đúng lúc đó Cốc chủ của Phần Hương Cốc mang theo Huyền Hỏa Giám đột nhiên lao vào, hắn thừa dịp hai bên tổn thương rồi lại triển khai trận chiến khoáng thế cổ kim với Tru Tiên cổ kiếm. Sau trận chiến, không ai biết trận chiến này ai thắng ai bại, cũng không có người nào biết diễn biến trận chiến, bởi vì phàm là người tham dự đại chiến thì cả hai lộ đệ tử chính tà đều bị chết trong uy lực của tam đại thần binh, chẳng có người nào còn sống. Sau trận đại chiến khoáng cổ thước kinh này thì tung tích của tam đại thần binh đều biến mất khỏi trời đất, chỉ có rất ít người biết được một chút sự thật.

Tạ Vân Long nói xong liền nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:"Mà tổ tiên của ta lại là một trong số rất ít những người biết rõ tường tận tình hình lúc đó. Bởi vì tổ tiên ta và vị ngút trời kỳ tài vừa chính vừa tà ấy có chút giao tình, nhận sự nhờ vả của hắn, sau đó hứa với hắn một lời hứa, lời hứa ấy là sứ mạng mà ca không thể không hoàn thành. Trên thực tế sứ mạng này có liên quan mật thiết với Phục Long Đỉnh. Hơn nữa tổ tiên từ chỗ của hắn đã lĩnh ngộ được một bộ cổ tu công pháp tinh thâm để truyền cho hậu nhân, đó chính là Thái Cực Hợp Thủ Ấn."

Tạ Vân Long nói xong, chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra cái vật trang sức kia rồi bắt đầu vuốt ve, sắc mặt thâm trầm.

Thiệu Cảnh nghe xong, vừa muốn nói chuyện, nào biết Tạ Vân Long đang vuốt lại gồng sức cầm chặt vật trang sức hình rồng trong tay lại, lông mày cau chặt xuống, nói::"Địa điểm xảy ra trận đại chiến khoáng thế cổ kim ấy chính là nơi này, bây giờ đã bị đổi tên thành Thiên Thanh Sơn, mà Phục Long Đỉnh cũng xuất thế ở nơi này. Phục Long Đỉnh sắp xuất thế, cổ tu động phủ cũng tùy theo mà trồi lên khỏi lòng đất, như vậy chỉ có một khả năng thôi, đó chính là địch nhân không đội trời chung của nó, Tru Tiên cổ kiếm lúc này cũng sắp sửa trồi lên rồi."

Thiệu Cảnh nghe vậy thì chấn động toàn thân, bất giác run rẩy:"Phục Long Đỉnh sắp xuất thế? Thần vật đã nhiều lần khiến cho hào phú cự phái hùng cứ mấy ngàn năm không ngã như Thanh Vân Môn bị chìm vào nguy hiểm, sắp xuất thế ở vùng núi Thiên Thanh Sơn nho nhỏ này? Càng làm hắn kinh hãi hơn, đó là chí bảo Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân Môn, thiên ngoại thần binh lẽ ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại cũng muốn xuất hiện ở chỗ này?" Đầu ông ông tác hưởng, trong nội tâm Thiệu Cảnh nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn. Hắn căn bản không thể tin được lời nói của Tạ Vân Long, nhưng nhìn thấy biểu lộ trịnh trọng của hắn lại giống như không hề nói dối, huống hồ, hắn vì lý do gì lại phải đi lừa gạt một kẻ vô danh tiểu tốt như mình.

Nét mặt Thiệu Cảnh cực kỳ mất tự nhiên, mặc dù hết lần lần đến lần khác hắn đều cố gắng dìm xuống sự kinh hãi tràn lên như nước thủy triều nhưng vẫn không tài nào lấy lại bình tĩnh. Khóe miệng giật giật như muốn nói gì đó nhưng rồi cục lại nuốt xuống, không có nói ra.

Tạ Vân Long dứt lời, chậm rãi đứng dậy rồi lại gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài và sờ vào chiếc nhẫn ở trong tay, nói:"Thời gian không sai biệt lắm, Thiệu huynh đệ, ta muốn dẫn đệ đi đến một nơi."

Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt xuôi mái tóc bên người Tạ Tiểu Vũ xuống áo choàng rồi thở một hơi thật dài, nói:"Nguyện vọng lớn nhất của người của người tu đạo không ai không phải là tu đạo thành công, có điều nếu có được một kiện pháp bảo như ý nguyện, dù cho không có được kiện pháp bảo vừa lòng mình thì được nhìn thấy những kiện tuyệt thế thần binh kia thì cũng coi như là không sống uổng cuộc đời này rồi, ta sẽ dẫn đệ đi xem Phục Long Đỉnh, coi như là phần lễ vật cuối cùng trước khi giao phó Tiểu Vũ cho đệ vậy."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK