Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


từng cơn gió cuối thu vù vù thổi qua không khỏi khiến cho ba người phải cảm thấy giá lạnh, Thiên Thượng Nhân Gian vốn là đại lầu cao ngất tầng mây, hôm nữa gió lạnh mùa thu rét thấm vào người, thật là âm lãnh, mà giờ khắc này trong nội tâm của mấy người ở trong nhà cũng đều lạnh ngắt như gió rét mùa thu, trong lầu lặng ngắt như tờ, Chuyên Húc và Bệ Ngạn lâm vào trầm từ còn bọn người Phong Nhã im lặng, không dám lên tiếng quấy rầy.

Mấy đầu ngón tay của Chuyên Húc đang gõ xuống mặt bàn thì đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Bệ Ngạn, vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:"Tru Tiên Kiếm, Phục Long Đỉnh, Thanh Vân Môn, ở trong đó nhất định là có liên hệ gì đó, chỉ là hiện tại chúng ta nắm giữ được quá ít thông tin mà thôi, không đủ để biết được nội tình trong đó." Hắn dừng một, chuyển hướng Phong Nhã, lạnh lùng nói:"Nhã Nhi, toàn lực điều tra gã thiếu niên họ Thiệu, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải bắt bằng được hắn về cho ta."

Phong Nhã đang nhìn tấm bài vị kia có chút hoảng hốt xuất thần, vẻ mặt kinh hãi, nghe được mệnh lệnh của Chuyên Húc nhưng vẫn bị ngây dại một lúc, sau đó đạp lời tuân mệnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào tấm bài vị, trong tay nắm lấy cái gương chẳng biết từ lúc nào, mà càng nắm càng chặt.

Tuyết Diên đứng bên người nàng khẽ chau mày, khóe môi giật giật như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra thành lời, nào biết Phong Nhã đột nhiên quay ánh mắt ngoan lệ trông lại, lạnh lùng ép lời nói đến miệng Tuyết Diên phải nuốt trở về, cũng không dám làm ra chút động tác.

Vị kỷ, đúng lúc này lại có hai người vội vã chạy lên lầu nhanh như gió, vừa nhìn thấy Chuyên Húc và Ngục thật thì cả hai người đều cả kinh, lập tức quỳ một chân xuống y hệt như Thương Lang vừa rồi, cùng cung kính kêu lên:"Đệ tử Phi Ưng bái kiến nhị vị lão thần tiên, đệ tử Hỏa Hồ bái kiến nhị vị lão thần tiên."

Bệ Ngạn "Ừ" một tiếng rồi hỏi:"Hai ngươi điều tra được gì về bọn Thiên Âm Môn rồi?"

Hỏa Hồ liếc qua Phong Nhã rồi chợt đáp:"Hai người đệ tử lần theo dấu vết một chi mạch lớn nhất của Ma Giáo ở Vạn Yêu Cốc thì phát hiện hai môn phái Bách Độc Giáo và Thiên Âm Môn có liên hệ mật thiết với nhau, sau đó tiếp tục tìm hiểu căn nguyên, bắt được một tên đệ tử tầng dưới cùng của Thiên Âm Môn, tra khảo đánh đập thì đã gặt hái được khá nhiều tin tức, ngoài ra, chúng đệ tử đã đạt được một vài tin tức đang tin cậy từ trong miệng của tên đệ tử đó."

"Ừ? Tin tức gì?" Chuyên Húc lạnh lùng hỏi.

"Đúng vào giờ tý tối nay, Thiên Âm Môn sẽ lại tiến hành việc tế tự thần bí kia, mà địa điểm thì nằm ở trong một ngọn núi sâu ở vị trí cách nơi này chưa đến hai trăm dặm, người trong Ma Giáo gọi vùng đất đó là Huyết Tế Cốc. Tục truyền, vùng đất đó là nơi sinh sống của độc vật yêu thú nên hung hiểm dị thường, người bình thường không ai dám đặt chân vào nửa bước, mà Huyết Tế Cốc lại nằm sâu trong một ngọn núi thuộc khu vực Vạn Yêu Cốc.

Sau khi nghe xong, Bệ Ngạn hừ lạnh một tiếng và nói:"Cái gì Huyết Tế Cốc, cái gì hung hiểm dị thường, lũ ma giáo tôm tép nhãi nhép lẩn trốn trong cốc mà cũng muốn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác.

Chuyên Húc nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu dài bạc trắng, trên mặt thoáng hiện lên sự vui vẻ nho nhỏ, thì thầm:"Tế tự thần bí của ma giáo, Huyết Tế Cốc, Phục Long Đỉnh, rốt cục đã có chút dấu vết rồi." Chợt biến giận, lạnh lùng nói:"Phong Nhã, tối nay con hãy đi cái mà bọn chúng gọi là Huyết Tế Cốc, nhìn một lượt xem lũ ma giáo yêu nhân đang làm trò bịp bợm gì." Dừng thoáng một phát, nở nụ cười giả tạo và nói:"Nhớ lấy, không được đánh rắn động cỏ, con cứ âm thầm làm việc là được, cố gắng tìm hiểu về phương pháp tìm kiếm Phục Long Đỉnh mà chỉ có bọn hắn mới biết, đợi đến khi bọn hắn gặt hái được thành quả thì Thần Tiên hội chúng ta sẽ đến làm chim sẻ núp đằng sau, ngồi mát ăn bát vàng.

Bệ Ngạn lập tức liếc xéo mắt sang Chuyên Húc, gật đầu nói:"Huynh trưởng nói không sai." Lại chuyển hướng Phong Nhã nói:"Nhã Nhi, con mau đi chiếu cố trò hề của lũ ma giáo yêu nhân đi."

Phong Nhã chắp tay, lên tiếng nói:"Đệ tử tuân mệnh." Nói xong, không cần phải nhiều lời nữa liền quay người đi xuống cầu thang, Tuyết Diên từ từ đi sau lưng nàng, biến mất ở dưới bậc cầu thang. Phương Lang, Phi Ưng, Hỏa Hồ ba mặt nhìn nhau, cùng kêu lên, nói:"Chúng ta đi theo bảo Phong Thần đại nhân."

Ba người nói xong, vừa muốn quay người thì Chuyên Húc khoát tay chặn lại, nói:"Không cần, lần này đi ít người tránh nghi ngờ. Nhiều người không cẩn thận thì dễ bị chú ý, bạo lộ hành tung, các ngươi đều đã hiểu thủ đoạn của Phong Nhã, lúc này cứ thoải mái chờ đêm đến." Chuyên Húc dứt lời liền nâng chén trà lên, tinh tế thưởng thức hương trà thơm dịu. Hình như Bệ Ngạn không hề có hứng thú thưởng trà liền uống một hơi hết sạch nước trà trong chén, cũng không nói chuyện mà đứng dậy đi về phía cửa sổ ở đằng trước, đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn đám mây đen xa xa trên bầu trời.

Lúc này trời đã vào đêm nhưng Bạch Hổ thành vẫn phi thường náo nhiệt, hối hả, vẫn còn rất nhiều người ăn ở những hàng quán ở vên đường, trong đám người đó chợt có hai bóng hình xinh đẹp lóe lên, bước chân nhẹ nhàng nhưng lại nhanh như gió, lướt qua khiến cho không ít người phải ngơ ngẩn quay đầu nhìn lại nhưng không còn thấy hình bóng của hai người, chỉ còn mùi hương thơm ngát xông vào mũi.

Trên đường, hai bóng hình xinh đẹp chưa từng tán chuyện cười đùa, Tuyết Diên như có tâm sự không nói ra thì bức bối trong lòng, rốt cục nhịn không được hỏi:"Phong Thần đại nhân, Tuyết Diên có một chuyện khó hiểu, thỉnh Phong Thần đại nhân chỉ rõ."

Bộ pháp của Phong Nhã chậm lại vài phần, sờ lên tấm gương trong tay và nói:"Ta biết ngươi có nhiều nghi vấn trong lòng."

Nàng suy nghĩ một lát lại nói:"Nếu ta không chịu nói rõ ràng cho ngươi hiểu thì ngươi sẽ canh cánh trong lòng phải không?" Nàng nói xong, nhẹ thở dài một cái, nói:"Kỳ thực là ta cố ý giấu kín sự tình của tên Thiệu Cảnh kia, hắn tuyệt không phải là kẻ đơn giản như chúng ta đã từng chứng kiến, những thứ khác không nói, chỉ riêng con tiểu trư cổ quái ở bên cạnh hắn đã không bình thường rồi, mà ngay cả ta cũng không nhìn ra lai lịch của nó, tuyệt đối không thể tìm ra con thứ hai giống như con tiểu trư ấy trong trời đất này, trên người của nó ta lại không thể cảm ứng một chút mảy may khí tức của sinh khí nào trên người của nó, mà tựa như là một con vật đã chết vậy, nhưng rõ ràng nó lại có thể cảm ứng được tinh thần của ta, lại còn có thể chống cự ta đến cùng, hơn nữa còn không hề thua kém ta chút nào. Phàm là tất cả những loài còn sống trong trời đất thì ta đều có thể cảm giác được khí tức, thậm chí cho dù là thần thú trong truyền thuyết cũng không thể là ngoại lệ, nhưng hình như con tiểu trư ấy lại không ở trong đám này, thật là cổ quái, vì vậy mà ta cảm thấy có rất nhiều hứng thú với nó. Đó là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai, ngươi có chú ý tới tấm gương nằm trong tay của hắn không?"

Tuyết Diên chau mày, gật đầu nói:"Có."

"Tấm gương trong tay hắn là cùng một dạng với Thái Âm Kính trong tay của ta, là một mặt khác của thần khí Âm Dương Kính lưu truyền từ thời thượng cổ, tên gọi là Thuần Dương Kính, lại có người gọi nó là Dương Kính, chính là một trong những kỳ vật không thuộc về thế gian này, trong đó truyền thừa bí mật mà không muốn có người khác biết. Khi ta còn nhỏ, chưa bái nhập Thần Tiên Hội thì vô tình gặp được một lão nhân làm nghề thầy tướng số, lúc lão đưa tặng ta chiếc gương này thì đã kể cho ta nghe một chuyện, cũng chính vì lời nói ấy mà ta có rất nhiều băn khoăn khó hiểu với vị thiếu niên kia."

Phong Nhã dứt lời thì đột ngột dừng bước, nhìn Tuyết Diên và nhẹ nhàng kéo tay của nàng, nghiêm mặt nói:"Tuyết Diên, ta và ngươi từ nhỏ tình như tỷ muội, tuy trước mặt người khác xưng hô chủ tớ nhưng thực sự hữu danh vô thực, phàm là có chuyện gì, ta đều không có lừa gạt ngươi. Đúng không?"

Tuyết Diên nhẹ gật đầu, đáp:"Phong Thần đại nhân đối với Tuyết Diên ân trọng như núi, Tuyết Diên khắc trong tâm khảm, không hề dám quên."

Phong Nhã cười nhạt một tiếng, lại nói:"Chẳng biết vì sao, ta lại có một cảm giác kỳ quái mà chính mình cũng không hiểu, không muốn đẩy thiếu niên cầm Thuần Dương Kính trong tay vào nơi nguy hiểm, vì vậy, xin ngươi hãy giấu kín bí mật này cho ta, được không nào?"

Tuyết Diên thở phào một cái, hé miệng cười nhẹ yếu ớt, nhìn qua Phong Nhã và gật đầu nói:"Được, mặc kệ ngài muốn làm chuyện gì thì Tuyết Diên cũng sẽ không phản bội ngài, cho dù phải chết vì Phong Thần đại nhân Tuyết Diên còn không hối tiếc thì giấu kín bí mật nho nhỏ này đâu có là gì?" Dứt lời, Phong Nhã và Tuyết Diên đều cười đùa hiểu ý nhau, cũng không nói thêm cái gì mà quay người chạy vội vào trong cảnh đêm.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK