Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh nhìn về nơi hai nữ tử vừa biến mất rồi dần dần lấy lại được bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu trư trong ngực như có điều suy nghĩ rồi lập tức âm thầm thì thầm:"Phong Nhã."

Thiệu Cảnh ngắm nhìn khoảng trời đất lạnh như băng ở trước mặt mà da mặt không khỏi bị run rẩy một cái, hắn âm thầm nắm chặt chiếc gương trong tay và vội vàng chạy về hướng Huyền Thiên tông.

Thiệu Cảnh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra rồi nhẹ nhàng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, ngày hôm nay quả thật hắn đã liên tục gặp phải nhiều chuyện lạ, có điều may mà đều chỉ là những tình huống đáng sợ chứ chưa xảy ra chuyện nguy hiểm gì. Hắn sờ lên Tiểu Trư và nghĩ tới hình dạng kỳ lạ mà nó vừa hóa thành, lại còn tràng cảnh một thú một nữ, chống lại nữ tử Phong Nhã quỷ dị mà không khỏi sống lưng rét lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra, mà nghi vấn và kinh hãi trong lòng hắn lúc này thực sự đã vượt qua trước đây quá nhiều, tình cảnh tối nay quả thực đã vượt ra khỏi tất cả sở học mà hắn đã từng chứng kiến, không thể nào giải đáp.

Hắn nhẹ nhàng ôm Tiểu Trư đặt xuống giường, vừa mới chuẩn bị tỉ mỉ nhìn xem con heo thích ăn hàng này có bị thương ở chỗ nào không thì lại nghe thấy từng tiếng thở phù phù vang lên nhè nhẹ trong im lặng. Thiệu Cảnh sững người rồi khóe miệng nhếch lên, rốt cục tảng đá lớn treo trong lòng hắn cũng bị buông xuống, khóe mắt run run cười mắng:"Được lắm cái con tử trư, đã ngủ thiếp đi rồi, hại ta uổng công lo lắng vì ngươi lâu như vậy."

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu rồi hồi tưởng lại lúc Tiểu Trư bị đầy trời băng trùy bao phủ, không biết sinh tử, còn có mũi tên ánh sáng bắn về phía Tiểu Trư, tính mạng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi chỉ, Thiệu Cảnh không phát giác ra không ngờ trong lòng mình lúc ấy lại đau lòng như vậy, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân mà lựa chọn dũng cảm đứng ra để ngăn chặn và đối mặt hai người nữ tử mạnh quỷ dị, từ khi hiểu chuyện đến nay thì trừ mình ra, hắn chưa bao giờ vì ai mà lo lắng và căm phẫn như vậy.

Tâm niệm vừa động thì hắn liền nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve cái đầu trơn mịn của Tiểu Trư. Đã từ rất lâu, mặc kệ đi tới chỗ nào, mặc kệ có nguy hiểm gì, chỉ có mình Tiểu Trư thật lòng với hắn, thủy chung một mực, sống chết không rời, mất lần nó đã cứu hắn trong lúc nguy nan, còn chưa bao giờ quan tâm đến sinh tử của mình, động vật mà có tình có nghĩa như vậy, còn loài người cao cao tại thượng thì lại trái lại, bị tiền tài, lợi ích làm mê muội tâm can, lục đục với nhau, vô tình ích kỷ, tâm ngoan thủ lạt, thậm chí chỉ vì chút lợi ích mà không tiếc thủ túc tương tàn, khi sư thí phụ, sát hại người thân, ở đâu còn có cái gọi là tình người. Tỉ mỉ nghĩ lại thì thậm chí kể cả chính mình cũng chìm nổi ở bên trong, ngày ngày phải đối mặt với thế đạo tình người, nhưng lại chưa từng than thở một lần trách trời thương dân.

Ngẫm lại từ ngày còn ở Nam Sơn thành đến bây giờ ở Huyền Thiên tông, bất kể là Mã lão thất, Lý Long, vẫn là Lý Vô Tương trong cổ tu động phủ, Huyền Thiên tông như Cố lão đầu, Vệ Trọng, hay thậm chí là người từng chiến đấu sinh tử với hắn như cô gái xinh đẹp Tô Thanh Dung, chẳng có người nào lộ ra sự thương cảm, chẳng có người vì người khác, vì động bạn mà làm ra hành động tình nghĩa.

Thiệu Cảnh khe khẽ thở dài một tiếng rồi lặng lẽ vuốt đầu Tiểu Trư, thì thầm:"Ta đi theo chân bọn họ thì có gì khác nhau chớ."

Chẳng biết tại sao hắn bỗng dưng lại nhớ tới tòa tế đàn trong cổ tu động phủ, trên đó như ẩn như hiện có một cột chữ ghi lại:"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu." Đọc đi đọc lại hai lần thì Thiệu Cảnh lại cười cười, trời đất đã nhẫn tâm mặc ý để vạn vật tự sanh tự diệt thì mình không cần cảm thán để làm gì, cái gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt, nếu mình không tàn nhẫn như bọn họ, không vật lộn với bọn họ thì làm sao bảo trụ được cái mạng nhỏ như con sâu cái kiến này, may mà mình còn có Tiểu Trư bên cạnh, thực sự không bi thảm đến nỗi chỉ có một mình đơn độc vùng vẫy chìm đắm vì sinh tồn trong thế đạo này. Thiệu Cảnh tự giễu cười cười rồi âm thầm nói:"Quản cái gì tình nghĩa, cái gì tình người, cái gì chính tà, cái gì thế thái nhân tình, cái gì lòng người dễ thay đổi, mình phải tự bước đi con đường của chính mình thôi."

Sau một lúc lâu, bất chợt nghe tiếng Tiểu Trư ngủ thở phì phì thì Thiệu Cảnh nhẹ nhàng đắp chăn giúp nó, hắn khẽ thở dài một tiếng và ánh mắt rơi vào bên trên mặt Dương Kính.

Nói cũng kỳ lạ, cái mặt gương này tự nhiên chỗ nào cũng ẩn chứa sự thần bí và quỷ dị, mặc dù nhãn lực của Thiệu Cảnh tinh tế hơn người, đọc nhiều sách vở kiến thức yên bác nhưng thực sự chưa bao giờ nghe qua vật như thế này. Nếu như không phải vì cứu bé heo, dưới tình thế cập bách tự nhiên lại rót linh lực vào mặt Dương Kính này, trong lúc vô tình lại niệm thuật quyết trong lòng thi triển ra hỏa cầu thuật thì hắn dứt khoát không thể tượng tượng nổi mặt gương này thực sự lại cất dấu bí mật như vậy, lại hồi tưởng khi Phong Nhã thi triển thuật pháp đã lộ ra một mặt kính có nét tương tự với mặt Dương Kính, hắn mạnh dạn làm ra phán đoán, đây chính là pháp bảo loại mặt kính không cần sử dụng bất kỳ loại phù triện gì mà vẫn có thể làm trung gian giữa người thi pháp và thuật pháp.

Thiệu Cảnh nghĩ đến đây lập tức chấn động toàn thân, hai tay không khỏi không ngớt run rẩy, khóe miệng run lên, thất thanh nói:"Pháp bảo? Cái này dĩ nhiên lại là một kiện pháp bảo. So với linh khí còn trân quý gấp trăm lần, gấp nghìn lần, làm cho rất nhiều tu sĩ thuật sĩ bị nổi điên nổi giận khi nhìn thấy pháp bảo."

"Làm sao lại như vậy? Lão đầu kia, vì sao lại đưa tặng pháp bảo cho một kẻ vô danh tiểu tốt như mình?"

Thiệu Cảnh kích động một hồi, bị quyến rũ một hồi, nét mặt biểu lộ vẻ lo được lo mất, từ lần đầu tiên chiếc gương xuất hiện cho đến bây giờ hắn vẫn cố gắng giữ sự tỉnh táo trên mặt nhưng không được. Cuối cùng đúng là ngây dại dán mắt nhìn vào tấm gương, tâm niệm thay đổi không ngừng, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại sự bình tĩnh trong lòng.

Không biết qua bau lâu, một làn gió mát lạnh từ ngoài cửa sổ bất ngờ thổi vào, vừa đẩy ánh nến trong phòng chập chờn vừa từ từ vào mặt của Thiệu Cảnh khiến hắn giật mình tỉnh lại. Sau cơn kích động và vui mừng quá đỗi thì Thiệu Cảnh không nói hai lời liền thò tay vào trong túi Lưu Vân móc ra mấy lá bùa màu xanh. Hắn mượn ánh sáng phập phù của ngọn nến để điên cuồng vẽ đi vẽ lại phù văn mà không biết đã vẽ bao nhiêu lần, chẳng biết vì sao bình thường hắn vẽ phù văn rất chậm chạp tỉ mỉ nhưng hôm nay chỉ trong một hơi đã vẽ được sáu tờ, ba tờ Hỏa Cầu thuật, một tờ Thủy Tiễn thuật, hai tờ Lục Độc. Hắn nhổ ra một ngụm trọc khí rồi nghỉ ngơi một lát, sau khi có một đạo hàn quang hiện lên trong đôi mắt thì hắn liền đặt tay xuống một tờ vẽ phù triện Hỏa Cầu thuật, lập tức có vầng sáng màu đỏ bùng lên.

Thiệu Cảnh duy trì như vậy sau nửa ngày mới chậm rãi nhấc bàn tay ra, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống mặt Dương Kính, bàn tay hắn khẽ chuyển động rồi cầm chặt mặt Dương Kính trong tay, lập tức âm thầm niệm yếu quyết Hỏa Cầu thuật ở trong lòng, điên cuồng thúc dục linh lực rót vào mặt Dương Kính, lập tức có một vầng sáng màu đỏ lóng lánh bùng lên trên mặt Dương Kính, bắt dầu tuôn ra ngọn lửa nóng bỏng, phiêu hốt chập chờn, chậm rãi kết thành quả cầu lửa rực cháy hừng hực, phảng phất quả cầu lửa còn muốn nhảy ra khỏi tấm gương để lao về phía trước mà không chờ đợi Thiệu Cảnh thi pháp.

"Đúng là như thế." Vẻ mặt Thiệu Cảnh vui mừng hẳn lên, thì thào.

Tiếp tục như vậy nhiều lần nữa mà không gặp phải bất kỳ một sai lầm nào, chỉ là nếu dùng Dương Kính để thi triển Thủy Tiễn thuật thì rõ ràng uy lực của thuật pháp này bị suy giảm đi rất nhiều, thậm chí mũi thủy tiễn bé nhỏ còn không xuất hiện như trong suy nghĩ.

Thiểu Cảnh cảm thấy không ổn, hình như chỗ đó có vấn đề. Hắn đánh giá trái phải trước sau một lát mới chợt hiểu, cười hắc hắc rồi thì thầm:"Tốt một cái Dương Kính à."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK