Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc sắp qua đời, hắn nhớ lại lời nói của nho sinh mấy trăm năm trước, một câu nói dường như đã trở thành vĩnh hằng, không ngừng vang vọng trong lòng hắn, cho tới tích tắc khi hắn nhắm hai mắt, cho tới khi thọ nguyên của thân thể hắn đã hết, trong nháy mắt dấn thân vào bên trong Luyện Hồn phiên, trở thành một chủ hồn trong đó.

Thần thức hắn tản ra, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mạng khuếch tán ra, tràn ngập Luyện Hồn tông. Hắn thấy được từ xa xa trong đám người muốn bái nhập Luyện Hồn tông có một người bộ dáng rất tầm thường.

Vào tích tắc khi nhìn thấy người này, thần thức của Niệm Thiên nổi lên sóng gió không thể tưởng tượng nổi. Hắn khiếp sợ phát hiện ra người này không ngờ chính là nho sinh hắn đã hỏi chuyện từ mấy trăm năm trước!!

Mang theo sự mê mang vào những suy đoán không lời giải, Nguyên Anh của hắn trở thành chủ hồn của đại phiên....

Vương Lâm bị đưa trở về huyện thành của Triệu quốc, đứng ở bên cạnh cây đại thụ bên ngoài trường thi. Đại Phúc trước mặt hắn vẫn còn đang ngủ say, mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mộng.

- Nhân quả...ta đã hơi rõ ràng rồi...

Vương Lâm nhìn bầu trời. Hắn lại thấy cánh chim trắng kia. Con chim chao cánh, chậm rãi biến mất trong tầng mây.

Lay Đại Phúc tỉnh dậy, khi hắn hé mắt ra đầy vẻ buồn ngủ, Vương Lâm kéo hắn về lại nhà trọ. Trăng sáng đã nhô cao, chiếu xuống mặt đất, phủ lên thân ảnh bọn họ, kéo ra rất dài, rất dài...

Kỳ thi trong huyện thành mấy ngày sau liên công bố kết quả. Trong sự chờ đợi lo lắng của đám thư sinh, ngày này đã tới. Người có thể có tên trên bảng đầu có công danh của tú tài.

Công danh này đó là được đi tới Tô thành, có tư cách tham gia khoa cử ở Tô thành. Sau khi có tư cách này thì lại có cơ hội một bước lên trời. Một khi trở thành Tô cử thì họ có thể tới kinh đô của Triệu quốc, tiến hành cuộc thi cuối cùng!

Thậm chí nếu là người tài hoa hơn người, được đại nho Tô Đạo coi trọng thì có thể sẽ dương danh thiên hạ. Nếu có thể được Tô Đạo nhận, trở thành môn sinh của hắn thì vinh quang ấy không thể hình dung nổi!

Đây là mơ tưởng và khát vọng của hầu hết các học tử của Triệu quốc!

Trong vô số học tử của huyện thành cũng không có tới năm mươi người có thể đạt được công danh của tú tài. Cái tên Vương Lâm tuy không ở trong nhóm đầu nhưng lại cũng nằm trong mấy chục người này.

Khi thấy tên mình, Vương Lâm ngược lại không hề có chút cảm giác hưng phấn. Hắn rất bình tĩnh nhìn thoáng qua một cái, liền mang theo Đại Phúc còn có vẻ phấn khởi hơn bản thân, cầm theo giấy của sơn thôn đi tới nha môn huyện thành để xác nhận thân phận, lấy bằng chứng công danh tú tài vào phần ngân lượng triều đình ban thưởng, sau đó rời đi.

Điều khiến Đại Phúc hưng phấn không phải vì Vương Lâm thành tú tài mà chính là vì số ngân lượng này.

Những chuyện trải qua trong ngắn ngủi một thành vô hình trung đã thay đổi Vương Lâm. Hoặc có thể nói hắn vốn là như vậy. Giấc mơ hàng đêm vẫn tồn tại, dần dần Vương Lâm đã thích ứng với nó.

Tâm tính của hắn đã thay đổi, không hề còn có ý niệm được mất, không hề còn có sự bàng hoàng ngày xưa, lo lắng và mất mát khi mình có thể không có tên trên bảng vàng.

Được cũng bình thản, mất cũng bình thản.

Hết thảy mọi chuyện đều không coi trọng, chỉ có bản tâm như cũ, trái tim như nước lặng trong giếng cổ không dao động. Giống như ý cảnh nhìn núi là núi nhưng lại không phải là núi vậy. Vương Lâm trong một tháng ngắn ngủi này đã thay đổi mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra, thay đổi rất nhiều.

Loại khí tức của một đời đại nho dần dần bừng lên trên người hắn, dù là đứng trong vô số thư sinh học tử nhưng sống lưng thẳng tắp và ánh mắt bình tĩnh của hắn cũng giống như minh châu, hãnh diện độc lập.

Là tiên lạnh lùng nhìn chúng tu, là phàm cũng vẫn là nhân kiệt!

- Nhân sinh như mộng. Giấc mộng này ta không muốn tỉnh lại.

Vương Lâm mang theo Đại Phúc, đeo trên lưng hòm trúc, trong tiếng hoan hô chúc mừng của mấy chục tú tài huyện thành, cũng trong thần sắc ảm đạm thương cảm của rất nhiều người, rời khỏi huyện thành.

Hắn đến và đi đều như vậy, vô cùng bình thản.

Đại Phúc đi phía sau Vương Lâm, không ngừng tính toán ngân lượng, thỉnh thoảng nói thầm vài câu, khuôn mặt lộ vẻ đau lòng.

- Đại Phúc, đi mua rượu.

Ở bên cạnh cửa huyện thành, bước chân Vương Lâm sững lại, ánh mắt nhìn về phía quán rượu cách đó không xa. Hắn đột nhiên rất muốn uống rượu, cho dù là hắn chỉ uống hai chén là đã say túy lúy.

- Bạc còn rất ít rồi, ngươi lại còn muốn uống rượu!!

Đại Phúc trừng mắt, giữ chặt ngực áo, lắc đầu quầy quậy.

- Chút bạc ấy tính làm gì. Ngàn vàng dùng hết lại có, nhanh đi mua rượu đi.

Vương Lâm mỉm cười, đẩy Đại Phúc một cái.

Đại Phúc thở ngắn than dài, rất không tình nguyện đi tới cạnh quán rượu, cò kè mặc cả khiến Vương Lâm trợn mắt há mồm hồi lâu, thậm chí lại còn đùa cợt vô lại một hồi, cuối cùng khiến người bán hàng cười khổ, dùng giá rất thấp mà bán cho Đại Phúc hai bầu rượu.

Cho dù như vậy nhưng khi lấy bạc ra, vẻ mặt Đại Phúc đau lòng tới mức vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm.

- Bạc ơi, bạc à, bạc ơi là bạc!

Vương Lâm bật cười, cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, tùy ý để rượu chảy theo khóe miệng, trong tiếng cười dài đi khỏi huyện thành. Thần sắc Đại Phúc khổ sở, vội vàng đi theo sau.

Lúc này đã là ban trưa, dưới ánh mặt trời chói chang, hai người càng đi càng xa. Trên bóng lưng của Vương Lâm, khí tức tịch mịch và cô độc dường như tiêu tán không ít, thay vào đó là một luồng hào tình không thể kiềm chế nổi.

- Công tử, chúng ta lần này đi đâu?

Từ xa xa truyền tới tiếng nói của Đại Phúc vang vọng trong thiên địa.

- Tô thành. Nghe nói Quế Hoa Tửu ở đó rất ngon. Ta muốn đi tới đó chờ một người.

Vương Lâm uống thêm một ngụm rượu nữa, để cho mái tóc tung bay, tiếng cười vang vọng.

Tô thành nằm cách kinh đô của Triệu quốc hơn năm trăm dặm. Tòa thành này rất lớn, bên trong có mấy dòng sông uốn lượn tựa ngân long, khiến cho Tô thành tràn ngập ý cảnh tươi mát.

Tô thành có tên như vậy vốn là do Tô Đạo. Cũng bởi thế mà bên trong đo hầu như tụ tập toàn bộ tài tử của Triệu quốc. Địa phương có tài tử thì hiển nhiên không thể ít giai nhân.

Trên mấy dòng sông kia hàng năm đều có họa thuyền, đêm ngày ca múa, cũng khá náo nhiệt. Tài tử ngâm thơ, giai nhân ca múa, còn có những tiếng đàn tràn ngập không gian, khiến cho cả Tô thành được bao phủ trong một màu sắc tươi đẹp.

Cùng nổi danh với giai nhân chính là quán rượu lớn nhỏ bán rượu Quế Hoa bên trong Tô thành, cực kỳ nổi tiếng. Nghe nói ngay cả những vị quý nhân thành đạt ở kinh đô cũng thường phái người tới Tô Thành để mua Quế Hoa tửu này.

Mà đại nho Tô Đạo của Tô thành năm xưa cũng rất thích loại rượu này, uống rượu mà hiểu được sự mênh mông của thiên địa, cho tới khi hắn thanh danh hiển hách thì lại càng khiến loại rượu này được nhiều người biết tới.

Hai tháng đi đường trong nháy mắt đã qua. Vương Lâm và Đại Phúc ngồi một chiếc xe ngựa đơn sơ, đi trên quan đạo hướng về Tô thành, vừa uống rượu mua trên đường, vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại có tiếng cười sau khi say của Vương Lâm truyền ra.

- Công tử à, đừng uống nữa. Người uống xong rất dọa người đó. Mới có hai tháng thôi, hai tháng thôi đó. Người xem người uống mất bao nhiêu rượu rồi, số bạc này hầu như đã bị người uống hết rồi!!

Giọng nói của Đại Phúc như khóc, lộ ra sự đau xót tới cực điểm, từ trong xe ngựa truyền ra.

Ngươi nếu uống thế này thì chúng ta cho dù tới được Tô thành cũng không có bạc mà dừng chân đâu. Cho ngươi uống, uống nữa đi!

Tính cách keo kiệt của Đại Phúc trong những ngày này càng ngày càng nồng đậm.

Nhưng cái dạng này của hắn không những không khiến Vương Lâm thấy phản cảm mà ngược lại lại có cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết.

- Không sao, ngươi là thư đồng quản gia, nếu không có bạc thì ngươi đi buôn bán kiếm về là được.

Tiếng cười của Vương Lâm mang vẻ trêu chọc, uống rượu nhìn Đại Phúc vẻ mặt đau khổ ngồi một bên.

Trong tiếng lẩm bẩm của Đại Phúc, vào lúc hoàng hôn, trong ánh mặt trời đỏ ối nhưng cực kỳ nhu hòa, chiếc xe này lảo đảo chậm rãi đi tới Tô thành.

Tô thành rất lớn, từ xa nhìn lại giống như một tòa hùng thành. Nhưng đó chỉ là bề ngoài của nó. Bên trong thành giống như một bức tranh sông nước Giang Nam, tràn ngập ý thơ.

Sau khi thanh toán tiền xe xong, Đại Phúc đầu vẻ không đành lòng. Hắn nhìn số bạc còn không nhiều trong tay, suýt nữa là khóc rống lên. Tiền bạc tiêu trên đường chủ yếu là biến thành rượu, tiến hết vào bụng Vương Lâm.

Tửu lượng của Vương Lâm cũng không hay biết mà có tiến bộ, không phải là dạng người hai chén đã say như trước.

Sau khi xuống xe, Vương Lâm thu thập chút hành trang, một thân bạch y, thân ảnh phiêu dật, tóc dài bù xù, cầm trong tay bầu rượu, vẻ mặt thư sinh sớm đã bay sạch, thay vào đó là một vẻ hào hiệp.

Hắn đi trên đường phố Tô thành. Trên đường rất nhiều người, trong đó đa phần là thư sinh học tử, còn không ít nữ tử xinh đẹp, trang điểm duyên dáng.

Tướng mạo Vương Lâm cực kỳ tầm thường nhưng luồng khí chất trên người hắn lại rất đặc thù, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó không hề ít những nữ tử xinh đẹp. Thần sắc Vương Lâm như thường, vừa uống rượu vừa đi tới.

Đại Phúc đi theo sau. Hai tháng này hầu như hắn không có một ngày vẻ mặt không đau khổ, thở dài không ngừng.

Hoàng hôn xuống trong Tô thành, ánh trăng tràn ngập. Mấy họa thuyền bên trên dòng nước liền vang lên tiếng nhạc. Vương Lâm đứng trên một đầu cầu, nhìn họa thuyền trên sông. Tiếng đàn động lòng người quanh quẩn bên tai hắn.

- Công tử, chúng ta rốt cục chờ người nào?

Đại Phúc nhìn trộm mấy nữ tử đang ca múa trên họa thuyền cách đó không xa, nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng.

- Chờ một người trong mộng của ta. Hắn sẽ đến, tặng ta một bầu rượu. Nếu hắn thực sự xuất hiện thì sẽ ấn chứng một suy đoán của ta.

Thần sắc Vương Lâm bình thản, thì thào nói.

- Chúng ta cứ đứng ở đây chờ à? Hay là đi tìm một nhà trọ tiện nghi đi đã...

Đại Phúc nhìn bầu rượu đã trống không trong tay Vương Lâm, cẩn thận nói. Hắn sợ Vương Lâm sẽ bắt hắn đi mua rượu.

Vương Lâm lắc đầu, trên mặt lộ vẻ như cười như không, nhìn Đại Phúc một cái, mở miệng nói.

- Ta nhớ rõ là bạc chuẩn bị không ít mà. Nhất là phần thưởng từ huyện nha...

- Có sao? Ấy...quên mất...

Đại Phúc trừng mắt, vẻ mặt xấu hổ.

- Đem số ngươi dấu ra đi mua cho bổn công tử Quế Hoa tửu, thuê một chiếc tiểu hoa thuyền. Mấy ngày này chúng ta sẽ ở trên thuyền.

Vương Lâm cười, xoay người, không để ý tới Đại Phúc nữa.

Lúc này một cơn gió nổi lên, mặt sông gợn sóng, thổi tới bên người Vương Lâm, khiến mái tóc của hắn tung bay. Cơn gió rất nhẹ, không lạnh, mang theo một chút ấm áp. Nó thổi tới mang theo một khúc đàn.

- Ngươi sẽ đến chứ...

Vương Lâm thì thào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK