Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng quát vừa dứt thì U Hồn lập tức lại cầm Lưu Tinh phiến chém một phát vào trong không khí, bắn ra mấy lưỡi đao ánh ánh lao tới sau lưng Thiệu Cảnh, tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Nhìn khí thế của hắn hẳn là đang muốn lấy tính mạng của Thiệu Cảnh.

U Hồn cũng không phải là kẻ dễ nóng nảy, lúc đầu truy kích cũng không hề ra tay độc ác. Hắn chỉ muốn bắt Thiệu Cảnh mà thôi, nào biết thằng tiểu tử này nhiều thủ đoạn kỳ chiêu như vậy, bất cẩn không đề phòng lại bị nó đánh cho chật vật không chịu nổi, tức quá bùng lên cả biển lửa giận trong lòng, liền bất chấp tất cả rồi thi triển sát chiêu.

Phong Nhã nhìn thấy Thiệu Cảnh bỏ chạy thì chau mày rồi một mực nhìn chăm chú tình huống bên này. Nàng đợi sau khi U Hồn đuổi theo Thiệu Cảnh ngoài mấy trượng thì bất giác bàn tay nàng nắm chặt lại, liếc nhìn Tuyết Diên nằm trong ngực và hàm răng khẽ cắn, lông mày hơi nhăn lại rồi đột ngột đứng dậy, sau khi đứng dậy thì lại do dự mà liếc nhìn Tuyết Diên đang nằm hôn mê, chỉ là một lát sau vẫn phải oán hận lắc đầu rồi quay người đuổi theo.

Lưỡi đao ánh sáng nhanh như gió, cực kỳ hung lệ, lao thẳng tới chỗ hiểm của Thiệu Cảnh mà không hề thương tiếc gì. Thiệu Cảnh hoảng sợ đang định quay người né tránh thì lại phát hiện ra, cho dù hắn có né tránh như thế nào thì cũng không trốn thoát được lưỡi đao ánh sáng hung lệ này, hơn nữa toàn thân không còn chút sức lực nào, làm sao hắn có thể nhấc chân bỏ chạy được.

Mắt thấy lưỡi đao ánh sáng sắp đâm xuyên qua người thì Thiệu Cảnh khẩn trương lắm rồi nhưng lại không tìm ra cách gì cả. Mà ở trong tình cảnh hết sức hiểm nghèo này bỗng nhiên lại có một cơn gió rét thấu xương thổi qua, không khí trước người Thiệu Cảnh bất chợt xuất hiện một vách tường băng ngăn trở lưỡi đao ánh sáng lại. Chỉ nghe "đinh đinh đinh" mấy tiếng rồi lưỡi đao ánh sáng tiêu tán còn tường băng thì nứt vỡ. Thiệu Cảnh hít phải một hơi khí lạnh rồi lại thở phào một hơi thật dài, kinh ngạc nhìn qua Phong Nhã ở cách đó không xa. Chỉ là giờ phút này sắc mặt Phong Nhã trắng bệch, yết hầu ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi, bất chợt nàng lại nhún người rồi nhảy lên, bay tới trước người Thiệu Cảnh, ngọn lửa màu tím cháy lượn lờ trên mặt Thái Âm Kính, nàng giơ tay nên một cách gian nan, chỉ về hướng U Hồn. Khóe miệng run run, cau mày nói:"Thiệu Cảnh, chạy đi."

Phong Nhã dứt lời liền hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu tím trong tay lập tức cháy bùng lên, lập tức hóa thành một mũi băng tiễn ẩn chứa lực phá hoại cực lớn bay thẳng về phía U Hồn. Băng tiễn bay đi thì một lần nữa Phong Nhã lại phun ra một ngụm máu, một tay bụm môi, một tay giữ chặt Thiệu Cảnh quay người bỏ chạy.

U Hồn chau mày, lúc trước đã phải ăn thiệt thòi vì kỳ thuật của Phong Nhã, biết rõ thuật pháp của nàng này cũng có chút hơn người, không dám đón đỡ chiêu này đành phải vội vàng xoay người tránh né, tốc độ xoay người tránh nhanh như gió. Thiệu Cảnh và Phong Nhã kéo lấy thân thể bị thương nặng và mệt mỏi bỏ chạy về ngọn núi ở xa xa.

U Hồn tránh thoát được một kích của Phong Nhã thì trợn mắt nhìn quanh, cầm thật chặt chiếc Lưu Tinh phiến ở trong tay rồi nhanh nhẹn nhảy theo, quát to:"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Dứt lời liền phất áo đuổi theo.

Đêm dài như say rượu, lá khô rụng như mưa, trời đêm mênh mông lặng lẽ như ưu sầu, động lòng người, lặng lẽ đau thương lặng lẽ u sầu. Thiệu Cảnh như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Phong Nhã lại bỏ qua thiếu nữ ngất trong ngực để xuất thủ cứu mình, so với một kẻ chỉ biết tự lo bỏ chạy một mình, không biết quan tâm đến cảnh ngộ an nguy của người khác như Thiệu Cảnh khiến hắn không khỏi sinh ra vài phần cảm giác kỳ quái. Người đều có tình, không biết vì sao chính mình chỉ biết lo cho an nguy của chính mình mà lại không biết thế gian này vẫn còn có người chịu xả thân cứu giúp người khác. Hắn đã khi nào nghĩ tới cái gì gọi là tình nghĩa? Chỉ là sau khi nhìn thấy tình huynh muội giữa Tạ Vân Long và Tiểu Vũ thì hắn mới mơ hồ hiểu rõ hơn tình nghĩa là gì. Hôm nay, mặc kệ Phong Nhã xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại xuất thủ cứu giúp nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy bối rối trong lòng, cảm giác khó tả, là cảm kích, hay là hổ thẹn?

Thiệu Cảnh bất giác ngước nhìn nữ tử băng lãnh đang kéo mình chạy trốn như điên. Mặc dù trong lòng sợ hãi gã U Hồn đang truy kích ở đằng sau nhưng lại không nhìn được muốn nói với Phong Nhã điều gì đó, chỉ là hai người đang chạy như điên, không có thời gian dư thừa để nói mấy lời này.

Không biết đã đuổi theo bao lâu thì thân hình U Hồn từ từ chậm lại, chẳng hiểu vì sao mà hắn lại chậm chạp không tiếp tục đuổi theo. Hai người Thiệu Cảnh lại chạy trốn được một đoạn nữa thì cả hai đều đã mệt mỏi, không còn khí lực để chạy tiếp nữa. Phong Nhã một mực vẫn chạy ở phía trước lúc này đã dừng lại, đột nhiên bụm mồm rồi khục khục hai tiếng, vết máu trên khóe miệng còn chưa khô thì nàng lại phun thêm một ngụm máu nữa, thân thể mềm nhũn rồi quay người đứng tựa vào một thân cây nhỏ rồi há miệng thở dốc, lộ ra là nàng rốt cục đã hết sức để chạy rồi. Dù là như thế nhưng đôi mắt đẹp vẫn lạnh buốt như băng sương, kiên cường, không hề sợ hãi.

Phong Nhã thở dốc một hơi thật dài rồi con ngươi kiên cường nhìn về cảnh ban đêm ở phía sau, chau mày nói với Thiệu Cảnh:"Ta bị Không Trần đánh trọng thương, e rằng ta chỉ có thể đi đến nơi này thôi, gã U Hồn kia chậm chạp không chịu đuổi theo chắc hẳn là muốn chờ chúng ta chạy trốn không còn chút sức lực nào nữa, không thể phản kháng thì mới động thủ lần nữa, bây giờ tình trạng của chúng ta như vậy thì ngươi đi trước đi, ta ở lại ngăn U Hồn."

Giờ khắc này Thiệu Cảnh cũng dừng lại, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra rồi đặt mông ngồi xuống mặt đất, phù phù thở hổn hển. Nghe xong lời nói của Phong Nhã khẽ giật mình rồi lông mày cau lại, nắm đấm nắm chặt, lẩm bẩm:"Chẳng lẽ lần này thực sự trốn không thoát sao?" Trong lòng lại niệm thêm vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, oán hận nắm chặt Thuần Dương Kính rồi hai mắt quét ngang, hàm răng khẽ cắn lại rồi đột ngột đứng dậy. Một tay giữ chặt Phong Nhã, lạnh lùng nói:"Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể chết ở địa phương này được. Ngươi vì cứu ta mà bị đuổi giết, nếu ta vứt bỏ ngươi mà đi thì ta không bằng con súc sinh, mặc dù ta không phải người tốt lành gì nhưng ta quyết không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa."

Sắc mặt Thiệu Cảnh hiện lên vẻ kiên quyết, lại lạnh nhạt nói:"Đi."

Thiệu Cảnh dứt lời, mặc kệ trên người Phong Nhã bị trọng thương, mặc kệ thân thể mệt mỏi muốn hư thoát của mình mà lôi kéo Phong Nhã đi tập tễnh về phía trước.

U Hồn theo sát không dời, mặc dù mấy lần lẽ ra đã có thể xuất thủ nhưng hắn vẫn còn kiêng dè Phong Nhã. Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng còn chưa đến tình trạng bị mất đi lý trí, hai người một nam một nữ kia đều là thuật sĩ, mà hắn cũng không biết ẩn tình bên trong, không biết trên người bọn họ còn che dấu loại thuật pháp khó chơi gì chưa sử dụng hay không , nhất là nữ tử kia, mỗi một lần thi triển thuật pháp đều là loại thuật pháp có uy lực không hề tầm thường. Nếu nàng lấy mạng đánh liều thì khó có thể đảm bảo mình không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu phải tùy tiện ra tay thì không bằng chậm rãi chờ hai người mệt mỏi không còn sức lực phản kháng thì chỉ cần ra tay một kích là có thể chiến thắng. Chỉ là việc này cần chút thời gian mà thôi, với U Hồn mà nói thì kiên nhẫn chờ đợi một lát cũng không thành vấn đề.

U Hồn đứng ở trên ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo thân ảnh hai người đang tập tễnh bỏ chạy, cười lành lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:"Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi hả?"

Phong Nhã bị Thiệu Cảnh cầm chặt tay, vốn là khẽ giật mình, có chút kháng cự nhưng sau đó lại nhìn thấy sự kiên quyết và kiên nghị trong mắt Thiệu Cảnh thì chẳng biết vì sao, một cảm xúc khó nói lên lời bỗng dưng tập kích lên não, không khỏi chạy theo sau lưng Thiệu Cảnh, tập tễnh từng bước một mà đi.

Lại chạy trốn thêm một lát thì hai người rõ ràng cảm thấy gió núi càng ngày càng lạnh cắt da cắt thịt, càng lúc càng rét thấu xương, vị kỷ, sau khi đi xuyên qua một khoảng rừng thì hai người bất chợt dừng bước. Thiệu Cảnh kiên nghị nhìn phía trước rồi xoay người lại, liếc nhìn Phong Nhã. Phong Nhã trừng to mắt, cười khổ, thản nhiên nói:"Vậy là đi được đến chỗ này à, vẫn không trốn được."

Thiệu Cảnh quay người, chậm rãi dựa lưng dưới tàng cây rồi thở hổn hển, trong mắt nổi lên vẻ tuyệt vọng, lắc lắc đầu rồi nhìn về phía vực sâu không thấy đáy ở dưới vách đá dựng đứng. Ngơ ngẩn một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đau khổ cười cười, tự giễu nói:"Ai bảo ông trời không tuyệt đường người?"

Giây lát sau hắn cúi đầu nhìn vào mắt Phong Nhã, chỉ là nàng không giống hắn. Trong đôi mắt đẹp ấy, Thiệu Cảnh không thể nhìn ra nỗi tuyệt vọng, không thể nhìn ra nỗi sợ hãi, hắn chỉ nhìn thấy sự ưu thương và bi thương nhạt nhòa giống y như lúc vừa rồi, từ khi nữ tử này cầm Thuần Dương Kính trong tay thì trong mắt nàng từ đầu đến cuối chỉ có ưu thương và bi thương nhạt nhòa, không còn có chút sợ hãi nào cả, phảng phất như nữ tử này chưa bao giờ từng cảm thấy sợ hãi vậy, mặc dù tính mạng nguy trong sớm tối nhưng trong mắt nàng cũng không ánh lên sự sợ hãi.

Phong Nhã nhìn thật sâu vào trong đôi mắt Thiệu Cảnh, thản nhiên nói:"Thiệu Cảnh, ngươi sợ chết sao?"

Thiệu Cảnh ngẩn người, khóe miệng giật giật, nói:"Sợ, sợ phải chết."

"Vậy vì sao lúc ta nói sẽ ở lại ngăn trở U Hồn cho ngươi chạy trốn thì ngươi lại không trốn? Có thực là vì ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa không?"

Thiệu Cảnh giật mình, bối rối không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng lắc lắc đầu nói:"Ta không biết, nhưng nếu là người khác thì ta sẽ bỏ chạy không chút do dự."

Phong Nhã nhẹ nhàng cười cười như có điều suy nghĩ, một lát sau nàng thì thầm:"Nếu không duyên? Nếu không duyên? Không biết ngươi và ta có duyên hay vô duyên nhỉ?" Thì thầm xong thì nàng lại mở miệng nói:"Cũng được, chúng ta có thể thử một lần rồi."

Thiệu Cảnh không hiểu Phong nhã có ý gì, nghi hoặc hỏi:"Thử cái gì?"

Phong Nhã nắm chặt Thái Âm Kính trong tay và ho khan hai tiếng, chỉ là trong giây lát ánh mắt nàng kiên nghị trở lại, nhìn chăm chú vào Thiệu Cảnh và nói:"Ghép hai kính vào!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK