Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đã khuya, ở một chỗ sâu trong khu rừng có ba đạo thân ảnh đang vội vàng tháo chạy về phương hướng sơn cốc, đột nhiên "Xíu!" Một tiếng, một tia ánh sáng màu trắng ngần hiện lên rồi lập tức khiến một đạo thân ảnh trong đó ngã bịch xuống đất, không há miệng kêu to một tiếng.

"Chuyện gì xảy ra?" Hai người phía trước phát giác sự khác thường vội vàng quay đầu lại xem xét.

Ngay sau khi nhìn thấy đồng bạn bị té xuống đất thì cả hai người đều bị kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau rồi một người vội la lên:"Chạy."

Lời vừa nói ra thì lại có một tia sáng màu trắng ngần phóng tới, cũng giống như lúc trước, không có bất kỳ tiếng kêu và sự giãy dụa nào, người nọ ngã xuống đất bịch một tiếng và không dậy nổi, đi đời nhà ma.

Cuối cùng chỉ còn lại một người ngơ ngác nhìn hai thi thể của đồng bạn đang nằm trên mặt đất, không dám vọng động, toàn thân run rẩy không thôi. Không biết đã qua bao lâu thì có hai người chậm rãi đi ra từ trong rừng cây, tinh tế nhìn qua thì đó là hai vị nữ nử, khuôn mặt người thiếu nữ đi trước lãnh diễm động lòng người, nói là chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường cũng không đủ.

Đợi đến khi hai người chậm rãi đến gần thì người nữ tử đi trước lạnh lùng cất tiếng lạnh như băng:"Ngươi là người của Thiên Âm Môn?"

Người nọ kinh ngạc nhìn qua hai nữ tử mà thân thể run rẩy lẩy bẩy, trên mặt không biết là đang biểu lộ cái gì, hoảng sợ nói:"Vâng."

"Vậy thì tốt. Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đấy." Nữ tử lạnh nhạt nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi lãnh đạm nói.

Người nọ gật đầu liên tục, run rẩy nói:"Chỉ cần các người không giết ta, ta cái gì cũng nói cho các người."

Trong mắt Tuyết Diên hiện lên sự coi thường chẳng giấu diếm, khẽ hé cười và nói:"Chỉ cần câu trả lời của ngươi để cho chúng ta mãn ý thì dĩ nhiên là chúng ta sẽ thả người đi." Chợt hỏi:"Mà các ngươi đang định chạy vào trong kia tham dự tế tự thần bí của Thiên Âm Môn hả?

"Vâng."

"Cái tế tự thần bí này có bao nhiêu người tham dự? Bọn chúng là những kẻ nào?

Người nọ thở phào một cái, đáp:"Số người tham dự trong mỗi lần tế tự đều đồng đều, nhiều thì năm sáu trăm người, ít thì ba bốn trăm người, nhưng phàm là nhập môn để tử thì dù có địa vị cao hay thấp trong bổn môn đều phải tham gia, ngoài ra cũng thường có một số vị đạo hạnh cao thâm từ những môn phái khác trong Thánh Giáo tham dự. Về phần những người đó là ai thì mấy người chúng ta chỉ là đệ tử tầng dưới chót, căn bản không thể nào biết được."

Phong Nhã lạnh lùng nhìn người nọ một cái, nhìn thẳng vào mắt khiến hắn cảm thấy giá lạnh trong lòng, không dám liếc nhìn nàng thêm nữa rồi vội vàng cúi đầu run rẩy. Tuyết Diên lại tiếp tục hỏi:"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một chiếc đại đỉnh xuất hiện ở bên trong đám tế tự của Thiên Âm Môn chưa?"

Người nọ nghe vậy thì thân thể liền run rẩy, nói:"Tiểu nhân quả thực đã được nhìn thấy một chiếc đại đỉnh trong tế tự, mỗi khi gần kết thúc việc tế tự thì đại đỉnh lại chậm rãi hiển linh, huyết quang đại chấn, khí thế bàng bạc, lần nào cũng khiến cho những đệ tử đạo hạnh thấp kém như chúng ta khí huyết bốc lên, nhưng mà thời gian đại đỉnh xuất hiện không đến nửa canh giờ thì lại chậm rãi biến mất.

Nghe xong người nọ trả lời thì Tuyết Diên liếc nhìn Phong Nhã và lui qua một bên, im lặng không hỏi thêm chuyện gì nữa. Phong Nhã cũng không nói chuyện như đang nghĩ đến cái gì đó. Một lát sau, yết hầu người nọ giật giật rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Tiểu nhân biết cái gì thì cũng đều nói cho nhị vị rồi, nếu như nhị vị không còn vấn đề gì muốn hỏi lại tiểu nhân, vậy bây giờ tiểu nhân có thể ..."

Lời còn chưt dứt thì một tia sáng màu trắng ngần đã đâm thủng ngực mà qua, người nọ kinh hãi nhìn chằm chằm vào ngực mình rồi khốn khổ giờ tay lên chỉ vào hai nữ tử, nói đứt quãng:"Các người... Các người... Không phải các người nói..."

Đêm dài người im lặng, gió lạnh gào thét, ba cái mạng người cứ như vậy mà bị chôn vùi ở nơi rừng sâu núi hiểm dưới màn đêm này, không hề nhấc lên được một gợn sóng hay sự khác thường nào. sau khi hai bóng hình xinh đẹp biến mất ở sau màn đên thì lại có hai đạo nhân ảnh lao tới Huyết Tế Cốc từ một phương hướng khác, đợi đến khi họ lại gần bên ngoài cốc thì người thanh niên đi ở phía trước nhìn qua ánh lửa cháy bập bùng ở một vách thâm cốc rồi nói:" Thiệu huynh đệ, phía trước là Huyết Tế Cốc rồi, thần vật Phục Long Đỉnh trong truyền thuyết sẽ xuất thế ở đâu đó gần nơi này." Hắn dứt lời liền vỗ vỗ bả vai Thiệu Cảnh rồi lại nói:"Lát nữa đi vào trong cốc, nếu có kẻ định hỏi đệ chuyện gì thì huynh sẽ cản hắn lại giúp đệ, đệ chỉ cần nói đệ là sư đệ đồng môn của huynh là được, không được nhiều lời. Đệ nhớ kỹ chưa?"

Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu đồng ý và không nói thêm gì nữa, rồi đi theo Tạ Vân Long và bước vào bên trong cốc.

Trên đường, cánh rừng bạo động một hồi, động vật ùn ùn tháo chạy về cùng một phương hướng như thủy triều. Tạ Vân Long phát giác được sự khác thường nhưng lại không có nhìn kỹ, cũng không để ý nhiều, chỉ nói một câu lạnh nhạt:"Giờ này lẽ ra mấy con chim thú đó phải ngủ rồi chứ, sao hôm nay lại hoạt động mạnh như vậy, lạ thật."

Thiệu Cảnh cũng phát giác được sự khác thường nhưng lúc đầu cũng không có chú ý mấy, sau đó đột nhiên thân thể run lên rồi dừng lại nhìn qua hai phía trái phải trong rừng, làm như nghĩ đến cái gì đó rồi lông mày nhăn lại, âm thầm nói:"Hay cho cái cảm giác quen thuộc!" Chợt nghĩ đến nữ tử thanh lệ xuất trần cầm tấm gương trong tay mà không khỏi lâm vào suy nghĩ thất thần, bất giác hé miệng thì thầm:"Phong Nhã?"

"Thiệu huynh đệ, ngươi đang nói gì vậy?" Tạ Vân Long hình như nghe được Thiệu Cảnh thì thầm cái gì đó nhưng lại không nghe rõ, liền quay ra hỏi."

Thiệu Cảnh à một cái và lắc đầu nói:"Không có gì, chỉ là cảm thấy đám động vật này nửa đêm còn chạy loạn, đệ cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."

Tạ Vân Long nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì và tiếp tục đi đầu, dẫn Thiệu Cảnh đi về phía trước.

Huyết Tế Cốc nổi danh là một trong những nơi hung hiểm nhất, người miền núi sống ở phụ cận cũng không biết tên gọi nơi này là Huyết Tế Cốc mà chỉ loáng thoáng biết có một cái địa phương như vậy, mà bọn họ cũng không đặt tên cho nó, bởi vì đám người miền núi như bọn họ chỉ biết nơi này là một vùng đất nguy hiểm chứ chưa có người nào dám đặt chân vào nơi này nửa bước, mấy trăm năm qua, phàm là người miền núi có đảm lượng đến gần sơn cốc này đều lặng yên không một tiếng động mà bốc hơi khỏi nhân gian, không có ai trở về, vì vậy không có người dám lại gần nơi này, cũng không có người nguyện ý đề cập tới nó. Dần dà, nơi này đã trở thành ngọn núi vô danh, chỉ là chẳng biết vì sao chi mạch Thiên Âm Môn của Ma giáo lại kéo về đây và đặt tên cho nó, gọi là Huyết Tế Cốc.

Con đường trong Cốc bị hai mặt núi vây quanh, trong hai mặt còn lại thì một mặt là của vào còn một mặt là vách núi đá dựng đứng. Cốc dài ước chừng hơn mười dặm, trong lòng rộng hơn mười dặm, mặc dù trong cốc bằng phảng nhưng bởi vì địa thế ở chỗ trũng nên ẩm ướt đầy khí độc, thu hút nhiều sinh vật âm hàn, độc vật âm lãnh sinh sống, e rằng chỉ có những người thần bí quỷ dị thuộc ma giáo hiểu biết về nơi này mới có thể qua lại.


Lúc này đã vào giờ tý, Tạ Vân Long dẫn theo Thiệu Cảnh đi vội đến cửa vào của sơn cốc, vừa định bước vào trong sơn cốc thì trong bóng tối có một tiếng quát chói tai vang lên:"Người ở phương nào lại muốn đến nơi đây?" Chợt có hai gã đại hán đứng chặn ở cửa vào, không biết là vừa nhảy ra từ chỗ nào.

Tạ Vân Long người chưa tới mà âm thanh đã tới trước:"Thanh Long." Đợi tới khi lại gần miệng hang thì lại nói:"Được Thanh Long mời đến nơi này."

Một gã đại hán thấy rõ bộ dáng của Tạ Vân Long thì lập tức cung kính nói:"Thì ra là ngài truyền nhân của Thánh sứ Thánh giáo Thanh Long đại nhân thời thượng cổ, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin Thanh Long đại nhân tha lỗi."

Tạ Vân Long nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì liền dẫn theo Thiệu Cảnh đang muốn bước vào sơn cốc thì bị đại hán ngăn lại, quan sát Thiệu Cảnh và hỏi:"Vị này chính là?"

"Hắn là sư đệ đồng môn của kẻ hèn này."

Đại hán cẩn thận nhìn kỹ Thiệu Cảnh và nghi hoặc nói:"Thứ lỗi cho tiểu nhân mạo muội, theo tiểu nhân biết thì hình như Thanh Long đại nhân không có sư đệ đồng môn."

Sát cơ lập tức hiển hiện trong mắt Tạ Vân Long, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh lập lòe, nhìn chằm chằm vào đại hán rồi nói:"Môn chủ Tần Lãng của Thiên Âm Môn các ngươi còn không dám nghi ngờ bản sứ, ngươi là ai? Còn nhiều lời như vậy nữ thì đừng trách bản sứ ra tay độc ác vô tình."

Đại hán nghe vậy và nhìn thấy vẻ mặt đầy giận giữ của Tạ Vân Long thì thầm hoảng sợ trong lòng, da mặt run rẩy, rồi không dám nói nhiều hơn một câu, yếu hầu giật giật rồi nuốt ực một ngụm nước miếng, khom người nói:"Thanh Long đại nhân bớt giận, tiểu nhân cũng vì làm theo thông lệ, xin Thanh Long đại nhân đừng so đo với kẻ hèn như tiểu nhân." Dứt lời lại nhìn Thiệu Cảnh một chút, chau mày nhưng rốt cục vẫn không dám hỏi thêm nữa, vội vàng mở lối con đường và khom người nói:"Thanh Long đại nhân, thỉnh."

Tạ Vân Long hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo Thiệu Cảnh xoải bước đi vào sơn cốc.

Thiệu Cảnh nhìn thấy bực này tràng cảnh thì âm thầm kinh hãi trong lòng, hít phải một hơi khí lạnh. Nhìn bộ dáng của đại hán kia thì xem ra địa vị của Tạ Vân Long ở ở trong cái gọi là Thánh Môn này không thấp, nhưng vì sao hắn phải ở ẩn trong Huyền Thiên tông? Vì sao lại phải che dấu sâu đến như thế? Đến tột cùng là hắn có điều bí mật gì không thể cho ai biết? Chẳng lẽ bí mật này có quan hệ với cái mà hắn gọi là sứ mạng kia? Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không thể đoán được chút ẩn ý nào càng khiến cho Thiệu Cảnh phải lau mắt mà nhìn vị sư huynh Tạ Vân Long đang đi ở trước mặt, không khỏi im lặng thì thầm hai chữ trong đáy lòng :"Thanh Long?" Chợt hai hàng lông mày cau hẳn xuống, vừa đi theo phía sau vừa nhìn chăm chú vào Tạ Vân Long, trong nội tâm lại cân nhắc tất cả những gì có quan hệ với Tạ Vân Long rồi lông mày càng cau chặt hơn, tự nhủ trong lòng:"Tạ Vân Long, lòng dạ của ngươi thật sâu à."

Đợi sau khi Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh đi rồi thì tên đại hán đứng ở cửa mời giơ tay lau đi từng dòng mồ hôi lạnh chảy trên trán và thở dài một hơi, hắn đang định quay người đi vào trong bóng tối thì gã đại hán nãy giờ im lặng không nhịn được và hỏi:"Ngưu sư huynh, người vừa rồi có địa vị gì mà lại có thể ngang ngước ở trên địa bàn của Thiên Âm Môn chúng ta như vây."

Đại hán họ Ngưu nhổ một ngụm trọc khí và thản nhiên nói:"Mã sư đệ, thời gian ngươi nhập môn ngắn ngủi, rất nhiều sự tình trong Thánh Môn ngươi không biết được."

Đại hán thở dốc một hơi, ánh mắt lộ ra một tia sùng kính và nói:"Người này là truyền nhân của một trong tứ đại Thánh sứ thời thượng cổ của Thánh Môn chúng ta, tên là Thanh Long Thánh sứ, vị Thánh sứ này chính là một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất thời bấy giờ, hắn là người có quan hệ lớn lao với vị tổ sư sáng lập ra môn phái Thánh Linh Cung hùng cứ trên Thanh Vân Sơn, danh chấn thiên hạ ngày hôm nay. Mấy ngàn năm trước, tổ sư của Thánh Linh Cung muốn cùng với hai vị Thanh Long, Chu Tước Thánh sứ cộng đồng thống nhất Thánh Môn, chẳng hiểu vì sao hai vị Thánh sứ ấy lại không màng công danh lợi lộc mà đi vào thế tục, ngao du khắp thần châu hạo thổ, mà mỗi một thời đại thì Thánh sứ chỉ lấy một gã đệ tử, noi theo danh tiếng Thánh sứ. Khi đó, vị tổ sư của Thánh Linh Cung liền truyền lệnh nói rõ với toàn bộ đệ tử của Thánh Môn, người trong Thánh Môn không được đối địch với tứ đại Thánh sứ, nhất là hai vị Thanh Long và Chu Tước, thậm chí, quy củ bất thành văn này đã được ghi vào trong môn chỉ của Thánh Linh Cung. Mấy ngàn năm nay, chỉ cần Thánh Linh cung còn tồn tại thì không một người dám đánh chủ ý với tứ đại Thánh sứ." Đại hán ngẫm nghĩ một lát lại nói:"Ta ngẫu nhiên được nghe chưởng môn đề cập qua, gần mấy trăm năm nay, tứ đại thánh sứ đều chưa từng xuất hiện lại trên thế gian nhưng mấy năm trước, người vừa rồi cầm tín vật của Thanh Long Thánh sứ đến lãnh địa của Thiên Âm Môn, nói rằng rất có hứng thú với tế tự của bản môn, hi vọng được đến đây quan sát, môn chủ thấy tín vật kia, lại thấy hắn thi triển một thân khổ tu công pháp, thật đúng là bí mật bất truyền của Thanh Long Thánh sứ thì không dám lãnh đạm, liền tùy ý để hắn ra vào Thiên Âm Môn, hơn nữa những năm gần đây dứt khoát cũng không có xảy ra chuyện nhiễu loạn hay rắc rối gì nên chẳng còn ai hỏi về người này rồi."

Sau khi nghe xong thì đại hán họ Mã, đệ tử của Thiên Âm Môn liền "À" lên một tiếng, sau đó không khỏi nhìn về phương hướng Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh biến mất bằng ánh mắt sùng kính.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK