Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiệu Cảnh đang rảo bước trên con đường trở lại gian phòng nhỏ, hắn vừa đi vừa suy nghĩ về huynh muội Tạ Vân Long, mặc dù hai người bọn họ không hề có ác ý nhưng tự nhiên thái độ của bọn họ với hắn bỗng dưng lại có biến hóa vi diệu. Mặc dù Tạ Vân Long không nói rõ ràng nhưng chỉ riêng việc nhìn thấy hắn xuất ra bình Hóa Thi phấn cũng đủ để nói rõ điều hắn biết xa xa không có đơn giản như Thiệu Cảnh nhìn thấy; lại nhìn Tạ Tiểu Vũ, nàng với mình trước đây mặc dù là bằng hữu nhưng đâu có thâm giao đặc biệt gì, nhưng từ sau khi chuyện Vệ Trọng xảy ra thì ánh mắt của cô bé này nhìn mình là lạ, hay là .... . Lúc đó Thiệu Cảnh chẳng biết vì sao, khi hắn ngẫu nhiên quay ra nhìn vào đôi mắt nàng lại cảm thấy tình cảm của nàng chân thành thân thiết quá, khiến trái tim hắn đập to như tiếng hươu chạy, huỳnh huỵch huỳnh huỵch.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ nhưng mặc dù có nghĩ đến thế nào thì cũng không thông tỏ được điều gì cả, mệt chả muốn nghĩ nữa rồi vỗ vỗ đầu, âm thầm nói:"Mặc kệ, chả cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao ta vẫn còn một cơ hội rời khỏi nơi này, chả cần phải quản đám người khó hiểu như Tô Thanh Dung, Tạ Vân Long, bảo trụ mạng nhỏ mới thực sự là thượng sách!" Nghĩ xong thì hắn cũng về đến trước gian phòng nhỏ rồi khẽ đẩy cửa đi vào.

Thiệu Cảnh đẩy cửa đi vào thì lập tức cả kinh, trước mắt hắn là cảnh tượng đám linh thảo nham nhở, thảo dược nằm lăn lóc khắp giường, tinh tế xem xét thì hơn phân nửa đám linh thảo này dĩ nhiên chỉ là đám cặn vô dụng còn đại bộ phận linh thảo hữu dụng đã sớm mất không biết tung tích.

Thiệu Cảnh thầm nghĩ:"Có chuyện quỷ gì thế này? Linh thảo lấy ở đâu ra mà nhiều như vậy?" Hắn mang theo bụng đầy nghi vấn rồi nhặt một cây linh thảo nham nhở lên tỉ mỉ xem xét, lập tức bị kinh hãi:"Long Đảm thảo? Hơn nữa phẩm chất cũng không tệ, loại linh thảo như thế này trên thị trường kiểu gì cũng phải cả trăm viên linh thạch một cây." Rồi hắn lạt nhặt vỏ ngoài của một quả hạch có màu đỏ bừng, vừa nhìn sơ qua thì đồng tử trong con mặt đã phồng lớn ra:"Đỉnh thật, là Hỏa Lưu quả?" Giá của quả màu đỏ này đắt không kém cây Long Đảm thảo, Thiệu Cảnh nhẹ tay đặt xuống rồi lại nhìn những vật khác mà không khỏi rùng mình vài cái, trên mặt đất vẫn còn mười củ linh thảo tốt như vậy nhưng tất cả đều là cặn, vỏ chứ không có củ nào còn nguyên vẹn.

Thiệu Cảnh chợt liếc nhìn cái bao lớn bị xé rách ở trên mặt bàn trước mặt thì hình như đã hiểu rõ nguyên do trong đó, chợt có cảm giác tê tái như thịt rơi trong lòng đánh úp lại trái tim, những vật này nếu là toàn bộ bán đi lấy của cải tiền mặt lời mà nói thì ... ,đối với người nghèo như hắn có thể nói là một đêm phất nhanh thành kẻ giàu có, nhưng hôm nay...

Da mặt Thiệu Cảnh không khỏi bắt đầu vặn vẹo, khóe mắt run rẩy, quát:"Con lợn chết tiệt! Lăn ra đây."

Tiếng quát điếc tai nhức óc có xu thế không chấn sập phòng thì không chịu bỏ qua. Mắt thấy trong phòng không có bất kỳ tiếng động trả lời nào thì Thiệu Cảnh chợt cảm thấy nộ hỏa bùng lên não rồi cháy bùng bùng trong mắt, hắn đang muốn phát tác thì đột nhiên chiếc chăn trên giường khẽ rung động, sau đó có một cái đầu heo thò ra từ trong góc cuộn chăn, khóe miệng nó nhếch ra một hàm răng dài đầy nước miếng, lại nhìn lên cái đầu heo thì thấy hai mắt lợn mơ màng mê ly như vừa tỉnh lại trong giấc ngủ mơ.

"Ụt ụt", Tiểu trư ụt ụt hai tiếng rồi cái đầu heo giật giật, sau đó lại lùi vào trong chăn rồi tiếp tục vùi đầu ngủ say.

Thiệu Cảnh giận dữ vọt tới trước giường giơ một trảo vén cái chăn lên, sau đó cầm Tiểu trư lên như xách chú gà con rồi ném xuống đất, quyền cước gia tăng, hành hung một hồi vào chú lợn ham ăn da dày thịt béo thì sau nửa ngày mới thấy Tiểu Trư có dấu hiệu sắp tỉnh, nhưng ngoại trừ dấu hiệu sắp tỉnh thì không còn bất kỳ phản ứng nào khác, ngược lại bộ da dày ấy còn phản lực khiến hai bàn tay của Thiệu Cảnh bị đau nhức.

Thiệu Cảnh vừa đánh vừa mắng nói:"Cái con lợn phá gia chi tử, cái con lợn ăn hàng, ngươi ăn hết tất cả tài sản của ta rồi, nhổ ra, nhổ ra mau lên..." Thiệu Cảnh đánh cả nửa ngày, đánh đến mệt mỏi mà hình như cũng hết giận, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu trư bị hành hung một hồi mà vẫn nằm ngủ thì không còn biện pháp nào khác, đành phải bất đắc dĩ cầm Tiểu Trư rồi ném nó lên giường, lẩm bẩm:"Cái con heo chết tiệt này ngay cả ma thú ở Vạn Yêu Cốc cũng không sợ thì làm sao nó đau vì chút quyền cước của mình được, hận à."

Thiệu Cảnh thở dài một hơi rồi ngồi xuống một bên giường, nhìn về cái bao khỏa còn lại chưa bị mở ra ở trên bàn rồi thuận tay cầm tới xem một chút, mặc dù bên trong không có linh thảo linh quả nhưng có một đống linh thạch, Thiệu Cảnh hơi kinh ngạc liền ngồi đếm tỉ mỉ, có đủ năm trăm viên. Nhìn qua mà nói thì túi linh thạch này đúng là một khoản tiền quá lớn với hắn, Thiệu Cảnh âm thầm cười cười, lẩm bẩm:"Tạ Vân Long sư huynh tốt thật, không ngờ huynh rất giầu đấy, rõ ràng chỉ một hơi mà đã có thể lấy ra nhiều linh thạch và linh thảo tốt như vậy, vậy thì ta phải thu nhận mấy thứ này rồi, hắc hắc." Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi âm thầm nói:"Có số linh thạch này thì ta có thể mua được thật nhiều lá bùa tốt rồi."

Trong Bạch Hổ thành, mặc dù lúc này trời đã chạng vạng tối nhưng vẫn là thời điểm ồn ào náo nhiệt trong đại thành lớn nhất vùng đất Vạn Yêu Cốc nà có thể gần .đây tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian buôn bán rất phồn hoa nhưng hôm nay lại giăng lưới bắt chim ở trước cửa, không hề có chút sinh khí.

Nếu có người tinh tế quan sát thì sẽ thấy ở cửa ra vào đang có hai vị tráng hán cao lớn đứng gác, phàm là người muốn đi vào tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian, bất kể là những thương gia của Bạch gia vãng lai nơi này kiếm sinh ý hay đám người đào bảo nhàn tản đến mua sắm thì đều bị hai vị đại hán này chặn lại ở bên ngoài tửu lầu.

Bực này tình huống khiến cho mọi người trong Bạch Hổ thành đều cảm thấy khá kỳ lạ bởi vì tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian từ khi xây dựng đến nay thì đây là lần đầu tiên bọn họ bắt khách nhân phải đứng ở bên ngoài. Mặc dù không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn khiến mọi người phải nhao nhao suy đoán không thôi, trong lúc nhất thời việc này lại bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở trong Bạch Hổ thành, mặc dù ngay cả người của Bạch gia cũng không biết nguyên do nhưng có một điều mà tất cả mọi người ai ai cũng biết rõ trong lòng, đó là việc này dĩ nhiên phải có quan hệ với Thần Tiên hội - đầu sỏ giới kinh doanh thần châu hạo thổ, cự đầu sắp sửa nhúng chàm vào việc buôn bán của mọi người trong Bạch Hổ thành.

Mặc dù không có người nào nhìn thấy phía sau mặt tiền cửa hàng có chuyện gì, cũng không có khách nhân nào tới đây nhưng cả tòa tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian to như vậy vẫn treo đèn đuốc sáng trưng y như cảnh bình thường, điều này khiến cho mọi người không khỏi mơ màng không thôi.

Khi sắc trời về đêm thì rốt cục đám khách nhân đứng bàn tán cũng phải rời đi sau khi bị cự tuyệt không cho vào đại tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian. Lúc này có sáu người đang bước ra từ góc đường, người dẫn đầu đi trước tất nhiên là chủ sự Nguyệt Công của phân nhánh Thần Thiên hội, đi sau lưng là ba vị nam tử và hai vị mỹ nữ, vị mỹ nữ đi ngay sau là một người có tướng mạo đẹp như hoa như ngọc, mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, mặc dù cách ăn mặc đã có vẻ trưởng thành nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, tuổi của nữ tử này nhiều lắm chỉ khoảng đôi mươi. Năm người này đều mặc trang phục kỳ lạ, khác hẳn với trang phục mọi người vẫn mặc ở khu vực Vạn Yêu Cốc, không biết họ từ nơi nào đến.

Nguyệt Công đi trước dẫn đường và năm người bọn họ ung dung đi theo sau, đợi đến khi đặt chân vào bậc cửa lớn của Thiên Thượng Nhân Gian thì Nguyệt Công khẽ cúi người nhìn về phía vị mỹ nữ đi đầu, cười nói:"Đây là phân đà Thiên Thượng Nhân Gian của bản hội, mời Phong Thần đại nhân quá bước."

Nữ tử nhẹ nhàng gạt đầu, trực tiếp mang theo bốn người đi sau lưng bước vào đại tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian. Sau khi Nguyệt Công dẫn đường đi lên đến tầng lầu cao nhất thì họ nhìn thấy một người đã đứng đợi ở trên này, đúng là Bạch gia gia chủ Bạch Thế Hân.

Bạch Thế Hân nhìn thấy sau người lên lầu thì vừa chắp tay vừa cười nói:"Nguyệt Công, mấy vị này là?" Bạch Thế Hân thấy người cầm đầu là một vị nữ tử nên không khỏi kinh ngạc nhưng hắn phục hồi thái độ bình thường rất nhanh và thầm nghĩ trong lòng:"Thần Tiên hội mấy ngày gần đây từng nói có người vâng mệnh đi vào Bạch Hổ thành, chẳng lẽ là mấy người này, chẳng lẽ người cầm đầu bọn họ lại là một nữ oa oa?"

Nguyệt Công không đợi Bạch Thế Hân suy nghĩ đã ha ha cười cười rồi nhìn về phía nữ tử dẫn đầu nói:"Vị này chính là quan môn đệ tử của Bệ Ngạn thần đại nhân, cũng là ái đồ được lão thần tiên cưng chiều nhất, Phong Thần đại nhân."

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK