Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U Hồn đột nhiên nhìn thấy con mắt thứ ba trên trán Tiểu Hôi mở ra thì vô cùng hoảng sợ, không nói hai lời đã vội chạy theo truy đuổi, hai vị lão giả cảm thấy có chuyện cổ quái liền đưa tay ra cản lại, hỏi:"Chuyện gì xảy ra?"

U Hồn chau mày ngẫm nghĩ, cắn răng một cái rồi nói bằng ngữ khí vô cùng sợ hãi:"Có chút không đúng, hai vị thúc bá có chỗ không biết, con khỉ này của tiểu chất chính là tam nhãn linh hầu, linh thú rất kỳ lạ trong trời đất. Tiểu chất cũng không biết nó đã sống ở trên Thanh Vân Sơn bao nhiêu năm trời nhưng chỉ khi nó gặp phải đại địch thì mới mở con mắt thứ ba ra, hơn nữa, địch nhân có thể làm cho nó phải mở mắt phải có đạo hạnh cực kỳ cao thâm, sợ rằng cả thiên hạ này cũng không có mấy người sánh bằng." Hắn nói đến từ cuối cùng thì ngữ khí nặng nề hơn, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hai vị lão giả nhìn nhau rồi lại nhìn con chim ưng trong tay rồi thì thầm bằng ý niệm:"Điều khiển chim ưng làm tai mắt của hắn? Rất lâu rồi chưa gặp qua thủ đoạn này. Đúng là khiến mình nhớ lại chuyện năm xưa. Nhân vật có đạo hạnh cực kỳ cao thâm? Chẳng lẽ là nàng sao?" Chợt trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, trên tay truyền ra một làn ám kình, con chim ưng nằm trong tay nhẹ nhàng giãy dụa một cái rồi từ từ tan trong hư vô, chỉ còn một ít bột mịn màu đen chậm rãi rơi xuống từ khoảng trống giữa các ngón tay của vị lão giả.

Lão giả phủi tay, phủi đi ít bột mịn màu đen còn bám lại và nghiêm mặt nói:"Ta và U Hồn sẽ đi điều tra kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài, các ngươi lưu lại nơi này, đợi đến khi Cửu Long Hóa Đỉnh kết thúc thì mới được cởi bỏ Bạch hổ ấn, khi đó không được phạm phải bất cứ sai lầm nào." Lão giả nói xong, suy tư một lát rồi lãnh đạm nói:"Lão Tam, ngươi và Tần Lãng cẩn thận điều tra đám người trong cốc, phàm là kẻ nào có chỗ khả nghi, giết không tha."

Lão giả nói xong liền bước nhanh như gió đi về hướng con khỉ vừa chạy đi, mất hút sau đám người kia, U Hồn theo sát phía sau, vốn là khuôn mặt trắng bóc mà giờ phút này lại tái bệch, không còn một tia huyết sắc.

Ngoại trừ mấy người bọn họ thì không có ai nhận ra có điều gì khác thường, mấy trăm tên đệ tử của Thiên Âm Môn đều nhìn chằm chằm vào biến hóa trên tế đàn đầy máu và huyết trì tanh tưởi, mà việc hiến tế vẫn tiến hành không ngừng, sau khi con rồng máu đầu tiên lao ra khỏi huyết trì thì ngay sau đó lại có thêm con thứ hai, con thứ ba, cứ như vậy liên tục lao lên.

Vị lão giả bị gọi là Lão Tam kia liền gọi Tần Lãng lại gần rồi nói nhỏ với hắn một lát. Sau đó Tần Lãng liền đứng về chỗ cũ, chắp tay nhìn về phía đám người bên dưới, sặc mặt hiện lên đầy sự hung tàn ác độc, khẽ hừ lạnh một tiếng, lập tức có khoảng mười đạo nhân ảnh vọt lên tế đàn, đứng ngay ngắn trước mặt rồi chắp tay nói:"Môn chủ." Tần Lãng thấp giọng nói nhỏ với người thủ lĩnh của đám người ấy một lát, người nọ lập tức cả kinh, không dám chậm trễ, liền sai bọn thủ hạ tản ra, tán về từng cái khu vực một ở trong cốc.

Tạ Vân Long đứng ở xa xa, sắc mặt âm trầm, có vẻ không được tự nhiên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người đang đi ra từ bóng tối, khi thấy người trẻ tuổi cầm chiếc quạt xếp trong tay thì âm thầm giật mình trong lòng. Khi hắn nhìn sang thiếu nữ yêu mị đi đằng sau thì trong lòng càng nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn, trên mặt không biết là cái gì biểu lộ, càng không nói đến người trẻ tuổi kia, chỉ riêng thiếu nữ hình dáng cơ hồ giống như đúc Tô Thanh Dung này đã khiến cho hắn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm rồi. Nhưng giờ phút này, mặc dù hắn kinh hãi trong lòng nhưng vẫn còn đè ép cảm xúc, chỉ là tình huống xuất hiện ngay sau đó đã khiến hắn không nhịn được mà toàn thân run rẩy kịch liệt.

Khi nhìn thấy con mắt thứ ba mở ra trên trán con khỉ đang nhảy về phía này thì sắc mặt Tạ Vân Long hoảng sợ, hai tay run rẩy, trong miệng bất giác thì thầm:"Tam nhãn . . . . . Tam nhãn linh hầu.? Con khỉ kia dĩ nhiên lại là tam nhãn linh hầu, đây không phải ... .." Lời còn chưa dứt thì hắn đã nhìn thấy hai người một già một trẻ đi theo con khỉ, lại thấy Tần Lãng triệu tập thủ hạ thì đồng tử lập tức co rụt lại, đột nhiên giữ chặt tay Thiệu Cảnh và nói:"Sự tình không đúng, Thiệu huynh đệ, đi."

Thiệu Cảnh còn đang mắc vào hai người thiếu nữ có hình dáng cơ hồ giống nhau như đúng thì đột nhiên bị Tạ Vân Long kéo mạnh một phát liền phụt hồi tinh thần lại, hắn còn chưa kịp trả lời thì đã bị Tạ Vân Long lôi kéo chạy về phía bên ngoài cốc.

Hai người chạy đi cùng một lúc, hai gã đệ tử của Thiên Âm Môn hình như phát giác được cái gì đó, vừa định ra tay ngăn cản thì hai hàng lông mày của Tạ Vân Long đã dựng lên, không nói hai lời và cũng không dám chần chờ, một làn ánh sáng xanh lè lập tức lóe lên từ chiếc nhẫn đeo trên tay, hai gã đệ tử chưa kịp nói gì thì đã lảo đảo xuống như diều đứt dây.

Phát giác được dị động ở dưới tế đàn nên một đám đệ tử của Thiên Âm Môn lập tức xoay đầu nhìn lại. Tần Lãng và tên lão giả bị gọi là Lão Tam dĩ nhiên là những người đầu tiên xoay người nhìn qua, mắt thấy hai gã đệ tử của mình đã ngã xuống đất và tắt thở thì không khỏi cau mày.

Tần Lãng mắt lộ hung quang, vừa định đứng lên đuổi theo thì lão giả đứng bên cạnh liền giơ tay ngăn hắn lại, nói:"Ngươi không phải là đối thủ của hắn." Lão siết chặt nắm tay lại và lãnh đạm nói:"Hắn là Thanh Long Thánh sứ, nếu không có dị bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới trong truyền thuyết của Thánh Môn ở trong tay thì ngươi còn có thể tương tranh với hắn, nhưng lúc này hắn đã lấy ra Càn Khôn Thanh Quang Giới thì trong đám người ở nơi này, chỉ có mình Đại hộ pháp và lão phu có thể đánh bại hắn." Lão giả lại hung hăng nói:"Bây giờ việc cởi bỏ Bạch Hổ ấn mới là chuyện quan trọng, chuyện khác để sau hãy nói, bọn ngươi phải bảo hộ cho việc hiến tế phải được tiến hành bình thường."

Da mặt Tần Lãng run rẩy trên khuôn mặt tái nhợt, hậm hực nhìn về bóng tối ở phía trước rồi trong mắt bắn ra hàn quang, chỉ là rất nhanh sau đó đã trở lại thái độ thường, chắp tay nói:"Vâng, Tam Đài hộ pháp." Dứt lời liền quay người đi trở về tế đàn.

Tam Đài nhìn theo phương hướng Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh bỏ chạy và cười lành lạnh, nói:"Càn Khôn Thanh Quang Giới sao, Thanh Long, Thánh Linh Cung mấy ngàn năm nay vẫn chưa từng để ý tới ngươi, ngươi thực tưởng rằng bởi vì di huấn của tổ sư sao?"

Thiệu Cảnh đột nhiên bị Tạ Vân Long lôi kéo chạy ra ngoài, trên đường còn thấy hắn đồng thời giết một lúc hai người, vậy mà không kịp nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, không khỏi âm thầm giận mình, như thế nào cũng không nghĩ vì sao đạo hạnh của Tạ Vân Long lại cao như thế, không khỏi cảm thấy chột dạ. Ánh mắt rơi xuống mặt chiếc nhẫn nằm trong tay hắn và lại cảm thấy khó hiểu, nhân vật lợi hại như vậy sao lại phải ẩn núp ở trong môn phái tầm thường, không lớn mà cũng không nhỏ như Huyền Thiên tông, đến tột cùng là vì cái gì? Mặc dù trong nội tâm đầy kinh ngạc và nghi vấn nhưng hắn lại không nói gì, chỉ là nơm nớp lo sợ mà hỏi:"Tạ đại ca, làm sao vậy?"

Tạ Vân Long vẻ mặt âm trầm, thản nhiên nói:"Chúng ta đi xác nhận một chuyện."

"Hả? Chuyện gì?"

Tạ Vân Long không trả lời mà chỉ quay đầu lại nhìn rồi lại dẫn Thiệu Cảnh chạy lên phía trước.

Bên ngoài cốc, một cơn gió rét lạnh thổi qua trong rừng sâu khiến Tuyết Diên cảm thấy gió mạnh như đang đánh úp lại, thân thể nàng không biết đã run rẩy vì rét từ bao giờ, nhưng vẫn đứng bảo hộ cho Phong Nhã đang nhắm mắt kết ấn. Từ khi Phong Nhã thi pháp lần nữa đến bây giờ đã trôi qua nửa nén hương nhưng nhìn qua bộ dáng của nàng thì hình như không hề có ý tự định cởi bỏ thuật pháp. Phong Nhã lại thi pháp một lần nữa quả thực đã khiến cho Tuyết Diên cảm thấy lo lắng, nếu như bị hai vị lảo giả đạo hạnh cao thâm ở trong cốc phát hiện được điều gỉ rồi tìm đến thì .... cho dù Phong Nhã là một nhân vật đạo hạnh cao hiếm thấy trong thế hệ trẻ tuổi thì sợ rằng cũng chạy không thoát được sự đuổi giết của hai vị cao thủ có tu vị cùng một cái cấp bậc với hai vị Bệ Ngạn, Chuyên Húc.

Đúng vào lúc Tuyêt Diên thấp thỏm lo âu khiến cho sắc mặt nàng ngày càng lo lắng thì đột nhiên đôi mắt đẹp của Phong Nhã mở ra, vẻ mặt kinh ngạc, vốn là khuôn mặt lãnh diễm, xinh đẹp động lòng người giờ phú này ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, tái nhợt như tờ giấy, thân thể bất giác giật giật, khóe miệng nhẹ nhàng run run.

Tuyết Diên thấy biểu lộ của nàng như vậy thì cả kinh, nói:"Phong Thần đại nhân, làm sao vậy?"

Đồng tử Phong Nhã mở lớn, mắt to sóng sánh nước hiện lên sự kinh hãi không nói lên lời, nói ngập ngừng đứt quảng từng chữ một:"Ta cảm ứng được rồi, có một con thần .... thần thú, hơn nữa .... linh lực trên nó đã cường đại đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn đã sống qua cả vạn năm rồi. Mà chẳng biết vì sao, ở trên người nó, ta lại có một cảm giác quen thuộc.

Phong Nhã dứt lời, cưỡng ép kinh hãi trong lồng ngực, thở ra một hơi thật dài, lại nói:"Nó cảm ứng được ta, mà hai lão giả kia cũng phát giác được sự hiện hữu của ta... , một trong hai lão giả đó sắp chạy đến nơi này rồi."


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK