Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông cụ tùy ý tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, chỉ là cái bàn này có một người khách đơn độc đang ngồi tự rót tự uống trà một mình chứ không tán chuyện với ai. Mặc dù hắn thật sự không hề giơ tay xua đuổi ông cụ râu tóc bạc phơ này nhưng lại liếc xéo mắt nhìn ông cụ.

Ông cụ thấy vị khách này vừa nâng chém trà lên ngang miệng thì nhãn châu xoay động rồi giơ tay lên nói:"Chậm đã."

Vị khách dừng lại chén trà ở nâng được nửa đường, thản nhiên nói:"Như thế nào?"

"Lão phu thấy có mây đen che trên đỉnh đầu của tiên sinh ... .." Ông cụ lại đem tính toán ướm vào người của vị khách nhân. Xem ra khởi đầu không tệ, thế nào ông cụ cũng phải kiếm được một bả.

Ai ngờ ông cụ còn chưa nói xong thì vị khách nhân kia đã nâng chén trà lên miệng uống cạn, sau đó rút trường kiếm trong tay kêu "Choang" lên một cái rồi lạnh lùng đặt lên bàn, không nói hai lời liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt ông cụ. Biến cố bất thình lình xảy ra quả thực đã khiến ông cụ vô cùng hoảng sợ, vô tình run rẩy làm cây phàm kỳ "Tiên Nhân Chỉ Lộ" đang cầm trong tay bị lung lay dao động, ông cụ cười gượng mất tự nhiên rồi nói:"Tiên sinh chớ làm như thế, lão phu chỉ là hảo tâm nhắc nhở giúp tiên sinh hóa giải được điềm hung hiểm tai ương kia mà thôi, nếu tiên sinh không muốn nghe thì lão phu lập tức rời đi, lập tức rời đi."

Ông cụ dứt lời liền đứng dậy, đi lòng vòng rồi lại tìm một chiếc gỗ trống để ngồi xuống, sau đó lại mở miệng nói lời lo lắng lừa gạt người khác, nào có thể ngờ đám khách nhân này hoặc là trợn mắt hung dữ, hoặc là nói lời coi khinh chẳng thèm đếm xỉa, lộ ra là họ sớm đã nhìn thấu cái thủ đoạn rẻ tiền của ông cụ. Ông cụ bất đắc dĩ đành phải thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi nơi này.

Ông cụ đi tới cửa chợt quay đầu lại nhìn về phía mọi người trong sảnh, lắc đầu thở dài một tiếng rồi lại cười tiếc nuối, than:"Thế nhân ngu muội, thế nhân hư vọng, thế nhân vô tri, u mê trong kiếp phù du, chìm đắm trong cõi hồng trần, cuối cùng vẫn chạy không khỏi vòng tuần hoàn của đạo trời, vạn thế chìm trong luân hồi thôi." Chuyện đó truyền vào trong tai mọi người đều bị cho là câu chuyện ma quỷ của đám thuật sĩ giang hồ, không coi ra gì giống như mắt điếc tai ngơ. Duy chỉ mình Thiệu Cảnh đang làm việc bận rộn trong lầu nghe thấy chuyện đó, bất chợt ngừng làm quay ra nhìn ông cụ.

Ông cụ mắt thấy không có người để ý tới lời mình nói xem ra không kiếm được sinh ý gì đành phải quay người rời khỏi nơi này, vừa đi được hai bước nhưng chằng hiểu tại sao ông cụ lại dừng bước rồi xoay người lại nhìn về Thiệu Cảnh, nhãn châu xoay động rồi cười nói:"Vị tiểu ca này, ngươi hãy tới đây một chút."

Thiệu Cảnh nghe vậy thì nhìn ngó xung quanh xem ai gọi thì thấy ông cụ đang nhìn mình chăm chú, hắn liền đi tới trước người ông cụ rồi cười nói:"Lão thần tiên có chuyện gì."

Ông cụ cười hắc hắc và nói:"Như vậy đi, lão phu thấy gặp ngươi quả thật là hữu duyên, muốn tặng ngươi một vật bỏ đi, ngươi xem coi thế nào." Ông cụ dứt lời liền móc tay vào túi áo rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh không hiểu vì sao nên liếc ánh mắt nghi ngờ về phía ông cụ, sau đó nhận lấy chiếc gương rồi xem xét tường tận tỉ mỉ. Chỉ là mặc dù hắn cầm chiếc gương xem xét kỹ càng nhưng chỉ thấy đây là một chiếc gương tầm thường không có gì đặc biệt, chỉ có điều quanh mình chiếc gương có thêm bốn cái quẻ tượng bát quái, mặc dù bốn quẻ đều là Tam Dương Hào, Thuần Dương Chi Sổ, Tam Dương Càn Quái nhưng lại không có một hào là Thái Âm Chi Hào. Thiệu Cảnh cảm thấy hơi kỳ lạ vì hắn không nhìn ra đây là vật gì. Hắn bèn xoay chiếc gương để nhìn mặt sau, quả đúng là có bức tranh hình Thái Cực. Thiệu Cảnh lại bắt đầu để ý đến chất liệu để chế tạo chiếc gương này, tuy vậy dùng nhãn lực của hắn lại không mảy may nhìn ra đây là vật liệu gì; nhưng có một điều Thiệu Cảnh hiểu rõ trong đầu, thứ này không phải vật liệu của thời kỳ này, chắc hẳn nó được truyền lưu lại từ thời cổ xưa và cũ lắm rồi.

"Cái này là vật gì? Lão thần tiên vì cớ gì lại tặng vật này cho ta?" Thiệu Cảnh nghi hoặc hỏi.

"Đồ vật này là do lão phu luyện được, ở đâu ra mà nhiều hỏi vấn đề như vậy, bây giờ ngươi cứ tạm nhận lấy là được rồi."

Vẻ mặt của Thiệu Cảnh đầy nghi hoặc nhưng hắn không muốn nhận nên cũng chẳng cần hỏi nhiều, bàn tay khẽ nhét trả lại chiếc gương vào tay ông cụ rồi nói:"Lão thần tiên hay là thu hồi lại vật này đi, ta và lão chỉ là bèo nước gặp nhau, ta dứt khoát không thể nhận đồ vật của lão được."

Ông cụ khẽ giật mình, khi cụ nhìn thấy cậu thiếu niên này sắp quay người vào trong lầu liền thở dài một hơi rồi nói:"Tiểu ca tạm dừng bước." "Vậy cũng được, cũng được thôi, ta lại muốn hỏi tiểu ca, tiểu ca vì sao lại tu Ngu Hành thuật pháp?"

Thân hình Thiệu Cảnh hơi run lên và đồng tử trong đôi mắt nhất thời dãn rộng, hắn nhìn chằm chằm vào ông cụ mà sắc mặt đang tươi lại tối sầm xuống. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao ông cụ này lại có thể nhìn thấy con đường mà hắn đang tu luyện, chỉ một câu hỏi đơn giản của ông cụ đã lập tức nhấc lên cả biển sóng khó nói trong lòng. Thiệu Cảnh quay lại nhìn ông cụ rồi thản nhiên nói:"Lão thần tiên, người có ý gì vậy?"

Ông cụ cười hắc hắc rồi cầm chiếc gương ném cho Thiệu Cảnh, nói:"Ngươi đã tu tập Ngũ Hành pháp thuật thì cái thứ này đối với ngươi mà nói thì nó chính là loại đồ vật trợ giúp không thể tốt hơn. Nhận hay không nhận thì ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi."

Thiệu Cảnh cầm chiếc gương trong tay mà do dự đến nửa ngày, im lặng suy nghĩ một lát. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ cảm thấy ông cụ đứng trước mặt này chắc chắn không phải hạng người hiền lành lương thiện gì, rồi lại sờ không tới, nhìn không thấu giới hạn của ông cụ nên thầm kinh hãi trong lòng. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trên mặt hắn đã sớm khôi phục thái độ bình thường, nhìn không ra một tia kinh hoảng. Chỉ thấy hắn ước lượng chiếc gương trong tay rồi cười nói:"Lão thần tiên, nếu không phải lão nói ra mấy lời như thế thì ta phải đem trả lại chiếc gương này cho lão rồi."

Ông cụ nghe vậy lại bật cười, đưa tay ra nhận lấy chiếc gương rồi vuốt ve nó và cười nói:"Vật này người khác ước mong cả đời mà còn không có được, không thể tưởng tượng được tiểu tử như ngươi lại không muốn nó, đầu óc ngươi là bị bò đá hay là bị heo nhú rồi hả?" Ông cụ dứt lời lại ném chiếc gương cho Thiệu Cảnh.

Hai con ngươi của Thiệu Cảnh xoay lòng vòng thành vài vòng rồi cười nói:"Như vậy đi, ta nhận chiếc gương này nhưng lão thần tiên phải nói cho ta biết đây là vật gì?"

Ông cụ cười hắc hắc rồi xoa xoa đôi bàn tay, khẽ vuốt ngón cái và ngón giữa làm ra một tư thế chờ lấy tiền rồi đưa bàn tay ngả trước mặt Thiệu Cảnh, nụ cười không ngớt nở trên môi rồi cười đùa nói:"Tiểu gia hỏa được tiện nghi còn làm trò, lão phu biết rõ ngươi còn có chuyện muốn hỏi lão phu."

Thiệu Cảnh vừa nhìn thấy tư thế của ông cụ là lập tức hiểu được ngay, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:"Bao nhiêu tiền lão mới bằng lòng nói?"

"Ờ, ngươi nghĩ mà coi nhé, một chiếc gương cộng thêm phí giải thích thì khoảng mười viên linh thạch là được rồi." Ông cụ cười hắc hắc và nói.

Thiệu Cảnh sa sầm mặt rồi cả giận nói:"Cái gì? Mười viên linh thạch? Lão đòi mắc như vậy thì có khác gì chặn đường cướp bóc của người khác không? Không có tiền."

Ông cụ nghe vậy thì cười hắc hắc và chỉ chỏ vào hai cái túi treo ở bên hông của Thiệu Cảnh, nói:"Ồ, hai cái túi này, trong đó có một túi chứa linh thạch, một túi đựng bảo vật uy lực khó lường của một môn phái thời thượng cổ truyền xuống, ngươi nghĩ lão phu nói đúng hay sai? Lão phu phải công nhận ngươi đúng là một tiểu tử không biết thành thật chút nào.

Thiệu Cảnh kinh hãi và trong lòng cảm giác hoảng sợ khó nói lên lời, hắn vội nhìn ngó xung quanh rồi giơ tay lôi kéo ông cụ vào trong góc tường của Thiên Phông lầu, sau đó liền thò tay vào túi lấy ra mười viên linh thạch rồi đưa cho ông cụ như bị ma quỷ sai khiến. Hắn chợt nhướng mày hỏi:"Bây giờ lão thần tiên có thể nói được chưa?"

Ông cụ cầm được linh thạch trong tay thì cười hắc hắc không ngừng, thuận mồm nói:"Tiền tài đúng là đồ tốt nha, ngươi có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ cơ mà, lão phu đây tự nhiên có thể nói." Ông cụ dứt lời thì vỗ vỗ vào Thiệu Cảnh rồi chỉ tay vào một đám mây trắng bay lững lờ ở phía chân trời, nói:"Ngươi nhìn xem đó là cái gì?"

Thiệu Cảnh thuận thế xoay người và ngẩng đầu nhìn lên trời, đáp:"Là mây trắng."

"Sai, là Phù Vân." Dứt lời thì ông cụ biến mất không một tiếng vang.

"Phù Vân?" Thiệu Cảnh thì thầm như có điều suy nghĩ rồi vội hỏi:"Lão thần tiên đừng nói vớ vẩn, mau mau nói cho ta biết vật này là cái gì đi ..."

Thiệu Cảnh chưa nói xong thì chợt quay người lại, nào ngờ người xưa giờ nơi đâu, chỗ ấy chẳng còn có lão thần tiên. Hắn nhướng mày rồi quay đầu nhìn ngó mọi nơi, tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng còn thấy bóng dáng ông cụ kia đâu cả.

Thiệu Cảnh lại nhìn chiếc gương trong tay mà không biết có phải mình vừa bị mắc lừa hay không, sau đó hậm hực đi vào trong Thiên Phong lầu. Hắn đang vung vẩy thì bất chợt lại có một thanh âm nho nhỏ truyền vào trong tai:"Thiếu chút nữa thì lão phu quên nói cho ngươi biết rồi, vật đó có tên là Âm Dương Kính, hai mặt phân làm âm dương, mặt này là dương kính và nó không phải vật tầm thường đâu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK