Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vầng thái dương chầm chậm trôi về phía tây khiến bóng cây kéo dài sau ánh nắng nhạt nhòa, người trẻ tuổi xoải bước đi vào trong núi rừng và dần dần biến mất ở sau những tán cây vươn dài che phủ mặt đất. Thiệu Cảnh hừ nhẹ một tiếng và nhổ ra một ngụm trọc khí, sau đó ngồi xuống rồi ngả người dựa lưng vào một cây cổ thụ che trời, đưa tay đè chặt cánh tay đã bị thương rồi thầm rên hai tiếng, nghĩ đến thương thế này đau đớn kịch liệt thật sự khó nhịn. Lúc Tạ Vân Long và người trẻ tuổi kia xuất hiện làm tinh thần của hắn căng cứng, ngược lại là không có cảm giác mỏi mệt và đau đớn như bây giờ, chỉ là đợi đến sau khi những sự tình mà hắn không hiểu thấu qua đi thì rốt cục không chịu nổi ủ rũ, thiếu chút nữa không nhịn được đau mà ngất đi mất rồi.

Thiệu Cảnh dựa cả lưng vào cây đại thụ rồi nhìn Tạ Vân Long chăm chú, cất tiếng hỏi:"Tạ sư huynh, người vừa ở đây có lai lịch gì, hình như hắn hiểu huynh rất rõ thì phải?" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại âm thầm ước đoán thân phận của người trẻ tuổi kia, trước sau ngẫm nghĩ một hồi, mặc dù không nghĩ ra cái gì nhưng vẫn có thể dễ dàng đoán được, người sư huynh đồng môn tình nghĩa như mây trời, nhận ân tất báo ở trước mắt trên thực tế cũng không thực sự là đệ tử của Huyền Thiên tông, mà theo lời người trẻ tuổi kia thì huynh ấy có liên quan mật thiết với Thánh Giáo, mà lại thâm tàng bất lộ, đạo hạnh cao thâm.

Tạ Vân Long sa sầm mặt nhìn về phương hướng người trẻ tuổi vừa biến mất, một lát sau mới chậm rãi dãn đôi lông mày to dày, nghiêm mặt nói:"Mặc dù huynh không biết người này có lai lịch gì nhưng thân phận của hắn ta cũng rõ mười mươi rồi, có lẽ hắn xuất thân từ trong thế lực ma đạo khổng lồ mà huynh vừa kể cho sư đệ nghe đấy." Tạ Vân Long dứt lời thì nét mặt cũng hòa hoãn hơi vài phần, cười ha ha, nói:"Những chuyện này đệ không biết đến thì tốt hơn, đi thôi, huynh đưa đệ đến địa phương này." Tạ Vân Long vừa nói vừa chìa tay ra nâng Thiệu Cảnh dậy, hắn nhìn nhìn thương thế của Thiệu Cảnh, gặp cũng không lo ngại liền yên lòng, cười nói:"Thiệu sư đệ bỏ đi mà cũng không nói một tiếng, chẳng lẽ đệ muốn chạy trốn một mình như vậy sao? Đệ làm như vậy là không đúng tình nghĩa đâu nhé."

Thiệu Cảnh sờ sờ mũi, vịn vào tay của Tạ Vân Long để đi về phía trước, không khỏi xấu hổ cười nói:"Tình hình gấp gáp, không kịp báo cho sư huynh và Tiểu Vũ biết, tiểu đệ đúng là đã làm sai rồi."

"Chỉ sợ không phải đệ không kịp nói cho huynh và Tiểu Vũ biết mà là không muốn gây thêm rắc rối thôi!" Tạ Vân Long nói.

"Ờ, cái này! Sư huynh nói không sai, tình hình liên quan đến an nguy của mình, đệ lại quen hành sự cẩn thận, cho nên... ... "

Tạ Vân Long khoác vai Thiệu Cảnh, bật cười lớn nói:"Thiệu sư đệ tâm tư kín đáo, giao Tiểu Vũ cho đệ thì huynh được yên tâm rồi." Giây lát sau lại nói:"Kỳ thực huynh sớm đã đoán được mấy ngày này đệ tất sẽ phải rời khỏi Huyền Thiên tông, chỉ là không nghĩ đoán được đệ lại bỏ đi nhanh như vậy. Xem ra, Thanh Hà trưởng lão đã nhận ra cái gì rồi."

Thiệu Cảnh hít vào một hơi thật sâu và nói:"Đệ cũng nghĩ như vậy nhưng hiểu vì sao hắn lại phát hiện ra. Ở trước cửa Thiên Phong lầu lẽ ra hắn đã có thể giết đệ rồi, nhưng không hiểu vì sao hắn ta lại không động thủ."

Lông mày của Tạ Vân Long khẽ cau lại, thản nhiên nói:"Lão hồ ly này, nếu hắn biết được sự thật thì có nghĩa là hắn đã hành động nhanh hơn mọi người tưởng rồi."

Thiệu Cảnh nghe vậy, không rõ ràng cho lắm liền nghi hoặc nói:"Hàng động? Xin Tạ sư huynh chỉ giáo cho?"

Tạ Vân Long ngẫm nghĩ rồi nói:"Cái lão hồ ly Thanh Hà trưởng lão sớm đã ăn ở hai lòng rồi, chỉ vì hắn không có cách nào để kiếm được một thứ gì như pháp bảo để chống đỡ lại Thanh Phong chưởng môn mà thôi, vì vậy chỉ có thể một mực ẩn nhẫn chờ thời, nhưng chẳng biết từ lúc nào hắn đã cấu kết với Bách Độc Giáo, sắp sửa gây bất lợi với sư môn của chúng ta rồi ... ..."

Thiệu Cảnh nghe tới Bách Độc Giáo thì khẽ giật mình, không nhịn được lại nhớ tới gã đệ tử Bách Độc giáo gặp ở trước cửa Thiên Phong lầu, hắn không đợi Tạ Vân Long nói xong thì đã không nhịn được thì thầm:"Bách Độc Giáo?"

"Thiệu sư đệ hẳn là cũng biết Bách Độc Giáo chứ?"

Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu rồi kể cho Tạ Vân Long nghe về lần gặp tên đệ tử của Bách Độc Giáo.

Tạ Vân Long cười nhạt một tiếng, nói:"Thiệu sư đệ có chỗ không biết, ngày hôm nay Bách Độc Giáo và Thiên Âm Môn sớm đã thông đồng làm bậy, theo huynh phỏng đoán, sở dĩ Thanh Hà trưởng lão phát giác được cái gì tất nhiên là sau khi gặp gỡ tên đệ tử của Bách Độc Giáo đó nên đã xác định cái chết của Vệ Trọng chắc chắn không phải vì Thiên Âm Môn gây ra."

Thiệu Cảnh giật mình, nhìn Tạ Vân Long bằng ánh mắt khó hiểu và hỏi:"Tạ sư huynh làm thế nào lại biết những điều này."

Tạ Vân Long nhún nhún vai, cười nói:"Huynh và hai chi mạch của ma đạo này hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút liên hệ, dĩ nhiên là biết nhiều hơn người khác một chút rồi." "Đúng như người nọ vừa nói, huynh muội hai người chúng ta đích thật là người trong Thánh Môn, chỉ là chi hệ nhất mạch ấy truyền đến thế hệ của huynh thì nhân khẩu đã tàn lụi, chỉ còn sót lại mình huynh và Tiểu Vũ thôi." Hắn dứt lời, khẽ thở dài một tiếng.

Thiệu Cảnh nghe Tạ Vân Long nói như vậy thì lại nhớ tới mình cũng là truyền nhân duy nhất của nhất mạch Lưu Vân Đài của Thanh Vân Môn, mặc dù hắn cũng không có tình cảm gì với thân phận của chính mình nhưng nghĩ đến tràng cảnh lịch sử huynh hoàng của Thanh Vân Môn mà tửu quỷ sư phụ của mình từng kể đến thì hắn cũng không khỏi cảm động lây, thầm than vận mệnh làm nhiều điều sai trái, hai người huynh đệ cùng chán nản, quả thật là có vài phần cảm giác tâm ý tương thông. Như tại thời thượng cổ, cái này gọi là Thánh Môn và thủ lĩnh của chính đạo Thanh Vân Môn chính là tử địch không chết không ngớt, nhưng hôm nay, hai người nam tử vốn là tử địch lại cùng đi một chỗ như vậy, thẳng thắng thành khẩn giúp đỡ nhau, ở đâu có cái gọi là thiên kiến bè phái, chính tà chi phân.

Theo Tạ Vân Long than nhẹ một tiếng thì Thiệu Cảnh cũng tùy theo thở dài:"Không nghĩ tới Tạ sư huynh lại có bối cảnh như vậy, Ờ, lại nói người vừa rồi xuất thân từ đại phái hào phú nào, Tạ sư huynh, hình như chi mạch của huynh cũng cùng thuộc về một nguồn gốc rất gần gũi với bọn họ."

Tạ Vân Long nghiêm mặt nói:"Gần gũi ngược lại quả thực là có chút ít nhưng lại không thâm sâu, nếu như huynh đoán không sai thì người này sống ở Thanh Vân Sơn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK