Thời gian như thoi đưa, những ngày này, Vương Lâm chỉ điều trị thân thể cho Lý Mộ Uyển. Lý Mộ Uyển nâng tay lau mồ hôi trên trán Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Muội biết cơ thể của muội không được rồi. Không sao đâu.
Vương Lâm lắc đầu. Hiện tại, hắn điều trị thân thể Lý Mộ Uyển, so với một tháng trước đang một ngày một lần đã biến thành hai ngày ba lần. Theo số lần tăng lên chứng tỏ thân thể Lý Mộ Uyển đang không ngừng chuyển biến xấu đi.
- Muội sẽ không chết! - Vương Lâm nghiêm túc nói.
Lý Mộ Uyển gật nhẹ đầu, nở một nụ cười xinh đẹp, lẳng lặng nhìn Vương Lâm coi như vĩnh viễn cũng xem không đủ. Vương Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
- Trước giờ quên đưa cho muội. Đây là lễ vật ta mua cho muội. - Nói xong hắn lấy ra mấy miếng ngọc giản từ trong túi chứa đồ.
Lý Mộ Uyển che miệng cười khẽ, tiếp nhận. Nàng đưa mắt nhìn nhìn lập tức ngạc nhiên, vui mừng nói:
- Phương thuốc ngũ phẩm linh đan? Những thứ này đều là vật rất quý trọng. - Vương Lâm cười nói:
- Lúc gần đi, muội không phải cầm theo lò luyện đan hay sao? Những phương thuốc này khi có thời gian có thể thử thử một chút. - Hai mắt Lý Mộ Uyển sáng ngời.
- Muội cũng vẫn không hỏi huynh, làm sao hình dạng của huynh lại thay đổi? Còn nữa, huynh làm sao thành Tằng Ngưu? - Đôi mắt đẹp Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm cười nói.
Vương Lâm đem chuyện một trăm năm nay của mình tỉ mỉ kể lại một phen, khiến cho Lý Mộ Uyển mở to hai mắt nghe.
- Hồng Điệp kia nếu biết huynh là Tằng Ngưu sợ là sẽ lập tức tìm tới huynh. - Lý Mộ Uyển lo lắng nói. – Một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe, bình thản nói:
- Hồng Điệp! Với tu vi hiện tại của ta, chỉ cần qua vài năm nữa liền có thể đạt tới hóa thần trung kỳ. Nếu nàng đến ta có bảy phần nắm chắc khiến cho phải lui về!
- Còn nhớ rõ trước đây ở động phủ trong Tu Ma Hải... Vương Lâm! Muội muốn quay về xem... Còn có Hỏa Phần quốc, muội cũng muốn đi xem. - Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, đột nhiên nói.
- Được! Luyện khí các của Tu Ma hải qua vài ngày sẽ bán đấu giá một phương thuốc lục phẩm. Ta đưa muội đi mua phương thuốc này. - Vương Lâm gật đầu nói.
- Vâng! - Lý Mộ Uyển vui vẻ mỉm cười. Nhìn Lý Mộ Uyển tươi cười, Vương Lâm trong lòng lại có cảm giác đau đớn. Hắn cứ thế nhìn Lý Mộ Uyển một cách chăm chú. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Mộ Uyển dần dần đỏ bừng.
- Ta sẽ không cho muội chết! Tuyệt đối sẽ không! - Vương Lâm nói từng từ một. Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng gật đầu.
Ban đêm, sau khi Lý Mộ Uyển đi ngủ. Vương Lâm ở ngoài nhà đá ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, ánh mắt lộ ra vẻ thương tâm. Thân thể Lý Mộ Uyển dưới tác dụng của linh lực có điều chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lực lượng của thiên đạo luân hồi, làm sao con người có thể thay đổi? Tử khí trên người nàng càng đậm.
- Chỉ có kết anh, mới có thể khiến nàng gia tăng tuổi thọ. Chỉ có điều, nếu thân thể suy yếu như vậy thì căn bản không thể Kết Anh thành công... Uyển Nhi tuổi thọ đã hết. Cho dù lấy ra hồn phách cũng rất khó đoạt xá. Không giống Vương Trác năm đó, tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, thần thức mạnh có cơ hội tránh được thiên đạo. Phương thuốc lục phẩm linh đan, lần này chắc chắn phải cầm trong tay. Lục phẩm linh đan có lẽ có thể cho thân thể Uyển Nhi khôi phục một ít. Chỉ cần thân thể khôi phục ta liền có thể giúp nàng kết anh. Những năm gần đây, ta nợ nàng quá nhiều.
Vương Lâm sững sờ nhìn bầu trời, hồi lâu sau thân ảnh của hắn có chút lảo đảo, một cảm giác cô độc chậm rãi bao phủ toàn thân hắn. Hắn mở miệng than nhẹ, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, chậm rãi ngồi xuống.
Hắn trầm lặng hồi lâu, sờ sờ Khu Thú quyển trên cổ tay. Hắn vung tay một cái, một đạo ánh sáng xanh từ bên trong bay ra hóa thành một con ếch, rơi xuống mặt đất.
Hơi thở con ếch mỏng manh, toàn thân đầy vết thương, gần như chỉ có thở ra mà không hít vào.
Vương Lâm lật tay phải, trong tay có thêm lọ đan dược. Hắn lấy ra một viên đưa vào miệng con ếch, điều động linh lực giúp nó tiêu hóa.
Mấy ngày này, hắn gần như mỗi ngày đều giúp con ếch này ăn một viên đan dược. Đan dược là linh đan do Âu Dương Tử luyện chế, nguyên là chuẩn bị cho Lý Mộ Uyển. Chỉ có điều thân thể Lý Mộ Uyển sau khi ăn vào nhiều hạt đã mất đi tác dụng. Dù sao thân thể của nàng suy yếu là bởi vì tuổi thọ mà không phải bị thương.
Sau khi ăn đan dược, con ếch đã có chuyển biến tốt hơn. Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết bắt nó thu vào trong Khu Thú quyển. Giờ phút này nếu giải trừ phong ấn giữa con ếch và Khu Thú quyển thì đối với nó chỉ có con đường chết. Cho nên Vương Lâm vẫn không có giải trừ.
Vương Lâm quay đầu lại nhìn nhà đá. Sau khi liếc mắt một cái, liền vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh bảo kiếm của đệ tử Đại La kiếm tông, chăm chú nghiên cứu.
Cấm chế bên trên bảo kiếm có sự khác nhau so với những loại mà Vương Lâm học được. Mấy ngày nay hắn nghiên cứu rốt cục mò tới một ít bí quyết.
Một đêm chậm rãi qua đi, trăng sáng trên bầu trời dần mờ cuối cùng chậm rãi biến mất. Một tia nắng đầu tiên từ phương đông mọc ra.
Suốt đêm qua, Vương Lâm dùng chín đạo cấm chế đánh vào trên cấm phiên. Cấm chế công kích trên cấm phiên, đã thêm tới một trăm bốn mươi lăm đạo. Nhưng khoảng cách tới chín trăm chín mươi đạo cấm chế vẫn còn rất xa.
Ba ngày sau, Vương Lâm và Lý Mộ Uyển rời khỏi cốc. Thiết Nham và Lữ Phi cũng đi theo phía sau.
Bảo tháp Vương Lâm không thu lại mà đặt ở trong cốc. Trừ khi có tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ tiến vào, nếu không trên toàn bộ Chu Tước tinh không có bất cứ kẻ nào có thể lấy bảo tháp này đi.
Ở vị trí giáp ranh biên giới Sở quốc, Vương Lâm mở cổ truyền tống trận, mang Lý Mộ Uyển và Lữ Phi, Thiết Nham rời khỏi. Lữ Phi và Thiết Nham lại cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vương Lâm. Hai người sống nhiều năm như vậy nhưng đây chính là lần đầu tiên hưởng thụ việc di chuyển bằng cổ truyền tống trận.
Trong Tu Ma Hải, ở một tòa cổ truyền tống trận tiếp giáp với Hỏa Phần quốc đột nhiên lóe ra ánh sáng sáng ngời. Sau khi hào quang tan đi, từ trong đi ra bốn người.
Trong bốn người có ba nam một nữ. Hai người đi phía trước là một nam một nữ hiển nhiên là đạo lữ, hai người phía sau chắc là hộ vệ đi theo.
- Đã rất nhiều năm ta không quay về đây. Vương Lâm! Trước tiên, chúng ta đi xem cái Thanh Long đại trận kia đi. Cũng không biết người năm đó, có mấy người còn sống. - Lý Mộ Uyển than nhẹ, nói.
- Thanh Long đại trận! - Vương Lâm nhìn về phía xa xa. Hắn nhớ rõ, năm đó Lý Mộ Uyển từng đưa cho hắn một cái ngọc giản bên trong chép lại chính là cái trận này.
Đoàn người chậm rãi bay ở vùng ngoài của Tu Ma Hải, đi tới Đấu tà phái gần Nam Đấu thành.
Trước mắt là một ngọn núi thật lớn, đỉnh ngọn núi được người dùng phép thuật biến thành hình một con rồng. Lúc mới nhìn, toàn bộ ngọn núi dường như có một con rồng lớn lượn quanh bên trên. Chẳng qua, con rồng này hiện giờ không được đầy đủ, có nhiều chỗ vỡ vụn không nói. Đầu rồng như là bị người bổ làm đôi.
Lý Mộ Uyển đứng xa xa nhìn con rồng im lặng không nói. Vương Lâm thầm than một tiếng. Trước đó, thần thức của hắn đảo qua, Đấu Tà phái bây giờ đã trở thành một đống hoang tàn. Ở bên trong không có tu sĩ mà chỉ có một ít yêu thú cấp thấp tụ tập.
- Vương Lâm! Huynh còn nhớ rõ ngày đầu tiên mang ta tới đây hay không? - Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói. Vương Lâm gật gật đầu, nói:
- Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất.
- Không biết cái động phủ năm đó có còn hay không... - Lý Mộ Uyển quay đầu nhìn về phương hướng động phủ ngày xưa nói.
Vương Lâm mỉm cười, tay phải ôm eo Lý Mộ Uyển. Thân hình lập tức hóa thành một đạo cầu vồng biến mất tại chỗ. Hai người Lữ Phi và Thiết Nham vội vàng bám theo sau, thần thức bọn họ tản ra âm thầm đề phòng. Dù sao nơi này là Tu Ma Hải mà không phải nước Sở. Lữ Phi đi theo sau Vương Lâm và Lý Mộ Uyển xa xa, thở dài:
- Năm đó nghe đồn Lý trưởng lão từng ở Tu Ma Hải, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không giả. - Thiết Nham trầm giọng nói:
- Chỉ sợ đây là nơi Tông chủ biết Lý trưởng lão. Lữ sư đệ! Mấy ngày nay, tu vi của ngươi hình như có tiến bộ? - Lữ Phi cười nói:
- Chỉ có thể đi vào một trăm trượng, còn phải cố gắng nhiều.
Thiết Nham trầm mặc không nói, hắn chỉ có thể đi vào khoảng năm mươi trượng, mà thôi. Đáy lòng lão thầm hạ quyết tâm sau khi trở về phải toàn lực tu luyện. Cố gắng nhanh một chút tiến vào trong vòng ba dặm.