Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người đứng phía sau khẽ cười lạnh nhạt một tiếng rồi tàn nhẫn rút trường kiếm dính máu trong tay ra, thản nhiên nói:"Sớm muộn gì cũng phải chết, vậy thì chết sớm hay muộn có gì khác nhau." Hắn dứt lời liền đẩy Lục Thường về phía trước, sau khi Lục Thường ngã xuống mặt đất thì toàn bộ thân hình của người đó xuất hiện ở trước mắt của Thiệu Cảnh.

"Ha ha, Thiệu sư đệ, đã để sư đệ phải khiếp sợ rồi."

Yếu hầu của Thiệu Cảnh giần giật rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng khô, nhất thời lông mày cau lại, nói:"Đa tạ Tạ sư huynh đã xuất thủ cứu giúp. Chỉ là vì sao Tạ sư huynh lại xuất hiện ở nơi này."

Tạ Vân Long cười nhạt một tiếng, nói:"Sau khi đệ rời khỏi Huyền Thiên tông thì bọn hắn đã kịp thời đuổi theo đệ rồi, còn huynh thì vẫn âm thầm nhìn chằm chằm vào động tĩnh của ba người." Tạ Vân Long lau sạch trường kiếm rồi cất vào trong vỏ, hắn ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn còn vẻ quật cường của Thiệu Cảnh liền ha ha cười nói:"Không cần khẩn trương, huynh không có ác ý, huynh làm chuyện này vì muốn trả ân cứu mạng của đệ thôi. Ờ, lại nói tiếp, đệ phát hiện ra bọn hắn bằng cách nào vây."

Thiệu Cảnh uể oải đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu trư rồi thò tay xuống dò xét nhịp tim của Tiểu Trư, khi cảm thấy mạch vẫn còn thì mới thở phào một cái, nói:"Bởi vì trên người bọn họ mang theo đan dược, Tiểu Trư của đệ sớm đã ngửi thấy mùi đan dược từ xa rồi."

Tạ Vân Long ngây dại một chút, hắn liếc nhìn Thiệu Cảnh ôm lấy Tiểu Trư mà lộ ra một tia kinh ngạc, không thể tượng tượng được con heo nhỏ này lại có thể ngửi thấy mùi thuốc yếu ớt, còn nhận ra được có kẻ đang theo dõi chủ của mình.

Thiệu Cảnh một tay ôm lấy Tiểu Trư, một tay buông thõng xuống dưới vì vai đã bị thương, hắn đi tới và hỏi:"Tạ sư huynh không cần vì trả ân mà đến tận đây cứu đệ đâu, hơn nữa Tạ sư huynh đã tặng hậu lễ nhiều như vậy thì huynh cũng không cần lúc nào cũng phải nghĩ đến việc trả ân đâu." Thiệu Cảnh ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác, ngươi đã một mực đi theo phía sau, vì cái gì mà lúc bắt đầu lại không chịu xuất thủ giúp đỡ mà còn phải chờ đến ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc thì mới chịu xuất thủ giúp một tay, rõ ràng là muốn nhìn một chút xem ta có bao nhiêu cân lượng, xem ra ngươi cũng thực không phải là thiện nam tín nữ.

Tạ Vân Long cười ha ha, nói:"Thiệu sư đệ nói quá lời, kỳ thực Tạ mỗ có việc cần thỉnh cầu Thiệu sư đệ."

Thiệu Cảnh nghi hoặc một lát, trên người hắn không có tài vật dư thừa, lại không có chỗ hơn gì hơn người, càng không thể xuất ra nhiều tiền bạc của cải hay đồ vật gì có thể làm Tạ Vân Long động tâm. Thiệu Cảnh nghĩ đi nghĩ lại rốt cục vẫn phải cất tiếng hỏi:"Huynh thỉnh cầu đệ?" Tạ sư huynh cứ nói đi, nếu là chuyện tiểu đệ có thể giúp đỡ được nhất định tiểu đệ sẽ không dám chối từ."

"Đệ hãy dẫn Tiểu Vũ theo, hai người cùng rời khỏi Vạn Yêu Cốc." Giờ phút này Thiệu Cảnh đúng là ngây dại như thằng ngố, sờ không được ý nghĩ. Tạ Tiểu Vũ đang sống yên ổn, vì cái gì lại phải rời khỏi Vạn Yêu Cốc, hơn nữa nếu như bị ép phải đi, vì cái gì Tạ Vân Long không tự mình đưa nàng đi mà lại phải nhờ tới mình.

Tạ Vân Long dứt lời liền qua sát vẻ mặt đầy nghi vấn của Thiệu Cảnh mà nét mặt không khỏi nghiêm túc hơn vài phần, nói:"Những lời huynh nói với sư đệ lúc này đều là lời thật lòng, ngày hôm nay Huyền Thiên tông gặp cảnh nguy hiểm bốn bề, chỉ sợ sắp sụp đổ rồi, huynh không muốn Tiểu Vũ bị bất kỳ thương tổn gì, vì vậy rất muốn đưa nàng rời khỏi nơi này. Mặc dù hai người huynh muội chúng ta đã an cư nhiều năm ở nơi này nhưng lại không gặp người sống thật lòng để mình đặt niềm tin. Những kẻ gọi là danh môn chính phái, bề ngoài vẻ vang, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng trên thực tế lại không ngừng hục hặc với nhau, không hề có đạo lý và tình người, toàn là loại sói đột lốt cừu, căn bản đều không thể tin." Tạ Vân Long nói đến đây thì sự hung ác tuôn trào trong đôi mắt.

Hắn dừng lại một chút rồi lại nói:"Cái này nói xa, bình sinh cả đời huynh chỉ có một tâm nguyện lớn nhất, đó là có thể bảo vệ tốt, giúp đỡ Tiểu Vũ được sống sung sướng nhưng hôm nay huynh có việc không thể không làm, không thể tiếp tục bảo hộ Tiểu Vũ nữa rồi, vì vậy huynh muốn giao phó nàng cho ngươi, kính xin Thiệu sư đệ đáp ứng Tạ mỗ." Hắn nói xong liền chắp tay cúi người đến gập cả lưng, lặng lẽ thở dài.

Thiệu Cảnh nghe chuyện như lọt vào trong sương mù, lúc này hắn vừa giật mình vừa nửa tin nửa ngờ với lời nói của Tạ Vân Long, lại không hiểu lòng mình cho lắm. Lại thấy Tạ Vân Long thành khẩn đến bực này, lại có chút không biết phải làm sao liền vội vàng nâng Tạ Vân Long dậy và nói:"Tạ sư huynh không cần phải làm như vậy." Hắn ngẫm nghĩ một lát, nhớ tới khuôn mặt đáng yêu ngây thơ và những chiếu cố của nàng dành cho mình từ trước đến giờ đành thở dài, miễn cưỡng gật đầu:"Đệ đồng ý với huynh, chỉ là đệ không hiểu rõ lời của Tạ sư huynh, Huyền Thiên tông hôm nay hùng cứ như núi Thái Sơn, vì cớ gì lại sắp sụp đổ? Hơn nữa, vì sao Tạ sư huynh không chờ đến ngày hoàn thành công việc thì bảo hộ Tiểu Vũ rồi hai người cùng rời đi, vì sao lại nhờ cậy tiểu đệ làm thay, tiểu đệ khó hiểu, thỉnh sư huynh chỉ rõ."

Tạ Vân Long nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên, cám ơn một tiếng rồi chợt thở dài:"Chuyện này kể ra thì rất dài dòng, kỳ thực tất cả mọi chuyện đều có quan hệ với động phủ của tu sĩ thời thượng cổ mới xuất thế. Chắc hẳn Thiệu sư đệ cũng biết tới Thiên Âm môn chứ."

Thiệu Cảnh nghe tới Thiên Âm môn thì cả kinh, nhẹ gật đầu.

"Hẳn là Thiệu sư đệ cũng biết về đám tế tự thần bí của Thiên Âm môn chứ." Tạ Vân Long hỏi.

Thiệu Cảnh rung động nói:"Điều này quả thực chưa từng nghe nói qua."

Tạ Vân Long khẽ giật mình, rõ ràng hắn không ngờ rằng Thiệu Cảnh lại không biết tế tự thần bí kia, lần trước hắn xuất ra Hóa Thi phấn để thăm dò Thiệu Cảnh thì rõ ràng đã xác định được Thiệu Cảnh có liên quan với Thiên Âm Môn, lại không nghĩ rằng hắn không hiểu gì về tế tự thần bí mà đệ tử nội môn tầng chót nhất của Thiên Âm Môn cũng biết.

Tạ Vân Long nhíu nhíu mày và nói tiếp:"Thiên Âm Môn đã sớm theo dõi cổ tu động phủ, tế tự thần bí của bọn chúng có quan hệ vô cùng mật thiết với tòa cổ tu động phủ này, hơn nữa, cái này còn không phải là trọng điểm, Thiên Ân Môn chẳng qua chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong tay người khác, ở sau lưng bọn chúng là một tồn tại khổng lồ, một thế lực ma đạo có thực lực đáng sợ, bọn chúng đang âm thầm bày ra âm mưu tuyệt đại kinh người.

Tạ Vân Long nói đến đây thì đôi mắt lóe lên những tia sáng lạnh lùng rồi đột ngột chém xéo mắt nhìn về hướng cánh rừng, thản nhiên nói:"Tạm dừng việc này lại, chúng ta cùng giải quyết một con chuột chết trước đã."

Hắn nói xong, không đợi Thiệu Cảnh có chút phản ứng thì dĩ nhiên đã ném thanh trường kiếm rời tay, không chút do dự mà bay thẳng vào trong cánh rừng.

Sau nửa ngày thì trong rừng chỉ vang lên một hồi bạo động nho nhỏ rồi im bặt, về sau thì chẳng còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Thiệu Cảnh nhìn Tạ Vân Long phản ứng như vậy mà không khỏi âm thầm giật mình, chẳng lẽ ngoại trừ Lục Thường, Diêu Tín, Tạ Vân Long, lại vẫn còn có người đi theo mình? Thiệu Cảnh nghĩ đến đây mà rét lạnh từng đốt sống lưng, mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn chằm chằm vào trong cánh rừng hoang tĩnh mịch.

Nhìn thấy kẻ trong rừng không có chút phản ứng nào thì hai hàng lông mày của Tạ Vân Long liền dựng lên, thì thầm:"Thiệu sư đệ, đệ đi trước đi, người đến đạo hạnh sâu không lường được."

Tạ Vân Long nói xong thì bàn tay đã biến hóa thành những thủ ấn phức tạp, cuối cùng thủ ấn ngưng tụ biến ảo thành một cái Thái Cực đồ án, ngay lập tức có luồng linh lực khổng lồ tụ lại trên đồ án, vầng sáng hai màu đen trắng phát sáng chói lọi, điên cuồng xoay tròn. Thủ ấn hoàn thành thì ánh mắt Tạ Vân Long bắn ra từng tia lạnh lẽo, chuẩn bị tập kích bất ngờ trong trong cánh rừng. Chỉ là lúc này đột nhiên có một con khỉ nhảy phắt ra khỏi khu rừng, sau đó có người cất lên một thanh âm lạnh như băng nhưng lại ẩn ẩn chút kinh ngạc:

"Dĩ nhiên lại là Thái Cực Hợp Thủ Ấn? Thật là bạo tay?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK