Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắn tên là Vương Lâm!

Tô Tam vội vàng mở miệng.

- Đưa bài thi của hắn cho ta.

Tô Đạo mặc thanh sam nói, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Tô Tam thấy đối phương nói như vậy, mỉm cười lấy bài thi từ trong lòng ra. Mục đích hắn tới gặp tiên sinh chính là muốn để đối phương xem bài thi không giống của người thường này.

Chỉ khi hắn tới đây thì Tô Đạo vẫn chưa có xem qua một lần.

Cầm bài làm của Vương Lâm, Tô Đạo cẩn thận nhìn thoáng qua rồi gật đầu.

- Người thiếu niên này là môn sinh cuối cùng lão phu muốn nhận.

Mỉm cười, Tô Đạo vừa nói vừa nhìn thoáng qua chiếc họa thuyền đang đi xa dần, dưới ánh trăng có một đám tơ liễu tung bay, cùng với họa thuyền lọt vào mắt hắn không phân biệt nổi. Chẳng biết là Tô Đạo đang ngắm tơ liễu hay ngắm họa thuyền. Sau đó hắn xoay người rời đi.

Ngày tháng như thoi đưa, đã qua rồi thì khó có thể tìm lại.

Mấy ngày sau, Vương Lâm mang theo Đại Phúc rời khỏi họa thuyền. Hắn đứng bên bờ, nhìn họa thuyền mà mình đã ở trên đó đợi hơn một tháng, trầm mặc rất lâu.

Cho tới nửa giờ sau, Vương Lâm lắc đầu thở dài, trong nháy mắt đang muốn rời đi thì đột nhiên có một tiếng kêu mơ hồ từ trên bầu trời truyền tới. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn bầu trời.

Cánh chim trắng quen thuộc đang tung cánh trên bầu trời. Chậm rãi, cánh chim hạ xuống, đứng ở trên chiếc cầu đá xa xa, nhìn Vương Lâm một cái rồi lại bay lên, biến mất trong tầng mây. Thân ảnh màu trắng của nó giống như tơ liễu vậy.

- Là ngươi sao...

Vương Lâm thì thào.

Khoa khảo Tô cử Vương Lâm không tham gia. Trong ngày hắn rời khỏi họa thuyền thì liền có người thay mặt đại nho của Tô thành, Tô Đạo mời vào phủ. Dẫn hắn đi chính là lão già giám quan ở huyện thành.

Phủ của Tô Đạo không lớn, nhưng bên trong cũng rất tao nhã, vẻ u tĩnh trong đó khiến tâm thần người ta cảm thấy an tường. Ở trong đình viện này, Vương Lâm nhìn thấy lão già đứng trên cầu hỏi mình hôm trước.

Đại Phúc bị giữ ở bên ngoài đình viện. Vương Lâm và Tô Đạo ở trong đình viện uống Quế Hoa tửu, một già một trẻ trong yên lặng từ từ nói chuyện.

Cho tới khi trăng sáng treo cao, Vương Lâm mới hướng về phía Tô Đạo xá một cái.

- Cả đời lão phu môn đồ đông đảo, nhưng môn sinh chính thức chỉ có ba người. Từ nay về sau ngươi chính là môn sinh cuối cùng của lão phu. Lão phu không muốn ngươi tiếp tục theo đuổi khoa cử... lão phu muốn ngươi sau này trở thành bậc đại nho của Triệu quốc! Thậm chí không chỉ Triệu quốc này mà trên cả Chu Tước Tinh, có rất nhiều quốc gia, lão phu kỳ vọng ngươi trở thành đại nho của Chu Tước Tinh! Cuộc đời như vậy chưa nói tới phú quý vinh hoa, chưa nói tới quyền lợi ngập trời, chỉ nói tới hiểu ra đạo lý của thiên địa, có tư tưởng thuộc về chính mình đã là đủ! Trong thiên địa này, ngoài phàm nhân chúng ta hiển nhiên cũng có người tu tiên. Lão phu cả đời đều có người tu tiên tới gặp, mời ta nhập đạo nhưng cuối cùng đều bị ta từ chối. Lão phu mỉm cười nhìn trời, tâm thần tự có càn khôn, truy tìm không phải là đạo mà là tư tưởng của thiên địa. Ta hiểu được đạo lý của thiên địa, cho dù thân hình yếu ớt nhưng tư tưởng của ta có thể lưu danh muôn đời, có thể phá tan lồng giam trong thiên địa. Cho dù là tiên nhân, dù là một ngón tay của họ cũng có thể tiêu diệt một phàm nhân như ta nhưng muốn một đại nho nhân thế như ta cúi đầu thì cứ việc chặt cái đầu cao quý này đi! Tu tiên là nghịch thiên. Trong đám nho sinh cùng thởi với ta sau khi hiểu ra đạo lộ của thiên địa thì thường có khác gì là nghịch thiên mà đi! Nếu thiên địa có linh thì trong mắt nó, người tu tiên và chúng ta đều giống nhau! Bọn họ là phàm nhân, chúng ta cũng là phàm nhân. Điểm bất đồng là bọn họ có lực lượng khiến núi lở đất rung, còn chúng ta có tư tưởng hiểu được thiên địa. Hết thảy những điều này cuối cùng đều có liên quan. Vi sư cả đời này trong đám môn đồ cũng có rất nhiều tu sĩ. Bọn họ tìm tới vi sư là muốn hỏi về ý cảnh, muốn đạt tới cảnh giới Hóa Thần, muốn truy tìm tới tầng cao hơn, hỏi thế nào là đạo! Làm người như vậy tầm thường mà lại không tầm thường. Vương Lâm, ngươi có muốn đi theo lựa chọn này chăng?

Lúc này Tô Đạo nói, dưới ánh trăng, cho dù chỉ là một lão già bình thường nhưng trên người hắn, Vương Lâm lại có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng khí tức mênh mông không thể nói lên lời.

Luồng khí tức này là một loại ngạo vọng thiên địa, sau khi hiểu ra đạo lý, sinh ra một tư tưởng thuộc về bản thân. Chính vì có luồng tư tường này tồn tại mới khiến cho Tô Đạo đạt tới đỉnh cao.

Tư tưởng đó giống như một ngọn lửa, thiêu đốt trong cơ thể Tô Đạo, đủ để kinh thiên động địa.

- Nho sinh, đại nho, cuối cùng chính là quân sư!

Tô Đạo chắp tay sau lưng, nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau lại hướng về phía Tô Đạo vái một cái.

Cái vái này là lúc Vương Lâm vừa tròn mười chín tuổi, Tô Đạo đã tám mươi ba tuổi.

Tô Đạo cười dài, kéo bàn tay Vương Lâm, nâng hắn dậy, lời nói từ trong đình vang vọng tám phương.

- Lão phu từ thiếu niên đã học hành, trung niên từ quan hồi hương, đi khắp Triệu quốc, lại cũng đi tới nhiều quốc gia trên đại lục này, ngắm núi nhìn sông, xem nhân sinh trăm vẻ, cho tới năm mươi tuổi thì thê tử mất, trước mộ lão phu bi thống hiểu ra thiên địa, cảm khái nhân sinh, luôn nhớ lại cảnh tượng khi mới quen nàng. Từ sau đó tư tưởng lão phu chính là nhân quả.

Nhân quả này là cái gì, vì sao trong thiên địa lại có nhân quả tuần hoàn...

Một đêm trôi qua. Cả đời này của Vương Lâm vì một đêm này mà thay đổi. Hắn không còn ý niệm đi theo con đường khoa cử nữa, trong trầm mặc liền yên lặng truy tìm cuộc sống mình muốn. Hắn muốn tận hiếu với cha mẹ! Ngoài ra đó là hiểu được thiên địa, tìm được tiếng nói vẫn vang vọng trong đầu.

- Cái gì là nhân quả...cái gì là thật...

Hắn và Đại Phúc ở lại trong phủ Tô Đạo, ngày ngày nghe Tô Đạo dạy dỗ, dần dần trên người hắn, khí tức đại nho dày đặc lại càng trở nên nồng đậm hơn.

Khoa khảo năm đó có mấy chục người trở thành Tô cử, cuối cùng tiến bước về kinh. Từ đó về sau có người một bước lên trời, có kẻ buồn bã về quê. Hết thảy mọi chuyện Vương Lâm nhìn thấy nhưng không đả động được trái tim hắn nữa.

Không tham gia khoa cử nhưng danh tiếng của Vương Lâm ở Triệu quốc cũng vang dội, còn vượt quá cả những vị Tô cử kia. Thời gian trôi qua, theo năm tháng, Vương Lâm cho dù không rời khỏi Tô thành nhưng phàm là người nào tới bái kiến Tô Đạo thì cũng đều là Vương Lâm thay mặt đại sư xuất hiện.

Là học tử phàm nhân cũng tốt, là hoàng tộc phú quý cũng được, dù là tu sĩ thì trong mấy năm này Vương Lâm đều đã gặp qua rất nhiều. Hắn lại càng thêm bình tĩnh, càng thêm vui vẻ, càng thêm hào hiệp.

Đảo mắt đã vài lần xuân qua thu tới, trong khi tơ liễu buông khắp thành, Vương Lâm đã sắp bước vào trung niên. Hắn đứng trong đình viện mà mười năm trước Tô Đạo thu hắn làm môn sinh, tùy ý để tơ liễu hạ xuống phủ kín tảng đá.

Thân thể Tô Đạo càng già ngày càng già nua. Năm tháng đã mang đi rất nhiều trên thân thể hắn, cũng để lại rất nhiều. Giờ phút này hắn đã không thể như mười năm trước uống rượu đàm luận với Vương Lâm cả đêm mà ngồi trên một cái ghế, có hai người dìu đỡ, trong đám tơ liễu tung bay mà nhìn Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm bình thản, sau khi cho hai người nô bộc lui ra xong liền dìu Tô Đạo.

- Lâm nhi, ngươi nhìn tơ liễu này. Năm năm đều có, cho dù vi sư đi rồi thì cũng vẫn như có đính ước vạn cổ với thiên địa, mỗi năm đều xuất hiện.

Tiếng nói của Tô Đạo khàn khàn, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, tay phải giơ lên không, một đám tơ liễu liền rơi vào trong tay hắn, bất động.

- Tơ liễu này chính là nhân sinh.

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

- Nhân sinh cũng là một hồi nhân quả. Nó thổi qua trước mặt người ta, nhưng khi người ta muốn giơ tay lên bắt lấy lại không bắt nổi. Trừ phi là chính bản thân nó mệt mỏi thì mới có thể rơi vào tay ta.

Tô Đạo nhìn tơ liễu trong lòng bàn tay, chậm rãi nói.

Lúc hắn nói chuyện liền có một luồng khí tức êm ả tỏa ra, khiến cho tơ liễu trong lòng bàn tay hắn lại bay lên, càng bay càng xa.

- Nhân quả, nhân quả. Vương Lâm, ngươi nếu một ngày có thể trong tơ liễu tràn ngập thiên địa này mà tìm được tơ liễu của riêng mình thì lúc đã ngươi đã minh ngộ rồi. Cái gì là nhân quả.

Tô Đạo mỉm cười, tay phải điểm lên bầu trời.

- Đám tơ liễu kia chính là vi sư!

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của Tô Đạo. Chỉ thấy trên bầu trời lúc này có rất nhiều tơ liễu như hoa tuyết, rất nhiều, rất nhiều, rất giống nhau, không phân biệt nổi Tô Đạo nói cái nào.

- Ngươi nhìn không thấy, bởi vì đám tơ liễu đó là nhân sinh của ta...

Tô Đạo nói xong liền nhằm mắt, hai hàng nước mắt lưu lại trên khóe mắt.

- Đó là hai đám tơ liễu. Chúng bị gió thổi nên đã cuốn lấy nhau. Đó là nhân sinh của ta và nàng...

Trong đầu Tô Đạo lúc này toàn bộ tơ liễu đã biến mất, chỉ còn hai người giống như hai đám tơ liễu cùng tồn tại, cùng tung bay, càng ngày càng xa.

Năm đó khi tơ liễu buông mành, ta gặp được ngươi. Ta đứng trên cầu, nhìn đôi mắt mờ mịt của ngươi, lúc đó ra liền nghĩ, Vương Lâm ngươi chính là một đám tơ liễu không gốc rễ, rất bất lực, rất mê mang, dường như có một câu hỏi trong đầu ngươi, khiến ngươi không thể suy nghĩ nổi. Ta nhìn thấy người, nhìn thấy đám tơ liễu bay qua mặt ngươi. Trong đó có một đám chính là nhân sinh của ngươi. Nó bay qua trước mặt ngươi mấy lần nhưng ngươi lại không nhìn thấy nó. Vì vậy mà nó bay tới trước mặt ta. Ta nhìn tơ liễu nhưng ngươi nhất định lại cho rằng ta nhìn ngươi... ta hỏi ngươi cũng chính là hỏi tơ liễu. Nhưng ngươi lại nhất định cho rằng ta đang hỏi ngươi... Lúc đó ta đang muốn giúp ngươi.

Tô Đạo ngồi trên ghế, quay đầu, vẻ mặt già nua hiền lành nhìn Vương Lâm.

Thân thể Vương Lâm chấn động.

- Ngươi chính là nhân quả cuối cùng trong đời này của ta. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó rồi.

Tô Đạo quay đầu nhìn bầu trời nói.

- Năm năm tháng tháng, mỗi một năm tới lúc này, mọi người đều thấy tơ liễu khắp thành. Chỉ là bọn họ không hiểu, không hề hiểu là một một đám tơ liễu đó xuất hiện là muốn tìm người tương liên với chúng. Bởi vì chúng đều là nhân sinh của một người... Chỉ là cuối cùng chúng hoặc rơi xuống nước, hoặc tiêu tán trong bụi trần trong mắt chúng ta... Không phải chúng không tìm được mà là chúng ta không tìm được thứ thuộc về chính mình.

Vương Lâm yên lặng ngẩng đầu, nhìn đám tơ liễu hàng năm vẫn phất phơ, giống hệt mười năm trước.

Dần dần hắn hình như nhìn thấy một đám tơ liễu như cuốn lấy nhau. Hai đám tơ liễu đó giống như là đang cứu giúp nhau trong hoạn nạn, chậm rãi ở trong số tơ liễu vô tận kia yên lặng bay đi. Cho dù gió có to hơn thì cũng không thể thổi tách được chúng ra.

Bên tai hắn hình như có tiếng đàn không biết từ đâu vọng tới. Tiếng đàn lộ vẻ mất mát, giống như một nữ tử cô độc chờ đợi, chỉ có tiếng đàn làm bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK