Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh thức thâu đêm không ngủ, tinh tế suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm, thực sự bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn cảm thấy rùng mình trong lòng, Tiểu Trư không hiểu vì sao lại biến thân kỳ diệu được như vậy, tiếp theo vô tình lại gặp phải Phong Nhã, ngây dại u mê tránh được một kiếp không nói, chỉ riêng lúc cảm thụ sát khí giết chóc của Thanh Hà trưởng lão ở bên ngoài Thiên Phong lầu đã làm hắn bị hoảng sợ như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Hắn thức thâu một đêm để suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây, không biết có phải nghĩ tới điều gì hay không mà bỗng dưng toàn thân Thiệu Cảnh run lên, rồi hắn đột ngột nhảy dựng lên rồi đi tới đi lui trong tròng. Một lúc lâu sau, hắn dỡ cái túi Lưu Vân treo ở hông xuống rồi thu dọn tất cả những thứ đáng giá và châu báu cất vào trong túi, ôm Tiểu trư vẫn còn ngủ say và vội vàng chạy ra ngoài.

Thiệu Cảnh vội vã bước ra khỏi phòng rồi đóng cánh cửa lại, hắn đang định bứt ra khỏi chốn thị phi này thì tự nhiên sau lưng lại có một ánh mắt lạnh buốt như băng nhìn hắn chăm chú. Hai hàng lông mày Thiệu Cảnh dựng lên và quay đầu lại, đôi mắt của hắn nhìn vào đôi mắt lạnh buốt của nàng, hai người nhìn nhau. Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy trong lòng giá lạnh, mặt lộ vẻ sầu khổ nhưng thật lâu lại không nói gì, cũng giống như hắn, ánh mắt ở sau lưng cũng không cất lên tiếng nào, tĩnh lặng, hai người cứ như vậy mà nhìn đối phương, hình như cái này đã trở thành một loại ăn ý của bọn hắn, ngoại trừ nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy thì lại không có bất kỳ phương thức trao đổi nào khác. Cuối cùng Thiệu Cảnh thở dài, cau mày nói:"E rằng thủ đoạn của ngươi đã bị nhìn thấu rồi."

"Vậy thì sao, ta đã nghĩ tới điều đó trong dữ liệu rồi." Tô Thanh Dung hững hờ, nét mặt nàng ung dung như không có chuyện gì, mà ở trong ngữ khí của nàng cũng không có một chút lo lắng. Theo lý thuyết, nếu lời giải thích của nàng bị nhìn thấu thì giờ phút này lẽ ra nàng phải hoảng sợ không chịu nổi một ngày mới đúng, nhưng nghe ngữ khí của nàng như vậy quả thật nàng chẳng lo lắng vì chuyện này chút nào.

Thiệu Cảnh liền giật mình vì hắn không thể tưởng tượng được nàng lại bình tĩnh như vậy. Mặc dù hắn không biết nàng dựa vào cái gì mà có thể bình tình tự nhiên như vậy nhưng Thiệu Cảnh cũng không muốn nói dông dài nữa, liền chậm rãi quay người, không quan tâm đến ánh mắt lạnh buốt như băng của nàng mà bước về phía bên ngoài đình viện.

"Ngươi đã từng lo lắng vì ta chưa?" Tô Thanh Dung bỗng dưng cất tiếng hỏi khi nàng nhìn thấy Thiệu Cảnh quay người sắp sửa rời đi. Mặc dù trong lời nói vẫn lạnh như băng nhưng chẳng biết vì sao lại lộ ra từng gợn thê lương nhạt nhòa.

Thiệu Cảnh không trả lời, phảng phất như hắn không nghe thấy lời của nàng nên cứ tiếp tục bước đi về phía trước mà không hề có chút chần chờ.

Sau lưng hắn là thiếu nữ da như tuyết trắng, mái tóc rủ xuống vai, giờ phút này đôi lông mày mềm mại như lá liễu của nàng nhẹ nhàng chau lại trên khuôn mặt xinh đẹp và khẽ cắn hàm răng sau bờ môi, nàng đứng im một chỗ nhìn về nơi người nam tử đã đi xa và âm thầm thì thầm:"Thiên Thư, vì sao lại chọn hắn.?" Một lúc lâu sau, Thiệu Cảnh đã đi xa liền lấy ra từ bên hông một khối giống như ngọc nhưng không phải ngọc, giống như đá nhưng không phải là đá, lại giống như mảnh vỡ của vật gì đó, hắn cầm lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt lộ vẻ bối rối, không biết phải làm như thế nào và nghi hoặc. Chợt khóe miệng hé một nụ cười quỷ dị, hắn nói khẽ:"Mình có thực sự tin là mình thoát được không?"

Hắn vội vàng lao xuống dưới núi và không hề chần chờ hay dừng lại bất kỳ giây phút nào, đôi mắt sáng như đuốc, lòng không suy nghĩ gì cả, trên mặt càng hững hờ không biểu lộ một gợn cảm xúc.

Thiệu Cảnh đi đến trước con đường nhỏ trong núi, hắn dừng lại một chút rồi đột nhiên xoay người lại. Thiệu Cảnh nhìn thật sâu vào tông môn nằm trên núi, ánh mắt thâm thúy như nhớ ra cái gì đó, là mấy người có thể trở thành bằng hữu? Hay vì gắn bó một thời gian nên lưu luyến không muốn rời xa nơi này? Chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Cuối cùng hắn siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm rồi quay người chạy xuống chân núi không chút do dự.

Thiệu Cảnh vừa chạy đi thì chẳng biết từ lúc nào có một bóng người hiện ra trên con đường núi, sát khí chợt lóe lên trên khuôn mặt nghiêm nghị, người đó liền quay người lao vào trong Huyền Thiên tông.

Hậu Đường của Huyền Thiên tông có một vị lão giả đang ngồi khoanh chân ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng thần, trong tay lão cầm một thanh phù trần đặt ở trước đầu gối. Trong phòng khói xanh trong lư hương đang lượn lờ đột nhiên lại dấy lên nghiêng sang một bên, lão giả chậm rãi mở hai mắt ra và khóe miệng giật giật, nói:"Nhậm Hào, tra được gì rồi?"

Nhậm Hào vừa chắp tay vừa nói:"Hồi bẩm sư phó, Thanh Hà sư thúc từ sau cái chết của Vệ Trọng thì mấy ngày gần đây không biết vì sao sư thúc luôn ru rú trong nhà, lại ít khi ra ngoài hơn trước rất nhiều, ngoại trừ mỗi ngày cần xử lý thoáng qua một ít tạp vụ trong tông thì sư thúc chỉ tới uống trà ở Thiên Phong lầu trong thành, chưa hề làm ra động tĩnh gì kỳ lạ."

Thanh Phong cau mày và không nói chuyện, lão chậm rãi đứng dậy rồi mới thản nhiên nói:"Người sư đệ này của ta bảo trì bình thản thật là tốt à." Lão dừng một chút rồi lại nói:"Nhậm Hào, theo ý của ngươi, những năm gần đây ta gõ hắn phải chăng đã có hiệu quả."

Nhậm Hào suy nghĩ một lát, sắc mặt âm trầm hơn rồi nghiêm nghị nói:"Theo cách nhìn của đệ tử, Thanh Hà sư thúc tâm tư kín đáo, lòng dạ sâu đậm, có thể vì sư thúc có công phu hàm dưỡng, ẩn nhẫn rất cao. Những năm gần đây nhiều lần bị sư phó chèn ép mà sư thúc không làm ra động tĩnh kỳ lạ, không phải vì sư thúc không có hai lòng mà bởi vì bị sư phó gắt gao ngăn chặn một bậc, sư thúc không có chút phần thắng nào nên chỉ có thể âm thầm nhường nhịn. Dùng cách làm người của sư thúc thì chỉ sợ lúc này đây sư thúc vẫn còn lựa chọn ẩn nhẫn."

Thanh Phong nhẹ gật đầu, nói:"Tính tình của hắn như vậy đến ngươi cũng có thể nhìn thấu thì vi sư đã có thể yên tâm được rồi, qua nhiều năm như vậy nhưng xem ra bản tính của hắn vẫn không thay đổi nhiều lắm, nếu hắn yêu thích ẩm trà thì cho hắn tự do thôi."

"Vâng." Nhậm Hào khom người nói. Bất chợt hắn lại chắp tay nói:"Kỳ thực đệ tử đến đây là vì đã nghe được một chuyện lạ."

"Ồ? Chuyện gì?"

"Có người cùng bổn môn đối nghịch, tung tin vịt bổn môn có rất nhiều trọng bảo trong động phủ của tu sĩ thời thượng cổ mới xuất thế, dẫn tới việc Huyền Thiên tông chúng ta bị nhiều thế lực ngấp nghé, nhòm ngó, việc này sư phó cũng biết." Nhậm Hào dứt lời, hơi suy nghĩ một lát lại nói:"Hai ngày gần đây, những thế lực đó đều đang tìm cách tìm kiếm và thu thập tin tức động phủ cổ tu của bổn môn, nhưng kỳ quái chính là, duy chỉ có tai mắt của Bạch gia ở Bạch Hổ thành lại không hề hỏi thăm và tìm kiếm những loại tin tức này."Nói đến đây, Nhậm Hào dừng một lát.

Thanh Phong vung thanh phù trần lên, mặt lộ vẻ nghi ngờ và hỏi:"Bọn hắn đang hỏi thăm chuyện gì?"

Nét mặt Nhậm Hào lại nghiêm túc hơn vài phần và đáp:"Đệ tử cũng là sáng nay mới nhận được tin tức, theo mật thám được chỉ định ở Bạch gia suốt đêm hồi báo, bọn hắn đang toàn lực thu thập tin tức của Thiên Âm môn và đang âm thầm điều tra một người. Người này là đệ tử bổn môn của Huyền Thiên tông chúng ta."

Thanh Phong sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt nghi hoặc, trầm giọng nói:"Thiên Âm môn? Bổn môn đệ tử? Ai?"

"Người này tên là Thiệu Cảnh, chính là người đệ tử đã lên núi báo tin sau khi Vệ Trọng bị giết." Nhậm Hào cẩn thận từng li từng tí đáp.

Thanh Phong "Ồ" lên một tiếng, chau mày, nghĩ đến ngày đó Vệ Trọng bị sát hại có liên quan đến Thiên Âm môn, chẳng lẽ lại có liên quan đến Thiệu Cảnh. Hôm nay không duyên không cớ lại có thêm Bạch gia của Bạch Hổ thành, một trong bảy đại thế lực của vùng đất này, quan hệ trong này càng ngày càng trở nên rắc rối phức tạp, nghi vấn chập chùng bộc phát, suy nghĩ sau nửa ngày rốt cục vẫn không có đầu mối gì. Vẻ mặt của lão không khỏi sa sầm xuống, chậm rãi mở miệng nói:"Việc này có chút kỳ lạ, hãy điều tra chi tiết về người đệ tử này." Lão dừng lại một lát lại nói:"Nhớ kỹ, âm thầm điều tra, không thể đánh rắn động cỏ, ta ngược lại muốn nhìn Bạch gia, Thiên Âm môn, còn có gã Thiệu Cảnh đó đến tột cùng là có cái gì âm mưu mà không thể cho người khác biết."

Nhậm Hào khẽ mỉm cười rồi cung kính nói:"Sư phó yên tâm, đệ tử đã bắt tay vào làm việc này rồi, ngay tại nửa canh giờ trước khi gã Thiệu Cảnh này vội vàng chạy khỏi Huyền Thiên tông thì đệ tử đã phái người đuổi theo, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức truyền về."

Thanh Phong nhẹ gật đầu, sắc mặt âm trầm, lâm vào trầm tư.




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK