Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh nghe xong lời Tạ Vân Long nói mà run rẩy cả người, hai tay không nhịn được mà nắm thật chặt rồi nhất thời lại từ từ buông ra, miệng há hốc, cả buổi không nói được một câu lên lời. Đôi mắt đẹp của Tạ Tiểu Vũ trợn tròn, chăm chú nhìn Tạ Vân Long, sau một lúc lâu, khóe miệng nàng giật giật rồi nói ra mấy chữ:"Ca ca, huynh."

Tạ Vân Long cầm chặt bàn tay của muội muội, dùng thêm vài phần lực rồi lại từ từ buông ra, cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn Tạ Tiểu Vũ và nhẹ gật đầu.

Ánh nến chập trờn, không khí trong phòng tĩnh lặng đến kỳ lạ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của cả ba người. Bàn tay Thiệu Cảnh rồi sờ vào túi Lưu Vân mà run rẩy lẩy bẩy, thầm nói trong lòng ba chữ:"Phục Long Đỉnh." Giây lát sau mới từ từ phục hồi lại tinh thần, yết hầu giật giật, nói:"Tạ đại ca, chuyện này là sự thật?"

Tạ Vân Long xoay đầu lại, nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay rồi nắm chặt hai tay lại, nghiêm mặt nói:"Hoàn toàn chắc chắn."

Làng mạc dần dần hiện lên nhờ ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu dưới màn đêm thăm thẳm, từng cơn gió thu thổi qua vù vù, bây giờ những người nông dân chất phác vất vả cả ngày đã say trong giấc ngủ, bỗng dưng có tiếng chó sủa xé rách sự im lặng của màn đêm, sau tiếng chó sủa có hai bóng người chậm rãi bước đi, từ từ đi ra khỏi làng, ở sau lưng hai người ấy có một thiếu nữ thanh lệ xuất trần mặc áo tơ trắng dựa cửa mà đứng, cứ mãi nhìn theo tới khi bóng hai người biến mất trong màn đêm thì lại hậm hực quay người vào nhà.

Lúc chạng vạng tối, một bóng hình xinh đẹp đang đứng ở trên tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian, đôi mắt xuất thần nhìn về phương xa. Tuyết Diên đứng lặng người sau lưng thiếu nữ tựa như một pho tượng, không hề cử động chút nào. Ánh mắt sáng ngời, cứ như vậy nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp ở phía trước, thủy chung không có bất kỳ động tác nào.

Phong Nhã ngắm nhìn tà dương và ráng đỏ ở chân trời dần dần lặn về phía tây như có điều suy nghĩ, bất giác lại cầm mặt kình trong tay ra ngắm nhìn tinh tế một lần, lại lặng im như suy nghĩ xuất thần. Chợt khóe môi hé mở nhưng lại không biết nàng đang nói thầm điều gì.

Cái tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian này ngoại trừ Phong Nhã, Nguyệt Công và Bạch Thế Hân thì bình thường không một ai dám đặt chân tới nửa bước, vì vậy lúc Phong Nhã và Tuyết Diên đều không nói lời nào thì nơi này rất tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió vù vù.

Trái lại với dưới lầu, cả tửu lầu tất nhiên đã có đông đảo thủ vệ canh gác tầng tầng lớp lớp, gió thổi không lọt, người qua đường đi qua nơi này đều không dám nhìn lâu vào trong này. Mấy ngày gần đây, đủ loại suy đoán linh tinh về Thiên Thượng Nhân Gian đã lan truyền nhanh chóng trong Bạch Hổ thành, truyền đi xôn xao nhưng thủy chung vẫn không có người biết được nguyên nhân ẩn trong đó. Ngày xưa Thiên Thượng Nhân Gian hối hả rộn ràng, ngày hôm nay lại giăng lưới bắt chim trước cửa, các loại sinh ý trong lầu cũng bị rút khỏi, làm cho người khác có nghĩ thế nào cũng không thông, Bạch gia đến tột cùng là đang mưu tính làm chuyện gì. Chỉ có điều những người sáng suốt đều đã đoán được mười phần rồi, biến hóa hôm nay của Thiên Thượng Nhân Gian chắc chắn có quan hệ với đại thương hội Thần Tiên hội sắp sửa tiếp nhập vào Bạch Hổ thành.

Mái lầu an tĩnh bình thản như mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, nhưng rất nhanh lại bị một hồi tiếng bước chân lên lầu đánh vỡ.

Phong Nhã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang lên lầu liền phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía cầu thang ở giữa lầu.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ thấy hai bị lão giả một trước một sau chậm rãi bước đi, một người râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, hơi có vẻ già nua nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần ấm áp khiến cho người khác có cảm giác ôn hòa êm dịu, ngoài ra còn có một loại khí chất nghiêm nghị không khỏi khiến cho người nhìn thấy phải kính nể. Người còn lại thì tướng mạo hoàn toàn khác với người phía trước, đúng là một trời một vực, mắt lộ hung quanh không nói, chỉ riêng bộ râu quai nón dài rậm đã khiến cho nội tâm của người trông đợi cảm thấy phát lạnh, hơn nữa thân hình to lớn tựa lưng hùm vai gấu, trời sinh bộ dáng hung thần ác sát, lớn lên quả thức làm cho người ta không dám lấy lòng.

Đợi đến khi hai người lên trên lầu thì sắc mặt Phong Nhã nghiêm cẩn lại, trên mặt lộ vẻ cung kính, khom người về phía lão nhân râu quai nón và nói:"Sư tôn." Chợt chuyển hướng lão giả tóc bạc và nói:"Đệ tử Phong Nhã bát kiến Chuyên Húc đại tiên. Đệ tử không biết nhị vị đã đến, không kịp thời nghênh đón từ xa, thỉnh đại tiên trách phạt."

Chuyên Húc khoát khoát tay, truyền ra một làn lực lượng vô hình nhẹ nhàng đem Phong Nhã còn khom người nâng dậy, cười nói:"Nhã Nhi không cần đa lễ." Lại nhìn thoáng qua lão nhân râu quai nón ở bên cạnh, cười nói:"Lần nào nhìn thấy Nhã Nhi ta cũng phải hâm mộ ngươi, cái lão già này sao lại thu được đồ đệ xuất sắc như vậy chứ."

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Bệ Ngạn thoáng hiện lên vẻ vui mừng, đáp:"Dù sao vẫn còn thua kém tiểu tử Lôi Lệ, môn hạ của huynh trưởng, lại nói tiếp, vẫn là huynh trưởng có ánh mắt độc ác."

Chuyên Húc ha ha cười cười, không thể xua tay phủ nhận, đành vuốt ve râu dài, nở nụ cười giả tạo, nói:"Hiền đệ quá khiêm nhường rồi. Có điều, dưỡng nữ không bằng dưỡng nhi, nói không chừng ít ngày nữa Nhã Nhi đi lấy chồng, hiền đệ uổng công nuôi dưỡng à nha."

Nghe vậy, trên mặt Bệ Ngạn run rẩy một hồi, nói chuyện không đâu mà da mặt đã run rẩy, nói:"Lời ấy của huynh trưởng sai rồi, nữ nhi hướng ngoại, cái này không sai, nhưng cái này còn phải xem ý tứ của Nhã Nhi, nếu như nàng không muốn thì đệ cũng không thể thay nàng làm chủ được" Dứt lời, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

Nghe được lời nói của hai vị trưởng bối mà lông mày Phong Nhã chau lại nhưng không dám nói lời nào.

Bệ Ngạn lại quan sát Chuyên Húc, nghiêm mặt nói:"Chúng ta vẫn là nói chánh sự trước đi."

Dứt lời, nhìn về phía Phong Nhã hỏi:"Nhã Nhi, tìm kiếm được điều gì rồi?"

Phong Nhã trước hết mời hai người ngồi xuống, tự mình ngâm nước pha hai chén trà rồi bưng lên, đợi sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình thì cung kính nói:"Thủ hạ dưới quyền đệ tử đã toàn lực tìm kiếm, Thương Lang đã đi vào Nam Sơn thành điều tra vị thiếu niên họ Thiệu, Phi Ưng và Hỏa Hồ đã đi điều tra Thiên Âm Môn, theo hồi báo thì bọn họ đều đã gặt hái được rất nhiều kết quả, giờ phút này đang trên đường chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian." Trong ngôn ngữ của nàng đúng là một chữ cũng không đề cập tới chuyện mình đã tìm thấy được hành tung của Thiệu Cảnh, Tuyết Diên đứng bên cạnh nàng lông mày chau rồi lại chau nhưng lại không nói chuyện.

Chuyên Húc nhấp một ngụm trà, gật đầu nói:"Trà ngon, trà ngon, không thể tưởng được cái vùng núi xa xôi cằn cỗi còn có bậc nầy trà ngon, không tệ không tệ."

Bệ Ngạn nhìn nhìn Chuyên Húc, một ngụm đem nước trà uống đi một nửa nhưng lại không cảm thấy ngon gì cả, lại nhìn một chút nước trà còn sót lại trong chén và nhướng mày. Vừa định nói chuyện thì lại thấy Chuyên Húc nhấp thêm một ngụm trà, mở miệng nói:"Còn chuyện cổ tu động phủ và Cửu Long Hóa Đỉnh thì sao?"

"Đệ tử đã tự mình đi trước điều tra, bố trí xuống Vạn Linh trận, đã hỏi đám phi cầm tẩu thú ở nơi đó và tìm thấy vị trí của cổ tu động phủ. Về phần Cửu Long Hóa Đỉnh thì dị tượng này quả thực là có thật."

Chung Húc đột nhiên uống một ngụm cạn hết nước trà trong chén, quay đầu trừng mắt nhìn Bệ Ngạn, trong mắt hiện ra tinh quang, nghiêm nghị nói:"Phục Long Đỉnh, thật sự muốn xuất hiện sao."

Sắc trời đen tối báo hiệu cảnh sắc đã vào đêm, giữa lúc ba người nói chuyện với nhau thì có một hồi tiếng bước chân vang lên, không bao lâu sau có một người đi lên từ cầu thang bên dưới, đúng là một trong những nam tử ngày đó đi theo bên người Phong Nhã. Vị nam tử lên lầu, nhìn thấy hai vị Chuyên Húc đại tiên và Bệ Ngạn đại thần đang ngồi ngay ngắn thưởng thức trà thì không khỏi run rẩy toàn thân, vội vã quỳ một chân xuống mặt đất, chắp tay nói:"Đệ tử Thương Lang bát kiến nhị vị lão thần tiên."

Chuyên Húc nhẹ khẽ đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:"Đứng lên đi, ngươi đã điều tra được những chuyện gì rồi."

Thương Lang cúi đầu lên tiếng, cung kính nói:"Đệ tử đi vào Nam Sơn thành mà thiếu niên kia từng lăn lộn, sử dụng bí kỹ men theo hương vị từ chỗ ở của vị thiếu niên thì tìm được một ngôi miếu hoang đổ nát nằm trên núi, sau đó đệ tử đã tìm được một vật ở trong ngôi miếu đổ nát đó. Đó chính là bài vị được cung phụng ở trong ngôi miếu đổ nát." Hắn dứt lời liền dâng lên bài vị bằng hai tay.

Chuyên Húc cầm lấy bài vị, lơ đãng nhìn qua thì nhất thời khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào bài vị sau nửa ngày, trong mắt lộ đầy sự kinh ngạc.

Bệ Ngạn nhìn thấy sắc mặt của hắn kỳ lạ, vội la lên:"Sao vậy, không lẽ cái bài vị này có cái gì không ổn?"

Chuyên Húc chậm rãi đem bài vị chuyển hướng trước mặt Bệ Ngạn và Phong Nhã. Hai người nhìn thấy bốn chữ lớn mạnh mẽ hữu lực bên trên tấm bài vị mà đồng thời khẽ giật mình, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Bệ Ngạn cau mày, thì thầm:"Thanh Vân tổ sư?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK