Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Tuyết Diên run rẩy rồi ngây người một lát, còn Phong Nhã thì trái lại, nàng không hề có ý từ muốn chạy trốn mà vẫn một mực ngồi như vậy, cũng không nói chuyện, Tuyết Diên quýnh lên, nói:"Phong Thần đại nhân, mau chạy thôi." Phong Nhã lấy lại bình tĩnh rồi liếc nhìn bóng tối ở phía trước, lãnh đạm nói:"Đi không thoát được, bọn hắn đã đến rồi."

Lời vừa dứt lời thì đã có một con khỉ nhảy xuống từ trên bụi cây, sau đó nhảy lên một cành cây rồi ngồi xổm trên ngọn cây, bộ lông màu xám trên người dựng hơn phân nửa, nhe răng trừng mắt nhìn Phong Nhã như đang muốn lộ ra bộ dáng hung ác. Con mắt trên trán tỏa ra kim quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.

Phong Nhã chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào con khỉ, thầm lẩm bẩm trong miệng trong chốc lát rồi nhìn con khỉ thản nhiên nói:"Hình như chúng ta từng quen nhau. Ngươi không cần phải như thế, ta biết ngươi không có ác ý đâu."

Con khỉ hình kêu chi chi hai tiếng như hiểu được lời Phong Nhã nói rồi nhảy xuống ngọn cây, bộ lông đang dựng lên từ từ khôi phục sự mềm mượt lúc trước, giương một đôi mắt tròn vo lên nhìn nàng, lại gãi gãi đầu, nhìn bộ dáng của nó hình như vẫn chưa nhớ ra được gì cả, sau khi gãi đầu một lúc thì khoanh hai tay ở trước ngực, lại trừng đôi mắt to tròn vo lên nhìn Phong Nhã, chỉ là trong mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc bối rối. Mà con mắt thứ ba lóng lánh kim quang ở trên chán giờ phút này lại không lóe kim quang như trước nữa, tối đi rồi âm tình bất định.

Phong Nhã thấy con khỉ này quả thật có thể thông linh, có thể hiểu được lời nói của nàng, trong mơ hồ lại cảm giác hình như mình với nó thân quen vô cùng mà không hiểu về sau, thích thú ngắm nhìn nó và không khỏi mỉm cười.

Tuyết Diên lúc đầu thấy con khỉ này có bộ dáng hung ác thì không có chút hảo cảm nào cả, ngay sau khi nó xuất hiện thì nàng đã giương Bạch Vũ trong tay lên rồi, cảnh giác lại gần bên người Phong Nhã, chau mày hỏi:"Phong Thần đại nhân, đây là con thần thú mà ngài nói sao?"

Phong Nhã nhẹ gật đầu nhưng lại không nói chuyện, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống đất và vươn ngọc thủ về phía con khỉ, nhìn bộ dáng của nàng là muốn lấy lòng của con khỉ đây mà. Con khỉ gãi gãi đầu, xê dịch thân thể rồi kêu chi chi hai tiếng, sau đó liền nhảy lại gần Phong Nhã. Đợi đến khi tới gần bên người Phong Nhã thì từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay của nàng rồi rụt về ngay, sau mấy lần thử đi thử lại như vậy mới đem tay đặt vào lòng bàn tay Phong Nhã.

Thấy con khỉ tiêu trừ cảnh giác thì Phong Nhã nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của con khỉ, tay kia duỗi ra nhẹ nhàng sờ lên đầu con khỉ, thật là dịu dàng. Con khỉ kêu lên vài tiếng chi chi chi, đối với sự vuốt ve của Phong Nhã rất là hưởng thụ, vui mừng lộ ra ngoài và ánh kim quang lấp lóe trên trán từ từ tiêu tán.

Phong Nhã ngắm nhìn con khỉ rồi cười dịu dàng, nói với con khỉ:"Ngươi cũng cảm thấy a, hình như giữa chúng ta có cảm giác từng quen biết phải không?"

Con khỉ mở to mắt kêu chi chi hai tiếng rồi gật đầu thật mạnh.

"Người cũng cảm thấy rất kỳ lạ đúng không? Vậy thì để chúng ta cùng một chỗ nhìn xem, đến tột cùng là giữa chúng ta có bí mật gì a?"

Con khỉ lại gật đầu thật nhiều.

Phong Nhã cười tươi và cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của con khỉ rồi từ từ nhắm mắt lại, con khỉ thấy Phong Nhã nhắm mắt thì thở ra một hơi, cũng từ từ nhắm mắt lại.

Tuyết Diên chau mày, nhìn thấy một màn cử động quái dị của một người một khỉ mà chả hiểu được gì. Mặc dù không biết vì sao Phong Nhã không để ý tới lão giả đạo hạnh cao thâm sắp chạy đến mà lại dây dưa với con khỉ ở chỗ này nhưng lại không dám quấy rấy Phong Nhã và con khỉ. Nàng chỉ dám trừng mắt nhìn bọn hắn, trong khi nàng đang bực tức thì một màn quỷ dị chầm chậm hiện lên ở ngay trước mắt nàng.

Chỉ thấy ở nơi hai tay Phong Nhã và con khỉ nắm chặt lại với nhau lại từ từ lóe lên ánh sáng màu vàng.

Bóng đêm tràn ngập khắp nơi, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, gió lạnh gào thét trong khu rừng sâu trong núi như đám yêu ma đang tung hoành dưới chốn âm phủ. Đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng bay thẳng lên trời, xuyên thấu qua bầu trời đêm u ám mà thâm thúy, luồng sáng chậm rãi tản ra trên bầu trời đêm, một ít tràng cảnh hư ảo như ẩn như hiện từ tư xuất hiện ở trong luồng ánh sáng màu vàng, giống như quanh cảnh của một thung lũng khổng lồ... Chỉ là trường cảnh ấy vô cùng mờ ảo khiến cho người ta không thể nhìn rõ.

Luồng sáng bay thẳng lên trời khiến hai đạo nhân ảnh đang chạy trong đêm tối đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, một vị lão giả cả kinh nói:"Đây là cái gì?"

Người trẻ tuổi đứng bên cạnh cau mày nói:'Tiểu chất cũng không biết nhưng từ phương hướng kia thì hẳn là địa phương tam nhãn linh hầu vừa chạy tới."

Lão giả quay đầu lại nhìn U Hồn, lạnh lùng nói:"Ngự kiếm bay đến." Dứt lời liền thả người nhảy lên bầu trời, bỗng nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện ở dưới chân, "Vù!" một tiếng đã lao thẳng đến phương hướng có luồng ánh sáng màu vàng. U Hồn tung quạt xếp lên trời rồi ngự quạt bay theo phía sau, chìm vào trong bầu trời đêm.

Tuyết Diên ngây dại nhìn về phía Phong Nhã và con khỉ, trong lòng nàng cảm thấy kinh hãi vô cùng, như thế nào cũng không thể nghĩ ra khi hai người bọn họ vừa chạm tay vào nhau thì lại xuất hiện ra dị tượng quỷ dị như vậy. Lại cúi đầu nhìn biểu lộ của một người một khỉ mà thấp thỏm lo âu.

Hai mắt Phong Nhã nhắm nghiền, mồ hôi lạnh trên trán nàng rơi xuống như mưa xuân không thể ngăn cản, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi, khuôn mặt lãnh diễm nhăn nhúm, thân thể thì run rẩy không thôi. Lại xem con khỉ kia thì lông lá toàn thần trên người nó dựng ngược lên, trên trán giờ phút này lóe đầy kim quang lóng lánh, mà ánh sáng của kim quang càng ngày càng chói lọi.

Tuyết Diên đứng nhìn mà hãi hùng khiến vía, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Phong Nhã sẽ gặp phải tổn thương, nàng chưa bao giờ thấy biểu lộ của Phong Nhã như giờ phút này, cho dù là thời khắc nguy nan nhất nàng cũng chưa bao giờ phải nhìn thấy khuôn mặt Phong Nhã lộ ra một chút sợ hãi. Đúng vào lúc Tuyết Diên bối rối không biết làm gì thì đột nhiên có hai đạo nhân ảnh vạch phá bầu trời lao tới, đột nhiên bay xuống ở cách đó không xa.

Hai người vừa mới bay xuống đất thì lão giả đã chắp tay quan sát biểu lộ của Phong Nhã và con khỉ, trong mắt đầy nghi hoặc nhưng lại không làm ra động tác gì. Ánh mắt lão giả chỉ nhìn vào Phong Nhã rồi bất giác sững sờ, lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt Phong Nhã hơn, ánh mắt không có ý tứ muốn rời đi chút nào.

U Hồn thấy Tiểu Hôi gặp tình huống như vậy thì trong lòng quýnh quáng cả lên, vội vàng kêu lên:"Tiểu Hôi."

Mặc dù tiếng kêu này không lớn nhưng rõ ràng đã quấy nhiều đến luồng kim quang bao phủ quanh người Phong Nhã và tiểu Hôi. Đột nhiên một người một khỉ lập tức mở hai mắt cùng một lúc, mà hào quang của luồng kim quanh xông thẳng lên trời cùng lập tức nhạt đi, thoáng cái đã biến mất trong bầu trời đêm.

Sau đó Phong Nhã và Tiểu Hôi bốn mắt nhìn nhau chăm chú một lúc, trong mất đều hiển hiện sự kinh hãi vô cùng, nhất là Phong Nhã, thậm chí ánh mắt nàng còn có mấy phần trống rỗng và thất thần. Trong miệng lẩm bẩm, nói:"Đó là cái .... .. cái gì?" Mà kim quang trên trán Tiểu Hôi giờ phút này sáng lên chói lọi, mắt đầy sợ hãi, hú lên quái dị, sợ hãi định quay đầu lao vào trong bóng tối.

U Hồn kinh hãi, gào một tiếng "Tiểu Hôi" rồi liền nhảy tới phía trước đưa tay ngăn trở tiểu hôi. Mặc dù Tiểu Hôi biết người kia vừa kêu gào gọi nó lại nhưng vẫn không quan tâm mà vẫn lao về phía trước, U Hồn chưa kịp chạm đến thân thể Tiểu Hôi thì đã bị một luồng linh lực khổng lồ bay quanh mình Tiểu Hôi bức lui, không thể tiếp tục lại gần với nó thêm nửa bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chìm vào trong đêm tối. U Hồn cau mày, đang muốn đuổi theo Tiểu Hôi thì bỗng dưng lão giả giơ tay ngăn lại mà không biết vì sao, lãnh đạm nói:"U Hồn, chính sự quan trọng hơn." U Hồn nghe vậy, mặc dù không cam lòng nhìn về phương hướng Tiểu Hôi tháo chạy nhưng vẫn phải nắm chặt quạt xếp trong tay rồi đi trở về bên người lão giả/

Tuyết Diên cầm chắc Bạch Vũ trong tay rồi nhảy đến trước người Phong Nhã, sắc mặt âm trầm, đột nhiên nàng xuất hiện ở trước mặt hai người, ngăn lại cho Phong Nhã ở phía sau.

Phong Nhã miệng nhỏ thở hổn hển, sự kinh hãi trên mặt còn chưa được giảm đi. Ánh mắt ngốc trệ, không hề biết rằng có hai người một già một trẻ đang đứng đối diện trước mặt mình.

Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Nhã, sau một lúc lâu thì cau mày nói:"Nữ oa nhi, ngươi chính là kẻ sử dụng Khu Thú thuật để nhìn trộm tế tự của Thánh Môn ta?"

Phong Nhã nghe thấy lão giả lên tiếng thì từ từ phục hồi lại tinh thần, yết hầu giật giật, lại lau đi mồ hôi lạnh trên tránh rồi đứng dậy nhìn thấy hai người ở trước mặt, lông mày không khỏi cau lại, thản nhiên nói:"Không sai."

"Vì sao bây giờ ngươi lại muốn dò xét tin tức về tế tự của Thánh Môn?"

Phong Nhã đã bình tĩnh lại sau sợ hài, mạnh mẽ dìm sự sợ hãi trong lòng xuống và hừ lạnh một tiếng, nói:"Ma giáo yêu nhân, ai cũng được quyền chém giết." Nàng nói xong liền âm thầm cầm chặt Thái Âm Kính.

Lão giả hít vào một hơi rồi "Ồ" lên một tiếng rồi cẩn thận đánh giá Phong Nhã một lát, bộ dáng như đang suy tư, sau đó bàn tay khẽ động rồi từ từ rút thanh trường kiếm ở trong tay ra, lại hỏi:"Ngươi có thể nhận ra thanh kiếm này không?"

Phong Nhã cảm thấy rất khó hiểu, bằng đạo hạnh của lão giả này rõ ràng có thể sánh vai với sư tôn Bệ Ngạn của nàng, theo lý thuyết, lão giả này phát hiện ra nàng đến đây dò hỏi tin tức, còn tìm được đến tận nơi này, lẽ ra lão giả này phải rút kiếm ra chém chết nàng từ lâu rồi chứ, sao lão lại chậm chạp không có ra tay vậy, lại còn hỏi mấy vấn đề vớ va vớ vẩn, quả thực là khiến Phong Nhã cảm thấy khó hiểu.

Phong Nhã để ý thấy thanh trường kiếm trong tay lão giả có màu lửa đỏ, liếc qua là nhận ra thanh kiếm này chắc hẳn là một pháp bảo bất phàm nhưng lại không hiểu biết gì, liền lãnh đạm lại mà nói:"Không biết."

"Ủa? Ngươi thực sự không biết thanh kiếm này? Vậy thì chắc hẳn ngươi cũng không biết được lai lịch của thanh kiếm này rồi." Lão giả dứt lời, trên mặt lộ ra một tia thất vọng, ngẫm nghĩ rồi thở dài, nhìn lên bầu trời đêm và nói:"Thanh kiếm này tên là Hỏa Kỳ Lân."

"Hỏa Kỳ Lâm?" Phong Nhã nghe vậy thì thân thể khẽ run, cả kinh nói. Chợt siết chặt hơn Thái Âm Kinh trong tay rồi nghiêm mặt nói:"Ngươi dĩ nhiên lại là tứ đại hộ pháp đứng đầu lũ ma giáo Thánh Linh Cung, Không Trần?"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK