Mười mấy chiếc chiến xa đó bên ngoài không biết bọc thứ da thú gì, nhìn lại trông không giống chiến xa mà giống một đầu viễn cổ mãnh thú.
Da thú này có màu đỏ tươi, bên trên lóe lên những ấn ký phức tạp, tỏa ra huyết quang lúc sáng lúc tối, chiếu rọi tinh không tối đen này một cách quỷ dị.
Ngoài mười mấy chiếc chiến xa này ra, từ xa còn truyền tới những tiếng rít gào chấn động tinh không. Trong tiếng gào vang vọng này, ở phía sau mười vạn tu sĩ xuất hiện một tấm bia đá được mấy ngàn tu sĩ khiêng, chậm rãi bay về phía trước.
Tấm bia đá này lớn cỡ mấy ngàn trượng, từ trong đó tràn ra một luồng khí tức hỗn tạp, bao phủ bốn phía. Kinh người hơn là trên tấm bia đá này có chín sợi xích sắt kéo dài ra, mỗi đầu xích là một cái quan tài khổng lồ.
mỗi một quan tài này đều lớn tới trăm trượng, giờ phút này lơ lửng, từ xa nhìn lại giống như bạch tuộc, nhìn thấy mà giật mình.
Đây chính là lực lượng trong trận đầu tiên giới ngoại ngưng tụ ra để chiến đấu và giết chết Vương Lâm!
Thái Cổ Tinh Thần của giới ngoại đã tử vong rất nhiều tu sĩ. Giờ phút này, những người xuất hiện ở đây có thể nói đã là cực hạn của giới ngoại!
Vương Lâm nhìn đám tu sĩ giới ngoại bên ngoài trận pháp, hàn quang trong mắt càng đậm. Tây Tử Phượng bên cạnh hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, nhìn cảnh tượng này mà tâm thần chấn động.
Vương Lâm đứng dậy. Hắn đứng sừng sững trên Thiên Hoàng Lô, mái tóc bạc tung bay.
-Tây Tử Phượng, tiếp tục hâm rượu đi.
Lời nói của Vương Lâm bình thản, sau khi nói xong thân thể liền bước tới, bạch y phất phới,
có một luồng khí chất phiêu dật tràn ngập toàn thân hắn.
Tây Tử Phượng vốn tâm thần đã chấn động, nhưng một câu nói nhu hòa của Vương Lâm lại khiến cho nàng bình tĩnh lại, ngẩng mái đầu xinh đẹp, nhoẻn miệng cười, vươn tay vuốt vài sợi tóc trên trán, gật đầu dạ khẽ một tiếng.
Tiếng ầm vang kinh thiên bên ngoài trận pháp trào lên. Mười vạn tu sĩ chưa hoàn toàn tới gần trận pháp mà dừng lại cách đó vạn trượng. Bọn họ hiển nhiên biết Vương Lâm và trận pháp này cường đại, giờ phút này dừng lại, đồng loạt ngồi khoanh chân, hai tay bắt quyết, nhất tề điểm lên mi tâm.
Một điểm này khiến nguyên thần của mười vạn tu sĩ giới ngoại này lập tức bay ra, tràn ngập trong tinh không. Mười vạn nguyên thần xuất hiện, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, trong nháy mắt đã hoàn toàn chiếu rọi cả tinh không đen tối.
Bay ra đồng thời với mười vạn nguyên thần này là năm bậc toàn năng bước thứ ba. Bọn họ đã là năm người cuối cùng của giới ngoại.
Năm người này không tham dự cuộc chiến trong giới nội mà là lực lượng dự phòng. Lúc này bọn họ không thể không đi ra. Trường Tôn hội đã ra lệnh, cả giới ngoại dù tử vong toàn bộ cũng phải tử chiến!
Giờ phút này năm người khoanh chân ngồi xuống, sắp thành hàng chữ nhất. Bọn họ biết sự cường đại của Vương Lâm, cũng biết tu vi của mình thì dù năm người vây công cũng không phải là đối thủ của Phong Tôn Vương Lâm.
Nhưng có mười vạn nguyên thần kia phụ trợ, có bí thuật Trường Tôn hội truyền xuống từ viễn cổ, bọn họ tự nhận có thể đánh một trận, trong lúc khoanh chân, năm người đồng loạt bắt quyết, nhất tề đặt tay lên hậu tâm của người trước mặt.
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa tràn ra. Lực lượng của năm người trong thời gian ngắn hoàn toàn dung hợp, truyền thẳng tới ở vị trí đầu tiên.
Người ở vị trí đầu tiên nọ là một lão già tóc bạc. Thần sắc người này ngưng trọng, trong nháy
mắt khi lực lượng của bốn người ở phía sau ầm ầm tràn tới, mái tóc hắn không gió mà tung bay, hai mắt tỏa ra ánh sáng chói lòa.
-Lấy tu vi của ta, lấy huyết mạch của ta, dẫn đại thuật viễn cổ, khai thiên chỉ đạo, một đạo không diệt.
Lão già gầm nhẹ, tay phải giơ lên điểm một ngón tay lên bầu trời. Lập tức có một luồng áng sáng mạnh mẽ từ ngón tay hắn bay lên, ở trên không bất ngờ hóa thành một đại kiếm dài vạn trượng!
Đại kiếm vừa xuất hiện, mười vạn nguyên thần bốn phía ầm ầm lao tới, đồng loạt dung nhập vào bên trong đại kiếm, khiến cho đại kiếm này trong chớp mắt liền có khí thế vô thượng ầm ầm tràn ra.
-Chém!
Lão già tóc bạc kia rống lớn một tiếng, tay phải hướng về phía Vương Lâm ở bên trong bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành trực tiếp chém xuống.
Một cái vung tay này khiến cho thanh đại kiếm vạn trượng ầm ầm kêu lên, ngưng tụ mười vạn nguyên thần, ngưng tụ toàn bộ lực lượng của năm bậc toàn năng bước thứ ba, lại dùng viễn cổ thuật này quỷ dị chuyển hóa thành một luồng lực lượng khai thiên, ầm ầm đánh xuống.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ rõ ràng. Thanh đại kiếm kia gào thét nhanh chóng lớn lên mấy chục lần, cuối cùng giống như lớn tới vô tận. Một kiếm chém xuống, đánh thẳng vào Vô Danh Chuyển Luân trận.
Vương Lâm bước từng bước đi tới, đứng bên trong trận pháp này. Thần sắc hắn bình tĩnh, nhìn đại kiếm gào thét đánh tới, không cử động chút nào, tùy ý để cho đại kiếm trong tiếng ầm ầm kinh thiên giáng xuống.
Chỉ trong nháy mắt, đại kiếm nọ đã chém lên Vô Danh Chuyển Luân trận. Một tiếng nổ ầm vang truyền khắp tinh không. Những luồng sóng gợn vô hình theo trận pháp khuếch tán ra, tràn ngập toàn bộ phạm vi trận pháp.
Vô Danh Chuyển Luân trận chấn động, phát ra tiếng bùng bùng vang vọng nhưng lại không hư hao chút nào. Sau khi đại kiếm này hạ xuống, trăm vạn hồn phách tu sĩ giới ngoại bị nhốt dưới bánh xe trong tiếng gào thét thống khổ đẩy bánh xe, khiến cho bánh xe chậm rãi chuyển động. Phía sau trăm vạn oan hồn này, những anh hồn của giới nội đã dung nhập bên trong trận pháp đồng loạt bay ra. Lúc này trong tay bọn họ huyễn hóa ra những cây roi, hung hăng quất lên người đám oan hồn này.
Nương theo lực lượng của những roi này, đám oan hồn phát ra tiếng kêu thê lương hơn, biến sự thống khổ này thành lực lượng, điên cuồng đẩy bánh xe vận chuyển.
Trong tiếng ầm vang, bánh xe này chuyển động được một vòng.
Sau khi chuyển động được một vòng, một luồng phản lực không thể tưởng tượng được từ bên trong trận pháp này bộc phát ra, trực tiếp truyền thẳng vào bên trong đại kiếm. Tiếng chấn động ầm ầm kinh thiên động địa truyền ra. Đại kiếm không ngờ bị đánh bật về phía sau, vỡ tan thành từng mảnh!
Cùng với việc nó tan vỡ, mười vạn nguyên thần của tu sĩ giới ngoại lập tức tản ra, thần sắc trở nên ảm đạm nhưng không tử vong mà phiêu tán ra bốn phía. Năm bậc toàn năng đang ngồi khoanh chân sắc mặt trong nháy mắt liền tái nhợt. Khóe miệng lão già đứng đầu kia tràn máu tươi nhưng trong mắt lại bùng lên ngọn lửa chiến tranh.
Hai tay hắn bắt quyết, đồng thời điểm lên bầu trời, giọng nói khàn khàn vang lên kinh thiên.
-Mười vạn nguyên thần, mười vạn tu sĩ, ngưng hóa sinh cơ và thọ nguyên, ngưng xuất tuế nguyệt vô tận tuyệt đối. Mười vạn tu sĩ chúng ta hôm này hiến tế toàn bộ thọ nguyên, đổi lấy một kích viễn cổ, đánh nát trận này, giết người này!!
Lão già kia phun một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt khi ngụm máu tươi này phun ra, bốn người phía sau cũng đồng loạt phun máu, thần sắc dữ tợn gầm nhẹ lên.
Cùng lúc đó nhục thân của mười vạn nguyên thần xuất khiếu đồng loạt phun máu tươi. Hình dáng bọn họ dù là còn trẻ hay trung niên trong nháy mắt này liền trở nên già nua hẳn. Những
người vốn già nua thì thân thể lại càng tỏa ra khí tức già cỗi.
Lấy thọ nguyên của mười vạn tu sĩ để đổi lấy một kích này, uy lực của nó có thể đạt tới đỉnh phong!
-Thiên địa sơ khai, thế gian là một mảnh hắc ám không có ánh sáng, không có tính mạng. Viễn cổ tiên tôn giáng trần diễn tạo ra chúng sinh. Người triệu hóa ra ánh sáng viễn cổ, bao phủ thế gian!
Lấy thọ nguyên của mười vạn tu sĩ chúng ta hiến tế cho chiếu viễn cổ, lấy luồng ánh sáng của viễn cổ tiên tôn năm xưa! Ánh sáng này là ánh sáng của chúng sinh. Nó có thể tạo ra chúng sinh thì cũng có thể hủy diệt thiên linh.
Giọng nói của lão già trở nên méo mó cất tiếng gầm lên.
Giọng nói này truyền ra mười vạn nguyên thần kia điên cuồng dung hợp lại, hoàn toàn dung hợp vào nhau không thể tách rời, hóa thành một màn sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ trận pháp bên trong tinh không thành một vùng hắc ám.
Sương mù do mười vạn nguyên thần biến thành này chậm rãi chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy nọ giống như một hắc động, đi thông sang một thế giới khác.
Tiếng ầm vang quanh quẩn khắp không gian. Dòng xoáy nọ chuyển động khiến cho ở trong hắc động có một tia sáng lóe lên. Tia sáng này màu vàng, vừa xuất hiện liền phát ra ánh sáng chói mắt, trực tiếp lao ra.
Trong tích tắc khi nó lao ra khỏi dòng xoáy, tinh không vô tận bốn phía đều bị nhuốm thành màu vàng. Màu vàng đó đến từ ánh sáng kia. Nó chiếu rọi xuống khiến cho bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành đang vận chuyển đột nhiên sững lại, mơ hồ có dấu hiệu dừng lại.
Vô số oan hồn bên trong đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng luồng hắc khí từ trong người chúng bay ra, giống như sắp tiêu tán trong trận pháp này.
Xa xa trong Thái cổ Tinh Thần, thân ảnh Chưởng Tôn biến ảo ra. Hắn nhìn về phía trước,
cho dù khoảng cách rất xa nhưng hắn mơ hồ có thể quan sát được cuộc chiến này.
-Sinh mệnh của tu sĩ trong động phủ lão phu không cần. Lấy thọ nguyên của mười vạn tu sĩ này biến thành thần thông, cho dù lão phu muốn đối kháng cũng phải cố sức. Ta muốn xem ngươi có phải dùng cung hay không.
Vương Lâm đứng bên trong trận pháp, nhìn ánh sáng màu vàng tràn ngập này, từ bên trong hắc động trong dòng xoáy tràn ra. Một luồng khí tức đến từ Tiên Cương đại lục trong ánh sáng này tràn ra. Luồng khí tức này Vương Lâm đã từng cảm nhận được.
Hai mắt hắn bình tĩnh, tay phải hướng về phía trước điểm một cái.
-Phần Giới Cổ Tán. mở ô diệt giới!
Trong tinh không của giới ngoại, tại nơi đang bị kim quang bao phủ có một chiếc hỏa tán khổng lồ ầm ầm hiện ra, lập tức bao phủ lấy kim quang, giống như hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Hỏa tán xuất hiện, một luồng hỏa diễm diệt giới cũng tràn tới.
-Thất thải chỉ đạo, ẩn chứa biến ảo của thiên địa.
Trong ánh sáng màu vàng này, khi ngọn lửa màu đỏ đang vặn vẹo, lời nói bình tĩnh của Vương Lâm truyền ra. Chỉ thấy Xích, Chanh. Hồng, Lục, Lam. Thanh. Lam. Tử đột nhiên xuất hiện. Chúng từ bên trong tinh không hư vô hiện ra, trong nháy mắt ngưng tụ lại thành một cây trường thương bảy màu!
-Ánh sáng viễn cổ phá thiên mà tới, ta lợi dụng trường thương bảy màu nổ nát, phá tan trời cao, lợi dụng Phần Giới cổ Tán này bịt kín lại, khiến cho ánh sáng này có thể diệt chúng sinh nhưng không giết được Vương mỗ.
Lúc này hỏa tán và trường thương ầm ầm bộc phát ra.
Tay áo Vương Lâm vung lên, từng bước đi về bên cạnh Tây Tử Phượng, cầm bầu rượu trong nồi nhỏ ngửa đầu uống một ngụm.
-Rượu còn chưa đủ ấm, Tây Tử, làm ấm thêm chút nữa.
-Vâng.