Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây lát sau, Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh càng đi càng xa trên con đường đi vào cốc, càng vào sâu trong sơn cốc thì thỉnh thoải lại có người quanh mình tản ra hàn khí còn lạnh lẽo hơn cả bầu không khí vốn đã âm lãnh, chỉ là hơn phân nửa trong những người này đều không nói lời nào, ẩn ẩn cảm giác quỷ dị.

Một mảng kiến trúc dần dần xuất hiện trong bóng tối xa xa, tới gần cẩn thận liếc nhìn thì nhận ra đây là một cái tế đàn, chỉ là có một cái hồ lớn nằm giữa tế đàn, chu vi hai trượng có thừa, ẩn ẩn tản ra mùi gay mũi từ bên trong. Thiệu Cảnh ngửi thấy mùi hương ấy thì lông mày không nhịn được mà giật giật, cẩn thận đoán định thì đúng là có mùi máu tươi, trong đó còn kèm theo một ít mùi hôi thối khiến cho người vừa ngửi qua đã muốn ói. Mà lúc này lại có rất nhiều người tụ tập ở dưới tế đàn, ước chừng khoảng ba bốn trăm người, xem ra đều là đệ tử của Thiên Âm Môn, trên mặt những người này đều lộ thần sắc nghiêm nghị, cung kính nhìn về tế đàn ở phía trước, mặc dù nơi này có nhiều người nhưng lại không có một người nào dám mở mồm nói chuyện.

Tạ Vân Long có vẻ không bị quy củ ràng buộc liền dần Thiệu Cảnh đi tìm một ngóc ngách nào đó, tìm thấy một cây đại thụ liền đi lại gần, con mắt chăm chú nhìn vào tế đàn. Cái mũi của Thiệu Cảnh giật giật vì vừa nhịn hít thở một lúc lâu, không ngừng phải ngửi mùi gay xộc vào mũi, không khỏi cau mày hỏi:"Tạ đại ca, ở trong cái hồ kia có cái gì?"

Tạ Vân Long mặt hững hờ như lâm vào trầm tư, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, nói:"Máu." Rồi sau đó liền nói bằng ngữ khí trầm trọng hơn, nói:"Máu người."

"Trong hồ đầy máu người?" Thiệu Cảnh kinh hãi, liếc nhìn tòa tế đàn mà sắc mặt tái trắng bệch. Cái hồ lớn như vậy, phải đổ xuống bao nhiêu máu người mới đầy được?" Thiệu Cảnh gian nan nuốt nước bọt, y nguyên không thể che hết được sự kinh hãi hiện đầy lên mặt, hỏi:"Bọn hắn cần nhiều máu người như vậy để làm gì?"

Tạ Vân Long chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, lặng nhìn Thiệu Cảnh, nghiêm mặt nói:"Hiến tế, hiến tế vì Phục Long Đỉnh." Hắn dứt lời thì vỗ vỗ bả vai Thiệu Cảnh và nói:"Đừng nói chuyện, từ từ xem, theo tính toán thì thời gian cũng không còn nhiều lắm, giờ tý rồi, bọn hắn sẽ bắt đầu nhanh thôi."

Hắn vừa dứt lời thì chẳng biết từ lúc nào đột nhiên có một bóng người hiện lên, đứng ở trên tế đàn, chỉ thấy người này bộ dạng khoảng ba mươi tuổi, chính trực tráng niên, khí tức nội liễm, làm cho người ta không thể nhìn ra thâm sâu, đạo hạnh khó lường, lộ ra tu vị cao thâm, lại nhìn da mặt hắn thì cảm thấy không có một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy cứ như là bị nội thương rất nặng từ rất lâu rồi mà vẫn chưa khỏi vậy.

Sau khi vị tráng niên ấy xuất hiện thì mấy trăm người đang đứng ở dưới tế đàn đồng loạt cung kính quỳ xuống bái lạy, hô:"Tham kiến môn chủ."

Vị tráng niên liếc qua mọi người, hai tay chậm rãi vươn ra và nâng lên, khí phách mười phần. Sau khi hai tay của vị tráng niên nâng lên thì đám đệ tử của Thiên Âm Môn đang quỳ lạy dưới đất đồng loạt đứng dậy, không người nào dám phát ra một tiếng động.

Thiệu Cảnh nhìn gã mặt trắng bệch đứng ở trên tế đàn xa xa, nhỏ giọng hỏi:"Tạ đại ca, người đó là ai vậy?"

"Môn chủ Thiên Âm Môn Tần Lãng."

Đợi sau khi tất cả đệ tử của Thiên Âm Môn đứng dậy thì Tần Lãng quay người nhìn vào trong huyết trì, nhẹ nhàng khua tay nói:"Giờ tý đã tới, bắt đầu đi."

Hắn vừa dứt lời thì có bốn vị lão giả nhảy lên từ sau lưng, đồng loạt khom người cung kính nói:"Vâng, môn chủ." Sau đó đồng loạt đứng dậy, một người trong đó móc ra một đồ vật hình con hổ rồi nhảy tới một phương của huyết trì, mặt khác, ba người còn lại đồng thời cũng đã đứng ở ba phương khác của huyết trì, đợi sau khi giữ được thăng bằng thì lão giả mới khom người chậm rãi đâm đồ vật hình con hổ cầm trong tay vào một lỗ hổng ở bên cạnh huyết trì, mà nhìn bộ dáng của lỗ hổng thì vừa vặn để đồ vật hình con hổ cắm vào, mà còn ăn khớp toàn bộ không sai chút nào. Đợi sau khi lão giả làm xong thì bốn người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhẹ gật đầu, sau đó trong tay biến ảo thành những thủ ấn phức tạp.

Một lát sau, thủ ấn ngưng tụ, bốn lão giả cùng hét lớn một tiếng rồi đồng thời đánh thủ ấn về phía lỗ hổng ở bên cạnh huyết trì.

Tế bàn bị thủ ấn đè xuống lập tức bị chấn động kịch liệt, trong huyết trì trồi lên từng cột ánh sáng tanh tưởi màu đỏ đáng sợ, máu tươi đỏ thẫm ở bên trong huyết trì bắt đầu quay cuồng như nấu thủy bàn, càng ngày càng bốc lên mùi máu tươi gay mũi tanh nồng.

Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm và không chớp mắt vào sự biến hóa trên tế đàn, không hề cảm giác được sau lưng hắn có một vài người mặc quần áo kỳ dị đang lục tà lục tục bước vào, chỉ đến khi có một bóng người lãnh diễm ở trong đó đi qua bên người thì Thiệu Cảnh và Tạ Vân Long mới bất ngờ khẽ giật mình, nàng dừng bước lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người. Tạ Vân Long cảm thấy có chuyện khác thường liền nghiêng người nhìn về phía bóng người kia, hắn vừa nhìn xuống phía dưới lại bị giật mình lần nữa, chợt đập đập nhẹ nhẹ vào bả vai thiếu niên đứng bên người. Thiệu Cảnh tỉnh lại sau khoảnh khắc xuất thần thì cũng nhìn theo ánh mắt Tạ Vân Long. Hắn vừa mới chạm vào ánh mắt của bóng người lãnh diễm đó thì nhất thời kinh hãi, bất giác hít phải một hơi khí lạnh. Hắn cũng nhìn được sự kinh hãi và nghi hoặc ở trong mắt người nọ, chỉ là hai người đều không có nói một lời, cứ như vậy ngây dại ngắm nhìn đối phương.

Không biết đã duy trì như vậy bao lâu thì thì sắc đỏ của huyết quang trên tế đàn càng ngày càng đậm, mùi máu tanh tưởi trong không khí cũng nồng nặc đến cực điểm. Tần Lãng gắt gao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào huyết trì, lộ ra thần sắc điên cuồng, khóe miệng hơi động một chút rồi nói:"Đến lúc rồi, mang tế phẩm ra."

Sau khi lời nói của hắn rơi xuống thì trong bóng tối phía sau tế đàn loáng thoáng xuất hiện bóng người như có như không, ngay sau đó có một đám người đi ra , những người này đi có hàng lối, do hai người đi ở trái phải dẫn đi, chậm rãi đi lên trên tế đàn.

Thanh âm của Tần Lãng cũng không lớn những rõ ràng đã quấy nhiễu hai người đang đối mặt nhìn nhau, Thiệu Cảnh liền hồi phục tinh thần sau khoảng khắc xuất thần, mặc kệ ánh mắt im ắng mà thê lương của nàng, rốt cục lắc đầu rồi quay ra nhìn tế đàn, không tài nào cản nổi sự kinh hãi và nghi hoặc đang quay cuồng trong lồng ngực, hỏi:"Tạ đại ca, vì sao nàng lại ở chỗ này."

Lông mày Tạ Vân Long cau lại, lắc lắc đầu nói:"Ta cũng không biết, ta chỉ biết nàng không phải là người đơn giản, nhưng không thể nhìn ra lai lịch của nàng."

Gặp Thiệu Cảnh chuyển hướng nhìn về phía tế đàn mà bóng người xinh đẹp kia run rẩy, đành phải quay đầu nhìn vào tế đàn.

Chỉ thấy trên tế đàn có một đám người đang chậm rãi đi tới, mặc quần áo đỏ máu, hành động chậm chạp, cẩn thận quan sát thì ánh mắt của những người này đều trống rỗng không có ánh sáng, thần sắc hoảng hốt giống như người có tâm trí không bình thường. Thiệu Cảnh đếm qua thì ước chừng có khoảng hơn bốn mươi người. Đợi đến sau khi cả bốn mươi người bị dẫn lên tế đàn thì người đi đầu tiên từ từ đi lại gần huyết trì, không đợi người khác phỏng đoán đến tột cùng là hắn muốn làm chuyện gì thì người đó đã vươn người nhảy lên, không chút do dự mà nhảy xuống huyết trì.

Lúc người đó rơi xuống huyết trì thì không hề có tiếng kêu gào hay tiếng nước nổ nào vang lên . Chỉ có tế đàn bị rung động một cái, làn sáng màu đỏ máu ầm ầm bạo lên, sau đó trong huyết trì đột nhiên truyền ra một hồi gào rống đinh tai nhức óc, cẩn thận nghe kỹ thì đúng là tiếng rồng ngâm trong truyền thuyết.

Thiệu Cảnh nhìn thấy một màn này mà bất giác cảm thấy tay chân lạnh bút, đây là cái gọi là hiến tế? Dùng mạng người để hiến tế? Một mạng người cứ như vậy mà tan mất trong cái màn gọi là hiến tế này?

Nhưng mà còn chưa chờ Thiệu Cảnh lấy lại tinh thần thì lại có một người nữa thả mình nhảy vào tế đàn. Tế đàn thuận theo lại rung động lên ầm ầm, huyết quang phóng thẳng lên trời.

Sau khi lặp đi lặp lại như vậy mà hơn mười người nhảy xuống thì Tần Lãng mới cười lành lạnh một tiếng, xoay người nhìn vào trong bóng tối ở phía sau. Nơi ánh mắt hắn dừng lại chỉ là một mảnh đen kịt, chỉ là trong mảnh đen kịt ấy lại truyền ra một hồi vỗ tay thanh thúy:"Tốt tốt tốt, cuối cùng Thiên Âm Môn cũng không phụ sự giao phó, tìm được phương pháp phá giải Tứ Tượng Huyền Ấn, thực sự là thật đáng mực, thật đáng mừng.

Sau khi âm thanh vỗ tay rơi xuống thì có năm người đi ra từ trong bóng tối, hai vị lão giả đi đầu, sau lưng bọn họ là hai người trẻ tuổi và một thiếu nữ xinh đẹp.

Sau khi năm người đi ra khỏi bóng tối thì mọi người mới nhìn rõ hình dạng của bọn họ, hai vị lão giả trông rất bình thường, giống hệt với những cụ già bình thường có thể tùy tiện nhìn thấy ở bất cứ đâu, chỉ là đôi mắt sáng ngời hữu thần, bước đi vững vàng. Mà trong hai người trẻ tuổi kia thì có một người trên trán vẽ bức tranh một con bọ cạp dữ tợn, một người phe phẩy quạt xếp và có một con khỉ ngồi ngáp ngủ trên đầu vai. Lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt nàng kiều diễm, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe ra một tia mị hoặc.

Nhờ ánh sáng từ bó đuốc trên tay đệ tử của Thiên Âm Môn thì ánh mắt Thiệu Cảnh lặng lẽ rơi vào người trẻ tuổi cầm quạt xếp, chỉ là vừa dừng lại một lát thì lông mày nhăn lại, chợt lại nhìn về nữ tử xinh đẹp kia.

Lần này vừa nhìn xuống thì hắn lập tức phải hoảng hốt, trong nội tâm nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn, hắn bất giác xoay đầu lại, nhìn thật lâu vào hình xinh đẹp lãnh diễm, mà giờ phút này nàng cũng gắt gao, nhìn chằm chằm vào nữ tử yêu mị kia, trong mắt thoáng hiện hàn quang. Thiệu Cảnh trong miệng phát khô, yết hầu khó thở vì giật giật, không thể giấu hết kinh hãi trong lòng, thì thầm:"Tại sao lại như vậy? Tô Thanh Dung?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK