Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tạ Vân Long nghe thấy tiếng Tiểu Vũ khóc nức nở thì vỗ nhè nhẹ vào sau lưng của nàng, khẽ thì thầm:"Mọi việc ổn rồi, mọi việc ổn rồi, ca ca sai rồi, lại để cho Tiểu Vũ phải lo lắng."

Thiệu Canh đứng ở bên cạnh hai người, ngắm nhìn hai người hạnh phúc, lặng nghe tiếng khóc sụt sùi của Tạ Tiểu Vũ thì lo ngại trong lồng ngực sớm đã tan thành mây khói, lại chưa nhận ra trong lòng mình dâng lên niềm chua xót, lại bay lên từng gợn sóng ấm áp. Không khỏi lẩm bẩm:"Đây là tình thân sao?" Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tửu quỷ sư phó đã cho hắn một ít cảm giác như vậy, hắn chưa từng được hưởng thụ qua cái mọi người vẫn nói là tình thân, chưa từng có người nào quan tâm hắn, từ khi chạy trốn tới vùng đất này cho tới bây giờ, hắn chỉ là một người kéo dài hơi tàn, đau khổ vùng vẫy, chìm đắm trong thế đạo người mạnh hiếp kẻ yếu.

Thiệu Cảnh đứng lặng người ngắm nhìn hai người huynh muội Tiểu Vũ ôm nhau, bất giác cúi đầu nhìn buồn xuống ngực và nhẹ nhàng sờ vào Tiểu Trư.

Tạ Tiểu Vũ khóc một hồi lâu rồi cũng bình tĩnh trở lại, nàng nhìn thật sâu vào Thiệu Cảnh rồi hé môi mỉm cười, nói:"Chúng ta mau vào đi." Dứt lời, một tay nàng nắm Tạ Vân Long, một tay ngại ngùng duỗi về phía Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh sững sờ, không biết làm sao, ngây dại một lát thì khóe môi khẽ hé cười, liền vươn tay ra, tùy ý để Tạ Tiểu Vũ lôi kéo, cùng nhau đi vào phòng.

Phòng nhỏ cũng không rộng lắm, còn có chút cũ lát nhưng không để ý thì nó cũng là một nơi cư ngụ không tệ, .mọi thứ được sửa sang sạch sẽ, đâu vào đấy, trong phòng còn có một làn hương thoang thoảng, thơm dịu nhàn nhạt, hít vào mũi làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoang khoái, xua hết mệt mỏi.

Đợi đi tới một chỗ trước bàn thì nụ cười ở trên môi Tạ Tiểu Vũ càng tươi hơn, nàng chỉ xuống mâm cơm thịnh xoạn, xếp đầy món ăn và nói:"Món ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu hai người không tới thì đã bị nguội lạnh. Ưm, Thiệu sư huynh mau nếm thử món ăn muội tự tay làm đi, bảo đảm huynh ăn xong mặt mũi cùng liếm sạch sẽ." Nàng vừa nói vừa đè Thiệu Cảnh ngồi xuống một chiếc ghế ở cạnh bàn.

Thiệu Cảnh cười cười, vừa muốn ngồi xuống thì cảm thấy một ít nhọc nhằn, cảm giác đau đớn mãnh liệt từ đầu vai truyền đến làm hắn không nhịn được mà khẽ a một tiếng. Tạ Tiểu Vũ thấy thế, nhất thời kinh hãi, nói:"Thiệu sư huynh, huynh bị thương?"

Thiệu Cảnh nhịn xuống đau nhức kịch liệt, cố nặn vẻ tươi cười nói:"Vết thương nhẹ thôi, muội không cần ngại đâu, để huynh nếm thủ tài nấu ăn của muội nhé." Dứt lời liền nhấc đũa lại gần đĩa rau.

Lông mày Tạ Tiểu Vụ hơi chau lại, nàng xem xét thương thế của Thiệu Cảnh liền vội vàng quay người lấy ra một túi nhỏ rồi lấy một viên thuốc từ trong túi ra và nói:"Đây là Hồi Nguyên Đan mà muội lấy ra từ trong Luyện Đan Đường, có thể giúp cho thương thế của Thiệu sư huynh tốt hơn một ít." Nàng dứt lời liền đặt vào miệng Thiệu Cảnh, nhìn thấy hắn nuốt viên thuốc vào mới yên lòng.

Tạ Vân Long ngắm nhìn hai người mà không khỏi nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói chuyện, tự cầm lấy đũa gắp rau và bất chợt lại nghiền ngẫm ngồi nhìn hai người.

Trong bữa cơm, Tạ Tiểu Vũ thầm liếc nhìn Thiệu Cảnh, sau đó nói:"Hôm nay chúng ta đều đã không còn là đệ tử của Huyền Thiên tông nữa rồi, về sau không cần xưng hô sư huynh sư muội nữa nha."

Tạ Vân Long cười ha ha, nói:"Ừ, đúng đúng đúng. Về sau huynh sẽ gọi Thiệu sư đệ là Thiệu huynh đệ nhé. Đệ gọi huynh là Tạ đại ca, đệ thấy thế nào."

Thiệu Cảnh cười cười, gật đầu nói:"Tất cả đều nghe theo Tạ đại ca." Dứt lời, cả hai cười ha ha.

Tạ Tiểu Vũ nhãn châu xoay động, nói:"Muội về sau xưng hô như thế nào với Thiệu sư huynh bây giờ, ưm, không bằng kêu Cảnh ca ca nhé."

"Cảnh ca ca?" Tạ Vân Long gắp món ngon đến miệng suýt nữa phun ra. Ha ha cười nói:"Tiểu Vũ à, đây là lần thứ hai muội nói lời kỳ lạ rồi, hình như ca ca nghe được có vài phần mập mờ đây này!"

Má Tạ Tiểu Vũ đỏ ửng, hờn dỗi:"Ca ca, ca lại giễu cợt người ta."

Tạ Vân Long ngưng cười thì lại trêu đùa Tạ Tiểu Vũ, hơn phân nửa cuộc tranh cãi của hai huynh muội lại đều nói về Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh lặng nghe hai người huynh muội không ngừng cười đùa như được sưởi ấm cõi lòng, bỗng dưng hắn lại muốn tất cả đều kết thúc, rời xa bên ngoài những quyền mưu, tranh đấu, được sống bình thản như vậy.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hắn được cảm thụ tình cảm huynh muội ấm áp. Hắn chỉ có một mình, tự nhiên sẽ không có người cho hắn một phần ấm áp ôn hòa như vậy, mà một mái nhà nhỏ, trước chiếc bàn nho nhỏ, trong làng mạc nho nhỏ, hắn cảm thấy mình nhẹ nhõm, thoải mái dễ chịu, ấm áp trong lòng, loại cảm giác này trong nhân gian, có lẽ tên là "Nhà".

Thiệu Cảnh nhẹ nhàng buông đũa rồi nhìn Tạ Tiểu Vũ, vừa mới chạm vào ánh mắt của nàng, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần mong đợi, ánh mắt nàng nhìn Thiệu cảnh rồi lại lặng lẽ nhìn đi nơi khác. Ánh mắt như vậy không phải là lần đầu tiên Thiệu Cảnh cảm giác được, ở khuê phòng Tạ Tiểu Vũ tại Huyền Thiên Tông hắn đồng dạng cũng được nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy, nhưng không giống là người con gái phía trước khiến hắn bối rối, không biết làm thế nào, không biết phải làm sao, rồi sau đó người con gái ấy, ở tại nơi này trong căm phòng nhỏ ấm áp, Tiểu Vũ bởi vì trông thấy thương thế của hắn mà lo lắng, huynh muội hai người quan tâm lẫn nhau, ánh mắt ngượng ngùng ấy đã biến thành một loại xinh đẹp.

Thiệu Cảnh cười cười ha ha, gật đầu nói:"Được, vậy sau này huynh sẽ gọi Tạ sư muội là Tiểu Vũ muội muội nhé." Dứt lời, ba người đồng thời thoải mái tươi cười.

Đợi sau buổi cơm tối thì Tạ Vân Long thông báo với hai người một tiếng, nói có chuyện phải làm, phải đi ra ngoài một chuyến rồi vội vã ra đi. Trong phòng chỉ còn lại mình Thiệu Cảnh và Tạ Tiểu Vũ, nào biết thiếu nữ bình thường cười nói không ngừng ấy bỗng dưng lại im lặng hơn rất nhiều, cả buổi tối không nói câu nào, thỉnh thoảng má nàng lại đỏ ửng rồi lại nhạt đi rất nhanh. Thiệu Cảnh ngây dại không biết nói gì, thỉnh thoảng lại phải nói vài lời ngớ ngẩn làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng.

Không biết đã qua bao lâu thì Tạ Tiểu Vũ rốt cục nhịn không được, nói:"Cảnh ca ca, ca đi ra ngoài với muội một lúc đi, lúc này mặt trời sắp xuống núi rồi, giờ phút này ngoài kia bóng tà dương đẹp lắm."

Thiệu Cảnh gật đầu đồng ý không chút do dự, đáp:"Được." Dứt lời liền ôm Tiểu Trư đặt xuống giường và đặt hai viên thuốc mượn Tạ Tiểu Vũ ở bên gối, lại vì Tiểu Trư nhẹ nhàng đắp chăn rồi cùng Tạ Tiểu Vũ đi ra khỏi phòng.

Mặt trời sắp lặn ở chân núi phía tây, vầng mặt trời đỏ chìm xuống chân núi chỉ còn bảy tám phần mười, làn nổi bật những đám mây phiêu du ở chân trời, ánh tà dượng nhuốm những đám mây thành màu đỏ rực rỡ, hồng như lửa, triền miên ở cuối chân trời, trông rất đẹp mắt.

Tạ Tiểu Vũ đi ở phía trước dẫn theo Thiệu Cảnh chậm rãi đi về phía đỉnh núi, trên đường đi chưa từng nói chuyện, cô quạnh nhìn đám mây đỏ hồng như lửa ở chân trời, nhẹ khẽ thở dài một tiếng:"Trời chiều thật đẹp, ráng đỏ cũng thật đẹp nha."

Thiệu Cảnh không nói chuyện mà chỉ đi theo sau lưng Tạ Tiểu Vũ, một mực leo đến đỉnh núi. Hai người im lặng đứng một hồi rồi lại gần một tảng đá lớn, Tạ Tiểu Vũ vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì Thiệu Cảnh nhẹ nhàng kéo Tạ Tiểu Vũ lại, bứt lên ống tay áo của mình rồi bắt đầu chà lau tảng đá lớn, trong miệng ha ha thì thầm:"Tảng đá này bị bẩn, làm dơ áo tơ váy dài của Tiểu Vũ, nhìn không đẹp."

Tạ Tiểu Vũ ngắm nhìn Thiệu Cảnh chà lau tảng đá lớn vì nàng và bất giác nở nụ cười nhè nhẹ. Thiếu nữ ngây thơ ấy hé môi cười rực rỡ không thể nghi ngờ. Chỉ là thạch đầu như Thiệu Cảnh đang cắm cúi lau sạch lại không thể nhận ra.

Đợi sau khi thạch đầu chà lau sạch sẽ thì hai người liền ngồi xuống, Tạ Tiểu Vũ ngơ ngẩn nhìn tịch dương đang lặn ở chân trời, lại có chút ít xuất thần, một lát sau nàng đột ngột nói:" Cảnh ca ca, muội muốn hỏi ca ca một điều được không?"

Thiệu Cảnh gật đầu, nói:"Được."

"Ngày đó vì sao ca ca không để ý tới an nguy bản thân mà lại ra tay ngăn cản Vệ Trọng."

Thiệu Cảnh khẽ giật mình, cười nói:"Ca ca không muốn kẻ cặn bã như hắn làm bẩn và tổn thương Tiêu Vũ cùng A Hổ."

Tạ Tiểu Vũ cười nhạt một tiếng, nói:"Cảnh ca ca, ca là người thứ hai dùng thân mạo hiểu vì Tiểu Vũ. Cám ơn ca."

"Ca biết không,muội và ca ca không có cha mẹ, lúc ca ca vẫn là hài đồng đã phải ôm hài nhi như muội ăn xin đi khắp nơi, về sau được một ông lão tốt bụng cứu, thu làm đồ đệ, truyền thụ công pháp, cũng giao cho ca ca một cái sứ mạng. Cũng bởi vì cái sứ mạng này mà chúng ta đi tới Huyền Thiên tông đấy. Lão nói huynh muội hai người chúng ta là con của quả phụ, cố nhân của lão nhưng lại chưa bao giờ kể cho muội và ca ca nghe về chuyện của cha mẹ.." Nàng nói xong, ánh mắt nhiều thêm vài phần thê lương, lại nói:"Về sau, ông lão đi về cõi tiên, lúc đó trên thế gian này ngoại trừ ca ca thì không có người nào đối xử dễ chịu với Tiểu Vũ. Nhưng là... ..." Lời còn chưa dứt thì khóe mắt nàng đã ngân ngấn nước, trên mặt tràn đầy bi thương.

Thiệu Cảnh cả kinh, vội vàng nói:"Tiểu Vũ đừng khóc, mọi việc sẽ khá hơn mà." Mặc dầu Thiệu Cảnh không hiểu vì sao Tạ Tiểu Vũ lại đau buồn như vậy nhưng từ ngữ khí và sắc mặt của nàng, hắn có thể nhìn ra bi thương của nàng từ đâu đến.

Thiệu Cảnh lặng nhìn khuôn mặt Tạ Tiểu Vũ ướt đẫm nước mắt mà trong lòng cảm thấy chua xót, hắn chưa bao giờ cảm thông với người khác nhưng giờ phút này, trong lòng của hắn bay lên một loại cảm giác không hiểu được, giống như bi thương, cũng giống như đau khổ, không kìm lòng được mà ôm Tạ Tiểu Vũ vào trong ngực, tùy ý dựa vào bả vai của hắn, nhất thời cười đau khổ, không suy nghĩ, như bị ma xui quỷ khiến, nói:"Tiểu Vũ đừng khóc, về sau hãy để huynh bảo vệ muội nhé." Nói xong, thở dài một cái nói:"Kỳ thực ca cũng không có cha mẹ, từ khi hiểu chuyện đến bây giờ chỉ được đi theo bên người tửu quỷ sư phó, ngoại trừ đã đọc nhiều cuốn sách, là phải làm một ít thâu kê mạc cẩu, một ít sự việc hãm hại lừa gạt là tìm kế sinh nhai, mà sau khi tửu quỷ sư phó chết đi thì chỉ còn một mình ca tự mầy mò kiếm sống trên cõi đời này. Lại nói tiếp, chúng ta là người giống nhau."

Tạ Tiểu Vũ nao nao, ngước nhìn Thiệu Cảnh mà không biết tại làm sao. Nước mắt trong mắt chực trào ra không nhìn được nữa, lại hức hức rồi bắt đầu khóc nức nở.

Thiệu Cảnh gặp Tạ Tiểu Vũ thút thít khóc nỉ non nhưng không biết phải làm sao, vội vàng lau nước mắt trên má nàng, nào biết hai tay Tạ Tiểu Vũ bỗng dừng ôm chặt lấy Thiệu Cảnh, nước mắt càng giống như vỡ đê sông hoàng hà, một lúc không thể vãn hồi.

Thiệu Cảnh ngây dại, nhẹ nhàng ôm Tạ Tiểu Vũ, cũng không nói chuyện, lặng người ôm nàng như vậy và nghe nàng khóc thút thít nỉ non.

Sau một lúc lâu, tiếng khóc của Tạ Tiểu Vũ dần dần nhỏ lại, nàng ôm chặt lấy Thiệu Cảnh, bỗng nhiên khóc lớn lần nữa, nghẹn ngào:"Cảnh ca ca, vì sao, rốt cuộc là vì sao, vì sao lại là ca ca, vì sao ca ca không thể theo chúng ta cùng đi, vì sao ca ca phải một mình khiêng lấy tội nghiệt của tiền nhân... .... .."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK