Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Thiệu Cảnh u ám còn da mặt thì run rẩy, xê dịch thân thể, ngồi qua một bên cách Phong Nhã một khoảng nhỏ và không nói chuyện.

Sắc mặt Phong Nhã tái nhợt, ẩn chứa vẻ ưu thương nhàn nhạt, khóe miệng vẫn còn vương lại một dòng máu tươi, nàng cười tự giễu, nói:"Ta đã nói rằng chúng ta sẽ còn gặp lại, chỉ là ta không nghĩ tới lại gặp ngươi trong hoàn cảnh này."

Thiệu Cảnh quan sát U Hồn và không để ý đến Phong Nhã, bàn tay âm thầm cầm chặt Thuần Dương Kính, chậm chạp nhích từng bước, mi tâm giữa lông mày cau chặt lại vì suy nghĩ cách chạy trốn. Nào biết Phong Nhã sớm đã nhìn thấy hết từng động tác của hắn trong mắt, cũng như đã nhìn rõ ý đồ của hắn, nàng cười khổ nói:"Ta thấy ngươi tốt nhất là đừng có làm trò, đỡ phải tự mình chuốc lấy đau khổ, nam tử mặt trắng kia đạo hạnh rất cao, ngươi trốn không thoát đâu." Nàng dứt lời thì nhẹ nhàng xoa xoa thiếu nữ thanh tú nằm trong ngực, biết tình hình của nàng không đáng lo lắng, chỉ bị ngất đi thì mới yên lòng lại.

Xa xa, Không Trần đã triền đấu với Tạ Vân Long khá lâu rồi, Tạ Vân Long vừa đánh vừa lui. Tạ Vân Long phải dựa vào thần lực của bất thế kỳ bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới thì miễn cưỡng mới chó thể tránh được thế công của Không Trần và không dám đón đỡ một chiêu nửa thức của hắn, đúng là lực bất tòng tâm, cực kỳ nguy hiểm, thất bại có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhiều lần hai người đã biến mất trong đêm tối mà không biết đã đi đâu. Trong cánh rừng tàn tạ chỉ còn lại mình U Hồn đang trông giữ ba người Phong Nhã, Thiệu Cảnh và Tuyết Diên.

Chỉ thấy U Hồn oán độc nhìn chằm chằm vào Phong Nhã rồi lại quay ra nhìn Thiệu Cảnh, thản nhiên nói:"Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút đi." Sắc mặt hắn lạnh lẽo, lại nói:"Nếu Tiểu Hôi của ta mà gặp phải chuyện gì thì U Hồn ta mặc kệ cái gì Đại hộ pháp Không Trần, cái gì Tam Hộ Pháp Tam Đài, nhất định sẽ làm các ngươi đẹp mặt." U Hồn dứt lời thì ánh mắt lại nhìn về phương hướng Tiểu Hôi vừa bỏ đi, thì thầm:"Tiểu Hôi, đợi mọi chuyện ở đây trôi qua thì ta sẽ trở về Đại Trúc Phong tìm ngươi."

Phong Nhã sờ mặt Thái Âm Kính trong tay rồi thấp giọng nói:"Thiệu Cảnh, ngươi lại đây một chút."

Thiệu Cảnh nghe vậy thì lông mày hơi nhăn, nghi ngờ hỏi:"Để làm gì?'

"Bây giờ chúng ta đều ngồi ở trên một chiếc thuyền, người ta còn bị tổn thương nặng, ngươi sợ cái gì thế? Lại đây."

Con ngươi Thiệu Cảnh đi lòng vòng quanh mắt, xê dịch thân thể rồi ngồi ở gần Phong Nhã. Phong Nhã nhìn kỹ khuôn mặt Thiệu Cảnh một chút, khuôn mặt chưa thành thục, lại hơi có vẻ tang thương, không anh tuấn, lại lộ ra vài phần đau khổ trên khuôn mặt gầy, thật sự là nhìn mãi cũng không thấy được điểm gì đặc biệt cả, nhưng lại khiến nàng chú ý rất lâu, cuối cùng khóe miệng Phong Nhã giật giật, nói:"Ngươi có thể đưa ta mượn tấm gương được không."

Thiệu Cảnh nhướng mày, nằm chặt tấm gương rồi đem giấu ở phía sau, lãnh đạm nói:"Sao ta lại phải cho ngươi mượn?" Thân hắn không có của nả nên hồn, bây giờ cái Thuần Dương Kính này là vật trân quý duy nhất của hắn, nếu như miễn cưỡng phải lấy ra thì chỉ còn kiện bảo vật Xích Tâm Bát ở trong túi Lưu Vân thôi, trừ cái đó ra thì trên tay hắn không còn đồ vật gì dùng được cả. Kỳ vật như Thuần Dương Kính, hắn như thế nào cũng không thể cho người khác mượn được.

Phong Nhã nhấc bàn tay lên, trong tay cầm Thái Âm Kính giơ ở trước mắt Thiệu Cảnh, nói:"Bởi vì Thái Âm Kính của ta và Thuần Dương Kính của ngươi là một cặp trời sinh." Nàng dứt lời, ngẫm nghĩ lại nói:"Ta giao Thái Âm Kính cho ngươi, ngươi đưa Thuần Dương Kính cho ta, chúng ta trao đổi nhìn một lát, được không?"

Phong Nhã nói xong, không đợi Thiệu Cảnh trả lời đã đưa Thái Âm Kính tới trước người Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh khẽ giật mình, bối rối không biết nữ tử thanh lệ xuất trần, lại lãnh nhược băng sương này có ý gì, nhưng thấy sự thành khẩn trong mắt nàng, hình như không có ý đồ gì. Liền đưa tay nhận lấy Thái Âm Kính rồi trở tay lấy Thuần Dương Kính giấu ở phía sau đưa cho Phong Nhã.

Tấm gương đến tay, Phong Nhã không thể che hết được sự hưng phần, rốt cục trên mặt tái nhợt nở một nụ cười.

Tay cầm Thuần Dương Kính, Phong Nhã tỉ mỉ xem xét tường tận một lát, lại nhẹ khẽ vuốt ve nó, trong mắt đột nhiên hiện lên nỗi bi thương, lẩm bẩm:"Đúng là Thuần Dương Kính." Chợt đôi mắt to chăm chú nhìn Thuần Dương kính, lâm vào trầm tư.

Đôi mắt Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào Thuần Dương Kính trong tay Phong Nhã, không dám thư giãn chút nào.

Giây lát sau, Phong Nhã từ trong trầm tư tỉnh lại, khóe miệng run run, nói:"Thiệu Cảnh, ông lão tặng Thuần Dương Kính cho ngươi có nói điều gì với ngươi không?"

Lão thần tiên, à thầy tướng số? Thiệu Cảnh vừa nghe Phong Nhã xong thì trong đầu lại nổi lên thân ảnh của lão nhân - thầy tướng số tay cầm phướn gọi hồn "Tiên Nhân Chỉ Lộ" Cái lão thần tiên ấy cái gì cũng không nói, chỉ nói cái tấm gương này là một đồ vật khó lường."

Lông mày Phong Nhã khẽ chau lại, chợt như nghĩ đến điều gì đó và khẽ cười một tiếng, nói:"Nó quả là là đồ vật khó lường." Lại nói:"Vậy khẳng định ngươi không biết nếu có duyên, nếu không duyên đâu?"

"Ủa? Cái gì là nếu không duyên, nếu không duyên?" Thiệu Cảnh khó hiểu hỏi.


Phong Nhã lắc đầu, quay đầu đi không để ý tới Thiệu Cảnh nữa, ánh mắt lại rơi vào Thuần Dương Kính, ánh mắt thê lương, trên mặt hình như vừa hiện lên ba chữ "Nhược nữ tử" nữa, lại lâm vào trầm tư, trên người không còn một tia sát phạt nữa, không còn một tia lãnh ý nữa, vẻ mặt bi thương chỉ có thể nhìn thấy ở người mệnh khổ. Thiệu Cảnh nhìn bộ dáng của nàng mơ hồ lại nhìn thấy bóng dáng Tiểu Vũ ôm Tạ Vân Long mà khóc nức nở trong sơn thôn nho nhỏ cạnh cánh đồng.

Nữ tử trước mắt chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nàng bi thương như vậy, chẳng biết vì sao giờ phút này lại làm cho Thiệu Cảnh sinh ra lòng trắc ẩn, chỉ là hắn cũng không phải kiểu người tốt hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc, nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay người sang một bên, không lên tiếng nữa.

Giây lát sau, nữ tử phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, nhẹ nhàng vuốt Thuần Dương Kính, ánh mắt thê lương, bất giác thì thầm trong miệng:"Hà dĩ cố. Tu bồ đề, chúng sinh chúng sinh giả. Nhược vô duyên, lục đạo chi gian, tam thiên đại thiên thế giới, bách vạn bồ đề chúng sinh, vi hà dữ ngã tiếu nhan độc triển, duy độc dữ nhữ tương kiến?"

Dứt lời, lại thì thầm:"Tiền thế cô đơn, kim sinh nan hoàn. Nhược hữu duyên, luân hồi chi ngoại, đãi đáo thiên đăng bách kết chi hậu, tam xích chi tuyết, nhất dạ bạch, chí thử vô ngữ, khước chích thặng hôi tẫn, bất năng phục nhiên?" "Nan đạo, âm dương kính, mạt thế tình, ngã đích mệnh vận chân đích bất năng cải biến mạ? Nan đạo, thái âm, thuần dương, chú định yếu tương hợp, hựu yếu tương ly mạ?"

Nàng âm thầm niệm xong, thở dài thật sâu và đưa Thuần Dương Kính về phía Thiệu Cảnh, nói:"Thiệu Cảnh, ngày sau nếu hai kính còn gặp lại, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?"

Câu nói này có chút mạc danh kỳ diệu, Thiệu Cảnh bối rối không hiểu lắm nên cảm thấy đầu mình to như cái đầu, lại không biết phải trả lời như thế nào, đành gật đầu, nói:"Ngươi nói đi."

"Nếu Thuần Dương, Thái Âm còn gặp lại, xin ngươi đừng bắt chúng phải tách ra."
( 2 đoạn kinh hán việt ... đợi cúng xong mình tra google xem là kinh gì đã, dịch ra nó mất thiêng )
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK