Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra ở ngay trước mắt quả thức đã khiến cho Thiệu Cảnh bị giật mình kinh sợ không nhỏ, đúng là thật lâu vẫn chưa thể bình phục lại. Chung quanh mọi người vẫn nhìn không chớp mắt vào tế đàn và huyết trì, chẳng có một ai chú ý tới biểu lộ khác thường của hắn, thậm chí ngay cả bóng hình xinh đẹp kia tựa hồ cũng đang rất kích động mà nhìn chằm chằm vào nữ tử yêu mị đứng trên tế đàn, không hề nhận ra ánh mắt khác thường của Thiệu Cảnh.

Những người mặc quần áo đỏ tươi như máu bị coi là "Tế phẩm" đang không ngừng thả người xuống huyết trì, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cột sáng đỏ như máu lao thẳng lên trời, phảng phất như muốn xâm nhiễm vào bầu trời đen kịt, sâu thăm thẳm rồi từ từ nhuốm đỏ tất cả. Mà trong huyết trì cũng không ngừng truyền ra từng hồi tiếng rồng ngâm trầm thấp như có như không, sau khi người thứ ba mươi sáu thả người rơi vào trong huyết trì thì tế đàn bắt đầu chấn động kịch liệt, máu tươi trong huyết trì sôi sùng sục, quay cuồng như sóng cả đập vào thành huyết trì như muốn bắn tung tóe lên cả huyết trì nhưng lại không có một giọt máu nào tràn ra.

Tất cả mọi người ở đây rõ ràng đều cảm thấy biến hóa, kể cả năm người đi ra từ trong bóng tối cũng vậy, gần như là đồng thời nhìn về phía huyết trì.

Trong mắt Tần Lãng hiện lên màu sắc điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tế đàn, động dung nói:Mau giải khai Bạch Hổ ấn."

Càng ngày tế đàn càng bị rung động nghiêm trọng, ở giữa biển máu tươi sôi sùng sục chậm rãi ngưng tụ thành một con rồng máu, con rồng máu này phảng phất có được sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, điên cuồng gầm rú trong huyết trì, bay lượn phiêu đằng, đợi cho tới cuối cùng thì đột nhiên truyền ra từng hồi rồng ngâm điếc tai nhức óc.

"Gừgào!" Đột nhiên con rồng máu từ trong huyết trì bay thẳng lên trời, bay lên bầu trời đêm, bay lượn xung quanh bên trên huyết trì và điên cuồng gầm rú, giống như con mãnh thú bị vây khốn đã lâu lại một lần nữa đạt được tự do, cực kỳ hưng phấn.

Sau khi con rồng máu bay lên mây xanh thì tế đàn nhất thời đình chỉ cơn chấn động. Ngay sau đó, việc hiến tế lại bắt đầ, lại có một người thả người vào huyết trì vang bịch một tiếng, mà lúc này trong huyết trì lại nổi lên từng làn ánh sáng đỏ máu.

Ở nơi này, việc tế tự đã được tiến hành đâu vào đấy, ở một chỗ trong rừng rậm cách đó không xa có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt, khoanh chân mà ngồi, trong tay đan bện thành một cái kết ấn. Ở bên cạnh nàng có một thiếu nữ đang cầm kiếm mà đứng làm hộ pháp cho nàng. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu thì thiếu nữ chầm chậm mở mắt.

Tuyết Diên thấy Phong Nhã tự nhiên là bỏ dở thuật pháp giữa chừng mà mở mắt ra thì vội hỏi:"Phong Thần đại nhân, làm sao vậy?"

Phong Nhã cau mày, nói:"Yêu nhân của Thiên Âm Môn lại có thể dùng tính mạng của mấy chục người sống để hiến tế, thủ đoạn thật ác độc." Chợt lại nói:"Nơi này ngọa hổ tàng long, lại có thêm hai lão giả đạo hạnh cao thâm ta nhìn không thấu, nếu ta cứ cố dò xét sâu hơn thì sợ rằng sẽ bị hắn phát giác."

Phong Nhã dứt lời liền cau mày lại, bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù Vạn Linh trận của nàng có thể dùng để điều khiển các loại chim thú ong bướm, nhờ tai mắt của bọn chúng để nhìn và nghe lén nhưng nếu gặp phải cao thủ đạo hạnh cao thâm, thủ đoạn cay độc thì tuyệt đối không phải không có chút sơ hở nào, nếu bọn họ nhận ra rồi truy theo hành tung thì quả là không tốt rồi. Phong Nhã cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần rồi trong tay lại biến ảo thành ấn quyêt, bắt đầu thi pháp một lần nữa.

Lông mày Tuyết Diên chau lại, hỏi:"Hai tên lão giả kia như thế nào, nếu Phong Thần đại nhân cho rằng không thể ứng phó được thì vẫn nên tạm thời rút lui thì hơn, đại nhân không cần phải dùng thân mạo hiểm."

Phong Nhã vừa thi pháp vừa đáp:"Chỉ sợ với đạo hạnh của bọn họ tùy ý chọn một người cũng có thể sánh vai với sư tôn." Nàng chợt ngừng tay ấn, liếc nhìn Tuyết Diên và cười nhạt, nói:"Không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận mà." Dứt lời thì thủ ấn đã kết xong, chầm chậm nhắm mắt lại.

Dưới tế đàn, từ trong bóng tối đi ra năm người, lúc hai vị lão giả nhìn thấy con rồng máu bay lên trời thì trên sắc mặt không thể giấu được sự vui mừng, một vị trong đó cười ha ha, nói:"Lão Tam, Cửu Long Hóa Đỉnh đã thấy hình thức ban đầu, Tứ Tượng Huyền Ấn đã cởi bỏ được hai ấn, hôm nay Bạch Hổ ấn cũng sắp bị giải khai rồi, cuối cùng tâm huyết bao năm nay của chúng ta đã không bị uổng phí."

Vị lão giả còn lại cũng cười ha hả, nói:"Phục Long Đỉnh, cuối cùng cũng nằm trong lòng bàn tay của Thánh Linh Cung chúng ta." Lão giả lại liếc nhìn ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ ở bên cạnh và nói:"Đã tới lúc bảo cái kẻ gọi là Thanh Long Thánh sứ giao ra món đồ vật kia rồi."

Người trẻ tuổi cầm chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạy xếp, cười yếu ớt nói:"Tiểu chất thấy hay là chúng ta cướp đồ của hắn thì phù hợp hơn, tiểu chất trong lúc vô tình đã đánh qua với hắn một chút, người này hình như không phải là loại dễ nghe lời..." Hắn nói xong liền liếc qua thiếu nữ yêu mị ở bên cạnh rồi lại nói:"Muốn hắn ngoan ngoãn giao ra thứ đồ vật kia thì e rằng phải làm ngược lại."

Nghe thấy ngụ ý của hắn rõ ràng là ý hữu sở chỉ. Thiếu nữ ấy nghe được chuyện đó liền lộ ra ánh mắt khinh thường, nhẹ khẽ hữ một tiếng, nói:"U Hồn, ngươi đừng có cái kiểu cứ có cơ hội là vội châm chọc bổn cô nương, cũng không phải bởi vì bổn cô nương gai mắt cái loại nhân yêu nam chả ra nam, nữ chẳng ra nữ như ngươi đâu nha. Bổn cô nương tốt xấu gì cũng đã cởi bỏ được Chu Tước ấn. Ngươi ở chỗ này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì cẩn thận bị rơi xuống đáy bùn đó nha."

Nam tử nghe vậy thì cười nhạt, lắc đầu nói:"Nói thật, cái loại thiếu nữ như ngươi vẫn chưa đủ tư cách khiến ta phải động tâm, ngươi ngược lại tự đánh giá mình hơi bị cao đấy.

Hai vị lão giả dường như đã quá quen với việc hai người nam tử và thiếu nữ này mỉa mai bóng gió nhau nên chẳng thèm để ý. Một vị trong đó thản nhiên nói:"Nghe Tần Lãng nói, tên Thanh Long Thánh sứ này một mực để ý tới việc hiến tế để cởi bỏ Tứ Tượng huyền ấn, không biết hắn có mục đích gì? Các ngươi đi tìm hắn nói cho rõ ràng, Thánh Linh Cung muốn đồ vật ở trong tay hắn, đưa thì thôi, nếu không chịu đưa thì cứng rắn đoạt về cho ta."

Vừa dứt lời thì chợt có một con gió thổi cỏ cây lay động ở trong khu rừng đen kịt, hai vị lão giả đồng thời hừ lạnh một tiếng, một người trong đó lập tức giơ tay trảo tới khu rừng, lập tức hút mọi thứ bay vút lên. Không chờ mọi người kịp phản ứng thì trong tay lão giả đã có thêm một con chim ưng. Hai lão giả nhìn con chim ưng như cảm thấy cái gì đó, nhìn nhau không nói gì rồi lại xem xét con chim ưng nằm trong tay.

Hai vị lão giả vừa muốn nói chuyện thì con khỉ ngồi trên vai U Hồn đột nhiên hú lên quái dị, kêu lên chi chi vài tiếng rồi đột ngột mở con mắt ở trên trán ra, sau đó nhảy xuống mặt đất rồi chạy về phương hướng nằm bên ngoài cốc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK