Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không Trần?" Trong lúc Phong Nhã còn đang hoảng sợ thì đột nhiên có một giọng nói rất nhỏ vang lên ở trong rừng cây.

"Ai? Lăn ra đây cho lão phu." Không Trần vừa dứt lời thì liệt diễm đã bùng lên từ trên lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân rồi hung hăng bổ về phía bụi cây trong bóng tối. Lập tức ngọn lửa bùng lên và điên cuồng lao tới, ngọn lửa điên cuồng lao đi, nơi liệt diễm lướt qua cây cỏ tiêu điều, rơi rụng lả tả.

Liệt diễm chồm vào trong bụi cây như yêu thú, người đứng trong bóng tối thấy liệt diễm đã lao đến trước người thì đột nhiên bay ra khỏi biển lửa, nhìn bộ dạng chật vật của hắn hình như bị người ta ném ra ngoài thì đúng hơn, sau khi hạ xuống đất thì ho nhẹ hai tiếng rồi xoay người trốn ra sau một cây đại thụ. Trong ngọn lửa có một thanh âm nhàn nhạt vang lên:"Thiệu huynh đệ, đệ đi trước đi, người này đệ không ứng phó được." Lại nhìn trong biển lửa thì chợt có một làn ánh sáng màu xanh lóe lên lóng lánh, khuếch tán ra bốn phía nhanh như gió, nhanh đến mức mà dễ dàng có thể nhìn thấy tốc đọ liệt diễm bị dập tắt bằng mắt thường. Ánh sáng màu xanh qua đi cũng là lúc liệt diễm chỉ còn sót lại những tàn lửa rơi rụng, một đạo thân ảnh mạnh mẽ bước ra từ trong đó, cẩn thận nhìn kỹ thì đó chính là Tạ Vân Long chứ không phải ai khác.

Không Trần nhìn thấy cảnh đó thì mặt già run run, một tay phụ ở sau lưng, lãnh đạm nói:"Càn Khôn Thanh Quang Giới, Thanh Long Thánh sứ?"
(có lẽ mấy bạn cũng hiểu phải không, thôi cứ giải thích, càn khôn thanh quang giới là chiếc nhẫn chứa vầng sáng màu xanh của trời đất.)

Tạ Vân Long sa sầm mặt, chậm rãi đi ra rồi nhìn ngó chung quanh, khi không tìm được bóng dáng của con khỉ kia thì lông mày không khỏi cau lại, lộ ra có chút thất vọng, lại nhìn Không Trần rồi nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn, lạnh nhạt nói:"Tứ đại hộ pháp đứng đầu Thánh Linh Cung, Không Trần."

Không Trần nhẹ nhàng giơ thanh kiếm Hỏa Kỳ lân chỉ vào Tạ Vân Long và thản nhiên nói:"Thanh Long, Thánh Linh Cung vốn không muốn đối địch của ngươi nhưng nếu đã ngươi nhúng tay vào sự tình Phục Long Đỉnh thì ngươi không trách lão phu được rồi." Không Trần dừng thoáng một lát rồi lại nói:"Trong tay ngươi có đồ vật mà Thánh Linh Cung muốn, vốn lão phu còn nghĩ rằng ngươi sẽ không giao ra trọng bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới trong truyền thuyết nhưng hôm nay ngươi lại tới nơi này, vậy thì vừa vặn, ngươi giao thứ đó ra đây hay là lão phu phải tự mình đoạt lấy." Hắn dứt lời thì lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân liền dấy lên liệt diễm.

Không Trần lại liếc nhìn U Hồn, thấp giọng:"Đối phó hai con nữ oa kia."

U Hồn nhìn Tạ Vân Long đứng ở xa xa một lát, không hiểu đang nghĩ cái gì rồi liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Nhã.

Thiệu Cảnh nấp ở phía sau thân cây đại thụ nhìn thấy cảnh bốn người giương cung bạt kiếm mà âm thầm kinh hãi, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi trên người cô gái băng lãnh, cả kinh nói:"Phong Nhã! Đúng là nàng rồi."

Giờ phút này, Tạ Vân Long nhìn chằm chằm vào Không Trần, cau mày và thản nhiên nói:"Ta cũng không muốn phải đối địch với Thánh Linh Cung, chỉ là đồ vật ngươi muốn hiện tại ta không để đưa cho ngươi."

Tạ Vân Long dứt lời lại nhìn chằm chằm vào Không Trần. Không Trần nhăn mày lại, nhấc thanh Hỏa Kỳ Lân lên rồi nói:"Vậy nghĩa là ngươi muốn lão phu phải tự mình đoạt lấy!"

Không Trần vừa mới dứt lời, định động thủ thì đúng vào thời khắc này, Phong Nhã đứng cách đó thân thể khẽ dịch về phía sau, đột nhiên nhảy lên và quát:"Tuyết Diên, đi". Dứt lời liền bỏ đi, hai người Tuyết Diên đã nhảy xa hai trượng.

"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy, phải hỏi xem Lưu Tinh phiến của ta có đồng ý không đã." U Hồn khẽ cười nói, khẽ phẩy quạt một cái thì hàn quang bùng lên, biển phi châm phô thiên cái địa lóe ánh sáng màu trắng đánh về phía hai người, U Hồn cũng nương theo thế hàn quang mà phóng lên, chạy về phía Phong Nhã.

Biển phi châm buông xuống, Phong Nhã hừ lạnh một tiếng thì lập tức có một ngọn lửa màu tím bùng lên từ trên Thái Âm kính, độ ấm quanh mình lập tức bị giảm xuống lạnh đến cực điểm, nhất thời ngưng tụ một bức tường băng quanh người Phong Nhã, phi châm lóe ánh sáng màu trắng đánh đến tường trắng thì tiếng phá băng thanh thúy không ngừng vang lên bên tai. Phi châm tiêu tán, tường băng sụp đổ, nhưng thân ảnh U Hồn quá nhanh đã lao tới ngay phía sau Phong Nhã, lập tức vung tay thúc dục tia ánh sáng màu trắng lóe trên mặt Lưu Tinh phiến, nhất thời một lưỡi đao ánh sáng bắn thẳng vào cái cổ trắng ngần của Phong Nhã. Phong Nhã âm thầm giật mình, gã U Hồn này nhìn tưởng yếu đuối nhưng tốc độ lại nhanh kinh người. Dưới sự kinh hãi, hàm răng khẽ cắn rồi xoay người rơi xuống đất, tránh thoát được lưỡi đao của U Hồn, chợt quát:"Tuyết Diên mau chạy, trở về báo tin."

Tuyết Diên đang bay né tránh thì thân hình dừng lại, sắc mặt âm trầm, vừa muốn quay đầu trở lại bên người Phong Nhã thì Phong Nhã lại quát một lần nữa:"Chạy mau, đây là mệnh lệnh, một lát nữa ta sẽ theo sau." Nghe được tiếng quát của Phong Nhã, Tuyết Diên mắt điếc tai ngơ, lông mày chau lại rồi giương Bạch Vũ lên, bắn thẳng một mũi tên về phía U Hồn. U Hồn thấy mũi tên ánh sáng lao tới nhưng lại không hề né tránh, nhẹ nhàng vung Lưu Tinh phiến lên, không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như vậy mũi tên ánh sáng bắn ra từ Bạch Vũ bị chôn vùi trong cây quạt. Tuyết Diên thừa cơ chạy vội đến bên cạnh Phong Nhã, nghiêm mặt nói:"Tuyết Diên nào có thể bỏ Phong Thần đại nhân mà đi một mình, để ta ngăn trở người này, Phong Thần đại nhân đi trước đi." Nàng dứt lời lại giương Bạch Vũ lên, cung cong hóa thành kiếm thẳng, định đánh về phía U Hồn.

Bạch Vũ vừa mới được nâng lên thì lông mày Phong Nhã chau lại, thở dài một hơi rồi kéo Tuyết Diên về phía sau, lãnh đạm nói:"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, ngươi đã không đi, vậy thì đứng ở một bên xem ta bức lui người này." Phong Nhã dứt lời thì sát cơ hiển lộ trong mắt, nói với Tuyết Diên:"Người này đạo hạnh rất cao, ta muốn sư dụng độc chiêu, ngươi lui về phía sau đi." Nàng nói xong thì một lần nữa ngọn lửa màu tím lại bùng lên bên trên Thái Âm Kính, lẩm bẩm trong miệng, mặt Thái Âm Kính ngắm ngay U Hồn, thì thầm:"Hàn Phong Tiêu Tiêu, Nhược Thủy Hàn Băng."

Phong Nhã niệm xong thì đột nhiên đè Thái Âm Kính xuống dưới đất, lập tức tất cả thiên nhiên ở phạm vi mười trượng phía trước nhanh chóng bị đóng băng, sinh cơ bỗng nhiên nhạt nhòa, U Hồn thấy thế liền bật cười lớn, nói:"Chút tài mọn mà thôi. Nhìn ta đập tan băng sương của ngươi đây." Ngưng cười liền giơ Lưu Tinh phiến lên định thi triển pháp quyết thì khẽ giật mình, đứng ngơ ngẩn ở nguyên một chỗ, đột nhiên trên người không thể cảm nhận được một tia linh lực nào, âm thầm giật mình:"Chuyện gì xảy ra? Linh lực của ta? Lại bị đông lại rồi." U Hồn thấy trên người truyền đến sự đau đớn lạnh lẽo, hoảng sợ vừa muốn lui lại phía sau thì lại phát hiện thân thể không thế nhúc nhích được, thì ra lúc này quanh mình đã ngưng tụ dày đặc tầng tầng băng sương. Sau cơn sợ hãi mới kịp phản ứng, hóa ra nữ tử này sử dụng Ngũ Hành thuật pháp, chỉ là nàng không có sử dụng bất luận cái gì liên quan đến lá bùa, phù triện mà chỉ bằng một cái gương đã có thể sử dụng được Ngũ hành thuật pháp có uy lực lớn như vậy, hơn nữa còn là thuật pháp cao cấp cổ quái, có thể đông lại linh lực, chỉ lúc lúc này mới phát hiện ra thì đã muộn rồi, quả thật là tiến thối lưỡng nan. Nếu như ngay từ đầu đã phát hiện được bí mật của nữ tử này rồi bày ra đề phòng, tùy thời đề phòng nàng thi triển thuật pháp thì hắn chẳng thèm để mắt cái loại ám chiêu thuật pháp vớ vẩn này. U Hồn hối hận trong lồng ngực, tiếc rằng lúc này đã vô kế khả thi. Bây giờ chẳng những hai chân không thể nhúc nhích mà ngay cả hai tay cũng rất nhanh sắp bị băng sương bao trùm rồi, có muốn cử động cũng không thể.

Trái lại thì khóe miệng Phong Nhã khẽ hé một nụ cười lạnh lùng, từ từ giơ lên Thái Âm Kính đang bùng cháy ngọn lửa màu tím, băng sương ở đằng trước kính ngưng tụ thành một thanh băng kiếm, không nói hai lời liền đâm vào U Hồn.

Băng kiến như con ngựa hoang bị đứt dây cương, nhanh chóng, mãnh liệt mà băng lãnh đâm thẳng vào chổ hiểm của U Hồn. Đồng tử U Hồn mở lớn, chẳng lẽ U Hồn ta anh minh cả đời, cứ như vậy mà chết trong tay một con nha đầu miệng còn hôi sữa? Trong mắt lại lóe ra một tia tuyệt vọng.

Không Trần trông thấy sinh mạng của U Hồn gặp nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì hừ lạnh một tiếng, nói với Tạ Vân Long:"Thanh Long, lão phu về trước." Dứt lời, liệt diễm trên lưỡi Hỏa Kỳ Lân xông thẳng lên trời, Không Trần hét lớn một tiếng rồi nhảy vụt lên, bay người đến giữa không trung rồi hung hăng bổ một kiếm cách không vềmảnh đất bị ngưng tụ thành tường băng gần Phong Nhã. Liệt diễm thế như lũ quét chồm tới, hóa thành một con dã thú, cẩn thận nhìn kỹ thì nó có hình dáng giống hệt thần thú kỳ lân trong truyền thuyết, "Gừ gào", nó gầm một tiếng to khiến tất cả tường băng, băng sương vỡ vụn, mà thanh băng kiếm đâm nửa đường về phía U Hồn cũng vang tiếng rắc rắc rồi vỡ nát thành từng mảnh.

Sau khi liệt diễm như thần thú hỏa kỳ lân đi qua thì tường băng vừa ngưng tụ trên mảnh đất nhanh chóng bị hòa tan, cây cối hoa cỏ xung quanh đó trong khoảng khắc bị hóa thành to tàn. Khi liệt diễm lại tới trước mặt Phong Nhã lại nhẹ nhàng tiêu tán, hình như cố tình né tránh Phong Nhã.

Thanh thế to lớn của một kiếm này của Phong Thần gần như khiến tất cả những người ở nơi này bị giật mình rồi đứng ngơ ngác tại chỗ, trong mắt Phong Nhã vẫn còn dư quang của ánh lửa, đôi mắt to, trong veo như nước bị sợ hãi mà thất thần. Thật lâu nàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Tường băng trên người U Hồn giảm bớt thì mắt lộ sát cơ, giơ Lưu Tinh phiến lên định lao tới đánh úp Phong Nhã.

"U Hồn, lui ra!" U Hồn còn chưa kịp động thủ thì Không Trần đã quạt lạnh một tiếng. Sau đó thả lỏng Hỏa Kỳ Lân rồi thò tay bổ một chưởng xuống người Phong Nhã.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK