Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, lập tức ánh lửa bùng cháy lao thẳng lên trời, tàn nhẫn đốt cháy thân thể của Diêu Tín. Lục Thường hoảng hốt vội vàng lui về phía sau, hắn nhìn qua thân thể Diêu Tín bị chìm trong biển lửa mà âm thầm kinh hãi, lại không dám cách xa như trước một bước.

Cả hai im lặng thật lâu, Thiệu Cảnh nhìn qua bóng người bị cháy đen kịt đang lảo đảo ngã xuống đất, lãnh đạm nói:"Hắn muốn đánh lén ta, ta chỉ là tự vệ mà thôi, nếu là động tác của ta chậm hơn một chút thì lúc này người đang nằm trên mặt đất là ta chứ không phải hắn, Lục sư huynh không cần khẩn trương."

Lục Thường hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đè nén sự kinh hãi trào dâng trong nội tâm, hung hăng nói:"Thủ đoạn của ngươi độc ác thật." Hắn dứt lời lại nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của Thiệu Cảnh, chỉ thấy Thiệu Cảnh đã chậm rãi thu tay trái về, một ít vụn giấy màu đen kỳ diệu nhẹ nhàng rơi vãi khỏi bàn tay. Lục Thường khẽ giật mình, nói:"Ngươi là thuật sĩ." Chợt thầm nghĩ, khó trách Diêu Tín bỗng dưng lại bị lửa nóng thiêu người, thì ra là bị thuật pháp đánh nén, hơn nữa còn là khoảng cách gần như vậy thì dù muốn tránh cũng không kịp.

Thiệu Cảnh quan sát Lục Thường và hừ lạnh một tiếng, nói:"Độc ác? Lúc đó hắn ra tay đánh lén ta chẳng phải cũng tàn nhẫn như vậy ư?" Thiệu Cảnh dứt lời, trên nét mặt lạnh như băng bất chợt lại nở nụ cười, nói:"Diêu sư huynh đã chết, không bằng chúng ta lại tiếp tục nói chuyện về khoản giao dịch này đi, linh khí có bao nhiêu trân quý, chắc hẳn Lục sư huynh còn tinh tường hơn tiểu đệ nhiều lắm, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, chuyện hôm nay chỉ cần ta và ngươi giữ kín như bưng thì quả quyết không thể có người thứ ba biết được. Cho nên chỉ cần Lục sư huynh thả ta rời đi thì chiếm được kiện Xích Tâm Bát này dễ như trở bàn tay."

Thiệu Cảnh vừa nói vừa chậm rãi nhặt kiện Xích Tâm Bát ở trong tay thi thể cháy nám đen ở dưới đất, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh nhạt nói:"Nếu như Lục sư huynh muốn giết người đoạt bảo giống như Diêu sư huynh thì kết quả kia có thể chờ đợi huynh đấy." Thiệu Cảnh nói xong lại cúi đầu nhìn qua thi thể vị sư huynh đã bị cháy nám đen.

Hai hàng lông mày của Lục Thường cau lại, nét mặt lúc nhẹ nhàng lúc u ám, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Được, ngươi ném kiện Xích Tâm Bát tới đây thì ta sẽ mặc kệ cho ngươi rời đi."

Thiệu Cảnh cười hắc hắc và nói:"Một lời đã định." Đang khi nói chuyện thì Thiệu Cảnh đã vứt kiện Xích Tâm Bát qua.

Xích Tâm Bát vừa rời tay thì sau lưng Thiệu Cảnh đã bùng lên một ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa bùng cháy ở trên mặt gương trong bàn tay phải lập tức ngưng tụ thành một quả cầu lửa nóng bỏng, hắn hét lớn một tiếng liền hung hăng ném tới Lục Thường.

Ngọn lửa hừng hực, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía trước, quả cầu lửa vừa lao ra thì đã làm cành lá khô cong rồi rơi rụng lả tả. Thiệu Cảnh sau khi ném đi quả cầu lửa thì thở phào một hơi thật dài rồi thở dốc liên tục, nghĩ lại vừa rồi linh lực tiêu hao khi sử dụng tờ phù lục để thúc dục Hỏa Cầu thuật là khá lớn, xong rồi lại tiếp tục dùng Dương Kính để thi triển Hỏa Cầu thuật một lần nữa, quả thật giờ phút này rốt cục hắn không thể dấu được sự mệt mỏi nữa. Chỉ là lúc này mặc dù đang há mồm thở dốc nhưng hai mắt hắn lại gắt gao, nhìn chằm chằm vào phương hướng Hỏa Cầu thuật bay tới.

Thiệu Cảnh nhíu đôi lông mày, chỉ nghe một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, xa xa từng bông hoa lửa văng ra khắp nơi, quả cầu lửa chìm vào trong khu rừng, bủa vây quanh mình đám cỏ cây, lập tức bùng cháy rừng rực, thế không thể đỡ. Sau một lúc lâu, trong khu rừng phía trước ngoại trừ tiếng cỏ cây bị thiêu đốt thì không còn tiếng động nào nữa. Thiệu Cảnh cay mày và bàn tay cầm chặt kiện Dương Kính hơn, trầm ngâm nửa ngày về sau rốt cục ánh mắt phát lạnh, quát:"Tiểu Trư, chạy mau." Hô bỏ đi rồi quay người tiếp tục chạy trốn.

Mắt thấy đánh lén không thành, một thân ảnh mặc quần áo sau lưng cháy rách rưới tả tơi lập tức lao tới nhanh như gió, trong miệng quát to:"Tiểu tạp chủng, chạy đi đâu."

Tốc độ chạy trốn của Thiệu Cảnh rõ ràng không bằng tốc độ truy đuổi của Lục Thường, bóng người bị cháy lao đến sát người Thiệu Cảnh chỉ sau một cái chớp mắt, Thiệu Cảnh kinh hãi, thuận tay vung Dương Kính mang theo ánh lửa cháy yếu ớt nện xuống.

Hỏa cầu thuật bùng cháy trên mặt kính vẫn chưa thành hình, Lục Thường liền vỗ một chưởng vào mặt Dương Kính khiến nhất thời tàn lửa văng tung tóe khắp nơi. Thiệu Cảnh lui về phía sau vài bước, trong khoảng cách gần nếu như thuật sĩ đánh lén không thành thì quả quyết không thể đứng lại tương đấu với tu sĩ, chỉ thấy Lục Thường nắm chặt tàn lửa lượn lờ, từng làn khói đen mỏng manh dần dần bốc khỏi lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng hóa chưởng thành quyền rồi thừa thế nện tiếp một quyền xuống đầu vai của Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy một hồi kịch liệt đau đớn truyền đến và nhất thời há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài và nặng nề ngã xuống mặt đất.

Lục Thường hừ lạnh một tiếng, một chút dữ tợn hiện ra trên khuôn mặt bị cháy đen, trong đôi mắt bắn ra luồng ánh sáng sắc lạnh, cười to nói:"Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng sau khi để ta nhìn thấy ngươi đánh lén Diêu Tín mà lại có thể dùng lại cùng một chiêu số sao? Ta sớm đã đoán được ngươi sẽ sử dụng ám chiêu nên căn bản không thèm đỡ lấy kiện Xích Tâm Bát, mà là sớm chuẩn bị tốt đề phòng. Hừ hừ, mặc dù Hỏa Cầu thuật của ngươi có uy lực không tầm thường nhưng chỉ cần tránh thoát được thủ đoạn đánh lén của thuật sĩ rồi tiếp cận chém giết là xong, hơn nữa ngươi chỉ là gã thuật sĩ không nhập lưu, căn bản không phải đối thủ của ta." Hắn dứt lời, liếm liếm bờ môi rồi nhìn về kiện Xích Tâm Bát đang nằm xa xa, cười hắc hắc nói:"Chỉ cần giết ngươi thì Xích Tâm Bát sẽ thuộc về ta, lại thêm chặt thủ cấp của ngươi về thỉnh công thì đúng là một công đôi việc, thật sự là sung sướng."

Lục Thường một bên cười âm hiểm một bên duỗi tay niệm pháp quyết, hắn không đợi Thiệu Cảnh có chút phản ứng đã giáng một chưởng định đánh úp Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh kinh hãi vội gào lên:"Tiểu Trư, ngăn hắn lại."

"Ủa?" Lục Thường thoáng chần chờ thì chẳng biết từ lúc nào dĩ nhiên lại có một con heo đang lao đến nhanh như gió, hắn chưa kịp nhận ra thì Tiểu Trư đã nhảy lên xô vào người hắn. Lục Thường cũng là kẻ tay mắt lanh lẹ, quát to một tiếng:"Châu trấu đá xe.", một chưởng đánh úp về phía Thiệu Cảnh đột nhiên biến hướng, di chuyển về phía Tiểu Trư rồi hung hăng bổ xuống.

"Cộp!" một tiếng trầm đục, Lục Thường rút lui vài bước mà thầm giật mình trong nội tâm, hình như hắn đã xem thường con heo nhỏ này, không ngờ va chạm lại tạo ra lực đạo to lớn như thế, nếu không phải một kích này hắn đã vận đủ tám phần công lực thì sợ rằng đã bị nó đụng vào rồi ăn một cú thiệu thòi rồi. So sánh với Lục Thường thì tình thế của Tiểu Trư lại lộ vẻ sầu thảm hơn quá nhiều, một chưởng này của Lục Thường không phải chuyện đùa, mặc dù Tiểu Trư da dày thịt béo nhưng giờ phút này cũng đã bị một chưởng đập bay ra xa hơn mấy trượng, nặng nề rơi xuống mặt đất rồi lăn mình quay cuồng mấy vòng, bốn chân heo nhú nhú xuống mặt đất rồi giãy dụa đứng dậy, chợt lảo đảo bước lên hai bước nhưng bốn chân loạng choạng bất ổn, thân thể lệch ra, lệch ra rồi ngã phịch xuống đất không dậy nổi, sinh tử không biết.

Thiệu Cảnh nhìn thấy thế liền thét lên một tiếng kinh hãi:"Tiểu Trư." Hắn đang muốn giãy dụa đứng dậy nhào về phía Tiểu Trư thì Lục Thường đứng cách đó không xa đã cười lạnh một tiếng, lần nữa lại niệm pháp quyết để đánh úp vào hắn.

Thiệu Cảnh dưới sự kinh hãi đang định thúc dục Dương Kính nhưng không biết phải làm sao vì toàn thân bây giờ chẳng còn một tia khí lực, lại trúng thêm một quyền mà không còn sức lực phản kháng, đành chịu ngã xụi lơ xuống mặt đất như dê đợi làm thịt, như cá nằm trên thớt mặc người chém giết. Nếu bây giờ Lục Thường tùy ý bổ một chưởng vào người thì cái mạng nhỏ của Thiệu Cảnh đành nghỉ ngơi tại nơi này vậy.

Thiệu Cảnh thấy thân hình Lục Thường tiến lại gần thì đồng tử trong đôi mắt dãn lớn ra, sự kinh hãi trong đôi mắt không cần nói cũng biết nhưng bây giờ sức cùng lực kiệt, lại bị thương nặng nên hắn thật sự không còn một tia sức lực để hoàn thủ.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận cái chết gần đến vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ, vì bảo trụ mạng nhỏ mà hắn vẫn nghĩ rằng dù người khác có đối tốt với hắn cũng được mà không tốt cũng chẳng sao, hắn từng bắt gà trộm chó, không từ thủ đoạn, thời điểm nguy nan hắn thậm chí còn đẩy Tiểu Trư vẫn cùng mình sống nương tựa lẫn nhau, đồng thời cũng là đồng bạn duy nhất trong cuộc đời mình lên làm bia gỗ chịu trận. Hắn cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng, nếu như có thể bảo trụ mạng nhỏ thì cho dù có tiếp tục phải làm chuyện hổ thẹn lần nữa hắn cũng có thể làm, trong lòng hắn, không có thế thái, không có nhân tình, không có chính, không có tà, càng không có tình yêu, cái có, chỉ là muốn sống sót để đi đến Bồng Lai tiên sơn ngắm nhìn "Thương hải nhật xuất", niềm mong đợi của mộng tưởng xa xôi, chỉ là hôm nay, đối mặt với bóng người sắp đánh xuống, hắn tuyệt vọng, hắn lại không có sức đánh trả.
(thương hải nhật xuất - mặt trời mọc trên biển xanh.)

Xa xa ánh lửa cháy ngút trời, trong rừng gió lạnh rét căm căm, phảng phất như muốn hòa tấu vang lên khúc nhạc cuối cùng trong cuộc đời của hắn, chẳng biết vì sao trong giây phút cận kề sinh tử này trong lòng Thiệu Cảnh lại không còn nghĩ đến an nguy của mình, mà hắn lại nghĩ tới con heo nhỏ nhiều lần ăn hết sạch tất cả tài sản mà hắn sở hữu, thường xuyên làm hắn tức giận đến cực điểm là Tiểu Trư.

Trong lúc ngây dại ấy chợt thấy hắn bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về nơi Tiểu trư nằm im trên đất không biết sinh tử, thì thầm:"Xin lỗi rồi, Tiểu Trư, ta không còn, hi vọng ngươi có thể hảo hảo mà sống."

Nói xong, Thiệu Cảnh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại

Gần như đúng vào khoảng khắc hắn nhắm mắt thì nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên. Thiệu Cảnh nghe được tiếng kêu thì đột ngột mở hai mắt ra, quay đầu, nhìn lên một màn ở trước mắt khiến hắn vừa mừng vừa sợ, lại không hiểu vì sao, không rõ ràng cho lắm mà nhìn bộ dạng của Lục Thường, đột nhiên toàn thân hắn run rẩy mà nhìn về phía sau lưng Lục Thương.

Lục Thường đừng ở bên ngoài Thiệu Cảnh một xích, sự sợ hãi không kìm nén được hiện lên rõ ràng trong đôi mắt, hắn cúi đầu nhìn thấy một thanh trường kiếm máu tươi đầm đìa, thanh kiếm xuyên thủng lồng ngực, máu đỏ tươi nương theo mũi kiếm chảy xuống, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi lặng lẽ rơi.

Lục Thường khốn khổ ho khan hai tiếng, chậm chạp quay đầu lại nhìn về phía sau lưng rồi hai đồng tử lập tức mở lớn, khoảng khắc này sự hoảng sợ trong lòng hắn còn nhiều hơn cả Thiệu Cảnh, ngập ngừng kinh hãi nói:"Là ngươi." Hắn lại ho khùng khục hai tiếng, cất tiếng hỏi mang theo vô tận không cam lòng và nghi hoặc:"Vì sao?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK