Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh cả kinh, trong lòng thầm nghĩ:"Thanh Vân Sơn."

Hắn từng nghe tửu quỷ sư phó nói qua, Thanh Vân Sơn đất thiêng nhiều người tài, ngập tràn linh khí trong trời đất, sản vật sung túc, núi cao ngất trời, quanh năm chìm trong mây mờ, mà các loại tài bảo do trời đất dưỡng dục ra càng là tầng tầng lớp lớp, trong núi tu luyện, thần thanh mà khí thuận, chỉ tu một nửa mà kết quả gấp bội, chính là vùng đất thần linh mà muôn vạn người tu đạo trong thiên hạ đều tranh nhau tiến vào, ở nơi này khai tông lập phái, bên trên được thiên thời, bên dưới được địa lợi, nhân khẩu nhân hòa, mãi mãi hưng thịnh, có thể nói là người tài xuất hiện lớp lớp, mọi việc đều thuận lợi. Vài ngàn năm trước, Thanh Vân Môn đã khai tông lập phái ở vùng đất này, tức giận phấn đấu, thai nghén ra nhiều đời thiên chi kiêu tử, phong vân một cõi, trong lúc ấy mặc dù nhiều lần hưng suy nhưng chưa từng bị đoạn qua hương khói, thử hỏi tất cả các môn phái trong thiên hạ, lại có môn phái nào có thể có từng có bậc này nội tình và khí phách, lực kháng ma đạo mấy ngàn năm mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, nay còn đâu. Từ xưa đến nay, liệt kê từng môn phái một, duy chỉ có một mình Thanh Vân Môn làm được mà thôi.

Theo lời của tửu quỷ sư phó thì mặc dù Thanh Vân Môn là thủ lĩnh của chính đạo trong thiên hạ nhưng thực sự cũng chịu không được Ma giáo nhiều lần xâm lấn, rốt cục vài ngàn năm trước, tại một hồi chính tà đại chiến thảm thiết nhất từ cổ kim đến nay, bởi vì mất chí bảo trấn phái Tru Tiên cổ kiếm mà hầu hết môn đồ đã tử thương, hầu như không còn mà dần dần lụi bại, sau đó lại một lần nữa bị lọt vào trận vây công của Ma giáo, cuối cùng môn phái sụp đổ, những chi hệ nhất mạch trên Thanh Vân Sơn dần dần bị thất lạc trong tay thiên hạ.

Trong một vài cuốn sách cổ cũng có ghi lại dã sử:"Ma giáo lần thứ hai sử dụng Phục Long Đỉnh, tập hợp lại rồi tất cả các mạch tương tranh, cuối cùng thống nhất, đầu mâu trực chỉ Thanh Vân Sơn, không ngừng tấn công, cuối cùng Thanh Vân Môn địch không lại, bị thất bại rồi sụp đổ."

Sau trận đại chiến ấy, Ma giáo hưng thịnh, thế mạnh như sóng cả, Thanh Vân Môn một mình bất lực không thể chống lại, cuối cùng bị mất sơn môn, bị ma giáo chiếm đoạt, đến bây giờ Ma giáo chiếm giữ Thanh Vân Sơn không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, ngày hôm nay đã trở thành Thánh Linh Cung danh chấn thiên hạ, thế lực Ma Đạo hùng cứ một phương, oai danh một cõi, đứng từ trên cao nhìn xuống muôn dân trăm họ.

Thanh Vân Môn mặc dù bị tiêu diệt nhưng tất cả các nhánh núi lưu vong ở bên ngoài đều một lòng tuân thủ môn chỉ, tu thân dưỡng tính, ra sức khu trừ yêu ma, mà lại nhiều lần có hào kiệt hiện thế, cuối cùng họ vẫn không hề phải cúi đầu trước bất kỳ tông môn nào. Mà nhìn chung mấy ngàn năm lịch sử của Thanh Vân Môn, thực đúng là chính khí trường tồn trên Thanh Vân Sơn, bên ngoài tường môn bị sụp đổ nhưng dư âm vẫn còn phảng phất, đợi đến khi núi sông quy về một mối thì lại giương kiếm chỉ trời xanh.

Thiệu Cảnh trong nội tâm ôm ấp một điểm sùng kính với Thanh Vân Môn nên bỗng dưng lại bay lên cảm giác tự hào khó có thể diễn tả, tới khi nhớ lại chính mình là đệ tử truyền nhân của Thanh Vân Môn, mặc dù không quan tâm tới thân phận này nhưng cảm giác tự hào không thể phát giác vẫn tự nhiên sinh ra. Thiệu Cảnh nghe được Tạ Vân Long nói tới Thanh Vân Sơn, liền không tự giác mà nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm như đang nghĩ đến điều gì, khẽ thở dài một tiếng rồi lại chầm chậm mở ngón tay ra.

Tạ Vân Long thấy bộ dáng Thiệu Cảnh như có điều gì suy nghĩ liền vỗ vỗ vai của hắn và nói:"Những cái gọi là chính là, cái gọi là cổ tu động phủ, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn quan hệ với đệ và Tiểu Vũ nữa, huynh cũng nhiều lời rồi, chúng ta không nên dừng lại ở nơi này lâu, mau đi thôi." Dứt lời, bộ pháp của hai người liền nhanh hơn, dần dần từng bước lao đi, giây sau đã biến mất ở bên trong cánh rừng rậm.

Đi trên đường, hai người có vẻ hơi im lặng thỉnh thoảng cho tán nhảm với nhau mấy câu không quan trọng, thoáng làm dịu bầu không khí trầm lắng đi nhưng trên sắc mặt hai người đều rất khó coi, nhất là Tạ Vân Long, khi thì chau mày, khi thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghĩ đến là đang tự hỏi cái gì, lo lắng cái gì.

Mặt trời dần lặn về phía tây, hoàng hôn buông xuống, hai người tri kỉ đã đi rất xa, Thiệu Cảnh suy nghĩ một thoáng thì phương hướng này chính là đi về phía đông của Tiểu Hồ thành, liền không nhịn được hỏi:"Tạ sư huynh, chúng ta đi đâu vậy."

Tạ Vân Long khẽ dừng cước bộ,đưa tay chỉ về phía trước và cười nói:"Đệ nhìn thấy làng mạc ở phía trước không? Thực là có người chờ ở đâu đó đang lo lắng cho đệ đấy." Chợt lại nói:"Hôm qua huynh đã cẩn thận suy nghĩ một lần tất cả những chuyện liên quan đến Thanh Hà trưởng lão, Thiên Âm Môn, Bách Độc Giáo và cái lý do mà Tô Thanh Dung dùng để lường gạt Huyền Thiên Tông, cuối cùng không yên lòng về Thiệu sư đệ nên sáng sớm đã bảo Tiểu Vũ đi trước đến nơi này chờ đợi, sau đó huynh sẽ đi tìm Thiệu sư đệ và đưa về đây. Lúc huynh đi tìm đệ thì phát hiện hai người Lục Thường, Diêu Tín đang âm thầm theo dõi liền đi theo. Lại nói tiếp, đệ tránh được một kiếp này đúng là cũng có chút ít may mắn đấy."

Thiệu Cảnh không biết làm sao đành cười nhạt một tiếng, lại cám ơn một tiếng nhưng trong lòng tự nhủ, ai biết ngươi nói thật hay giả, nói không chừng còn đem ta bắt đến nơi này, là bụng dạ khó lường hay không cũng chưa thể nói trước được, trước khi chưa gặp được Tiểu Vũ thì ta thực đúng là không thể tin những lời này.

Quan sát Tạ Vân Long, Thiệu Cảnh chưa cảm thấy hắn sinh ra chút cảnh giác nào. Hắn và Tạ Vân Long quả thật có thể coi là đã cùng trải qua giao tình sinh tử nhưng nghe xong câu chuyện của người trẻ tuổi ở trong rừng, hơn nữa Tạ Vân Long có đủ loại ý niệm quỷ dị, cuối cùng vẫn không dám dễ dàng trao niềm tin cho hắn, Thiệu Cảnh hiểu rất rõ cái gọi là cẩn thận giữ thuyền thì bền được vạn năm, nếu không cảnh giác coi chừng, thận trọng từng bước thì hắn sớm đã không biết chôn xương ở nơi nào rồi, nghĩ xong, không để lộ mà âm thầm nắm chắc Dương Kính trong tay, trong lòng âm thầm tự suy đoán tất cả các loại khả năng, dùng sách lược vẹn toàn.

Trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, Thiệu Cảnh cũng không có nói gì liền đuổi kịp theo hướng Tạ Vân Long đang chạy vào làng mạc.

Vị kỷ, hai người chạy vào làng mạc, mắt thấy người dân bận bịu làm việc trên đồng, một bầu không khí êm dịu chất phác, Thiệu Cảnh nhẹ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn đi theo Tạ Vân Long tới trước một mái nhà thì Tạ Vân Long nhẹ nhàng gõ vào cửa ba cái, dừng lại một chút rồi lại gõ thêm ba cái. Sau một lúc lâu thì cửa phòng kêu cọt kẹt một tiếng rồi từ từ mở ra, một thiếu nữ trong trắng ngây thơ, xinh đẹp không dính bụi trần xuất hiện ở trước mắt hai người.

Tạ Vân Long thấy thiếu nữ mở cửa thì thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, cười nói:"Tiểu Vũ."

Nào ngờ thiếu nữ khóe mắt rưng rưng, thấy Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh đứng ở ngoài cửa, nước mắt rơi như long lanh như giọt mưa phùn trong mùa hạn hán, ưu buồn rơi lệ, ôm chặt lấy Tạ Vân Long, cất giọng nghẹn ngào và khóc nức nở, nói:"Ca, sao hai người bây giờ mới tới, ta cứ ngỡ rằng... ."




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK