Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mặc một bộ đạo bào đơn giản, mỉm cười đi ra, nhìn về phía Vương Lâm đang ở bên ngoài đại điện tầng thứ mười hai trên bầu trời.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, cũng nhìn về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, hơi trầm ngâm liền ôm quyền chậm rãi nói.

- Vẫn nhớ! Nếu Vương mỗ có thể xông qua tầng thứ chín thì Đạo Nhất Đại Thiên Tôn có thể tới đây mời chào ta.

- Việc này không vội. Vương Lâm tiểu hữu cứ xông lên tầng thứ mười hai này rồi hãy nói tiếp.

Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười nhìn về phía Võ Phong Đại Thiên Tôn ở cách đó không xa.

Ánh mắt hai người đối kháng khiến không gian như ngưng đọng lại.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tu sĩ bốn phía, nhất là đám tu sĩ Thiên Tôn, khiến thần sắc bọn họ trở nên cổ quái. Năm đó trừ Minh Đạo Tôn ra, đây là lần thứ hai bọn họ thấy Đại Thiên Tôn vì một người mà tranh đoạt!

Đạo Nhất, người này ta xem trọng rồi, ngươi không nên tranh đoạt với ta!

Ánh mắt Võ Phong Đại Thiên Tôn lóe lên hàn quang, chậm rãi nói.

Võ Phong, tu sĩ Dược Thiên Tôn dù là chúng ta cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu, tất cả đều phải xem sự lựa chọn của hắn. Không phải là ngươi xem trọng hắn thì hắn phải đi theo ngươi!

Hơn nữa hắn giờ phút này còn đang muốn xông lên tầng thứ mười hai. Một khi hắn vượt qua thì hắn có thể so với Minh Đạo Tôn năm đó. Nhân vật như vậy thì đừng nói là ta và ngươi, dù là lão già Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không chừng sẽ động tâm...

Còn cả vị Tiên Hoàng kia, năm đó không biết hắn cho Minh Đạo Tôn những gì mà lại mời chào được hắn.

Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, lắc đầu truyền thần niệm ra.

Thần niệm của hai người đang trao đổi thì Vương Lâm trên bầu trời hít sâu một hơi, cất bước đi vào bên trong đại điện tầng thứ mười hai kia!

Trong nháy mắt khi hắn tiến vào bên trong, Đạo Nhất và Võ Phong ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên. Tất cả tu sĩ bốn phía, Thiên Tôn cũng vậy, Dược Thiên Tôn cũng đều như vậy.

Chỉ là cảnh tượng này khiến mấy người bên ngoài Thiên Tôn Niết nhìn mà có ý nghĩ bất đồng. Nam tử trung niên tại Tử Dương Tông khổ sở nhìn chiếc gương trước mặt, thở dài một tiếng.

Ôi, người này sao lại xông được qua tầng thứ mười một... tầng thứ mười một thì thôi, nhưng tầng thứ mười hai ngàn vạn lần không nên vượt qua... Một khi hắn vượt qua rồi thì ta lấy cái gì mới có thể mời nổi hắn chứ...

Sợ là lập tức hắn sẽ bị Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng dùng mọi cách lung lạc, ngay cả Đạo Nhất và Võ Phong Đại Thiên Tôn cũng rất khó có thể vượt qua được hai người kia...

Đáng tiếc! Nếu là Song Tử Đại Thiên Tôn của Tử Dương Tông ta một lần chuyển thế kia không có chuyện bất ngờ xảy ra thì cũng có thể đấu với Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng một lần...

Tu sĩ trung niên này khổ sở thở dài, sắp từ bỏ ý định mời chào thì vào lúc này, cánh cửa gian phòng đá bị một người đá văng ra. Một cô bé mặc y phục màu đỏ chạy vào.

Tiểu Cô Nhai, ngươi làm sao lại còn nhìn tấm gương nát đó. Không mau đi giúp ta và Hàm Hàm thu thập tiểu lang kia. Tiểu lang hôm nay rất không nghe lời! Ta hôm nay muốn giáo huấn hắn thật sâu mới được!

Tiểu tổ tông...

Tu sĩ trung niên nọ trông như muốn khóc, đang muốn nói chuyện.

Hả? Người trong tấm gương nát này trông hơi quen...

Cô bé mặc y phục màu đỏ nhìn vào gương, đôi mày thanh tú nhíu lại, giống như đang suy tư.

Ài... Tiểu tổ tông, người đương nhiên là quen rồi. Đó là Võ Phong Đại Thiên Tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn...

Tu sĩ trung niên vừa thở dài lại vừa quyết định từ bỏ ý định mời chào.

Đi thôi, tiểu tổ tông, ta giúp người thu thập cái... cái tên kia...

Tu sĩ trung niên than thầm, trong lòng lại càng thấy thương thay cho tu sĩ tên là Tham Lang kia.

Không phải đâu! Không phải là mấy người kia, là người này cơ!

Cô bé kia giơ tay phải chỉ vào một thân ảnh trong gương. Thân ảnh này chuyển động, chính là Vương Lâm vừa bước vào tầng mười hai.

Hả, hắn đi vào đại điện rồi... ta nhớ lại xem...

Cô bé kia suy tư trong chốc lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời!

Hắn tên là Vương Lâm! Ta nhớ ra rồi. Khi ta tìm được tiểu lang cũng đã nhìn thấy hắn. Ta nhớ rõ lúc đó ta và Hàm Hàm còn giúp hắn một lần... Hơn nữa Hàm Hàm hình như trước đó còn gặp hắn rồi!

Lúc trước ngươi nói là muốn mời hắn sao? Được lắm đó. Ta và Hàm Hàm cùng đi với ngươi.

Cô bé kia trừng mắt nhìn, vỗ tay cười nói.

Nam tử trung niên kia ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô bé này, hồi lâu thần sắc liền trở nên kích động.

Tiểu… tiểu tổ tông, ngươi xác định là các ngươi trước kia đã biết hắn, lại còn cứu hắn?

Tiểu Cô Nhai, ngươi lại không nghe rõ à?

Cô bé kia nhướng mày nhìn nam tử trung niên đang kích động, giọng nói có vẻ già cả.

Không hổ là Song Tử Đại Thiên Tôn, sớm đã đoán trước biến hóa này, dĩ nhiên lại từng cứu người này. Có tầng quan hệ này nói không chừng lại có thể mời chào được hắn!

Tu sĩ trung niên kia kích động cười ha hả, thần sắc sung sướng giống như khuôn mặt lúc này cũng phát sáng, càng không quên vuốt mông ngựa tiểu tổ tông của hắn.

Cô bé kia nghe nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc lộ vẻ đắc ý.

Hừ, cho ngươi biết, Tiểu Cô Nhai không nghe lời. Đã thấy sự lợi hại của ta và Hàm Hàm chưa, thấy tầm mắt của chúng ta chưa? Những người lúc trước bỏ đi ta đã nói là không cần để ý tới bọn họ mà ngươi không nghe.

Song Tử Đại Thiên Tôn ta cũng không cần miễn cưỡng người khác. Sự tính toán của ta thì bọn hắn sao có thể biết được.

Cô bé con này càng nói càng đắc ý, khóe miệng vênh lên.

Sự nhìn xa trông rộng của Song Tử Đại Thiên Tôn, Cô Nhai bội phục...

Tu sĩ trung niên kia cười nói, ánh mắt nhìn cô bé trước mặt mang theo vẻ hiền từ.

Hắn tuy tu vi không bằng nhưng sau khi Song Tử Đại Thiên Tôn chuyển thế xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người rời đi, hắn lại lựa chọn ở lại, chăm sóc cho hai cô bé này. Cho tới ngàv hôm nay, tất cả chỉ vì ân tình của Song Tử Đại Thiên Tôn vào thời kỳ toàn thịnh năm xưa đối với hắn.

Năm đó hắn chỉ là một trong số rất nhiều Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn nhưng lúc này lại là duy nhất.

Tử Dương Tông đang cười nói vui vẻ thì ở Đế Sơn tại Trung Châu, Cửu Đế Đại Thiên Tôn vốn đang nằm uể oải phơi nắng lúc này lại mở to mắt nhìn chiếc lá thu.

Lại có thể vượt qua tầng mười một, xông tới tầng mười hai... Kẻ này... Kẻ này cũng có thể xem như là một người khá mạnh mà ta có thể miễn cưỡng mời chào... Nhưng Hải Tử ở đó, ta nếu đi tới thì lại hơi không phù hợp với lời nói lúc trước của ta thì phải...

Ngoài miệng lão già này nói vậy nhưng hai mắt thì lại nhìn không chớp vào bên trong chiếc lá thu.

Thôi, không phải chỉ là tầng mười một thôi mà. Người này còn xa mới bằng được Minh Đạo Tôn.

Lão già này lắc đầu, nhắm mắt không nhìn tới nữa nhưng nửa ngày sau lại mở mắt liếc nhìn chiếc lá thu kia.

Rốt cục là có thể vượt qua hay không...

Cũng ở Trung Châu, trong hoàng thành tại đế đô. Trong cung điện xa hoa kia, Minh Đạo Tôn mặc hắc y đang nhìn chằm chằm vào trong hình ảnh hư ảo trên đại điện, đôi mắt dần nhíu lại.

- Một nhịp thở có thể giết được hắn sao?

Một giọng nói bình tĩnh vang vọng trong đại điện.

Minh Đạo Tôn trầm mặc, nửa ngày sau mới mở miệng.

- Một nhịp thở vẫn có thể!

Tiếng cười vang lên, giọng nói kia lại truyền tới một lần nữa.

- Hắn không xông qua tầng thứ mười hai được đâu. Thiên Ngưu Hồn Khải của hắn ở tầng mười hai sẽ gặp phải Thiên Ngưu. Người này cứ để cho người khác chém giết tranh giành đi, bổn hoàng không có hứng thú...

Chẳng qua ngay lúc lời nói này đang vang vọng trong đại điện, còn chưa nói xong thì đột nhiên một tiếng loạt xoạt vang lên. Chỉ thấy trên long ỷ của đại điện bất ngờ xuất hiện gợn sóng. Một người trung niên mặc kim bào, đầu đội vương miện, tướng mạo rất giống Tiên Tổ trực tiếp huyễn hóa ra.

Giờ phút này hai mắt hắn lộ ra một tia khiếp sợ, nhìn hình ảnh hư ảo trong đại điện. Chỉ thấy đại điện tầng thứ mười hai trong hình ảnh hư ảo kia ầm ầm bộc phát ra kim quang chói mắt!

Kim quang này rõ ràng đang từ Thiên Tôn Niết khuếch tán ra nhưng giờ phút này lại xuyên thấu tất cả hư vô, từ trong hình ảnh hư ảo trong đại điện lan ra, bao phủ cả đại điện này!

Hắn xông qua tầng thứ mười hai rồi!

Nam tử trung niên mặc kim bào giống như hơi bất ngờ.

Minh Đạo Tôn mặc hắc y bên cạnh hắn cả người lập tức tỏa ra sát khí kinh thiên. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo nọ, ánh mắt lộ ra hàn ý ngập trời.

Hắn hiểu rõ đối phương xông qua tầng thứ mười hai là giống mình năm xưa. Nhất định sẽ được vạn người chú ý, bị tất cả các Đại Thiên Tôn cực lực tranh giành, có thể lựa chọn rất nhiều điều kiện tốt, làm cho tu vi của mình càng mạnh!

Hành động xông qua tầng thứ mười hai này lại càng khiến cho mọi người khi nhắc tới mình nhất định lại nhắc tới sự hơn người của kẻ này! Loại chuyện này đối với người luôn được coi là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn như hắn rất không thoải mái!

- Chỉ là tầng thứ mười hai mà thôi. Trên đại địa của Tiên Tộc cũng có mấy người làm được điểm này! Giết hắn vẫn chỉ cần một nhịp thở!

Minh Đạo Tôn mặc hắc y trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.

Nhưng nam tử trung niên mặc kim bào này lại nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo. Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cùng lúc này, trên Đế Sơn. Lão già đứng phắt dậy, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị nhưng do dự một chút lại chậm rãi ngồi xuống.

Ta lúc trước đã gặp hắn một lần. Người này trên người có Thiên Ngưu Hồn Khải... Lấy lực lượng của Hồn Khải xông qua tầng thứ mười hai thì vẫn không thể so sánh với Minh Đạo Tôn... Trừ phi hắn có thể mặc Hồn Khải xông qua tầng thứ mười ba... Nếu không thì cũng chỉ là một Dược Thiên Tôn tầm thường mà thôi.

Lão già trầm ngâm một lúc, sau khi ngồi xuống lại nhắm mắt lại.

Ôi, chỉ là gân gà... Thật sự là gân gà... Mời chào hay không đây... Hắn hẳn là không thể xông qua tầng thứ mười ba, phỏng chừng bỏ cuộc thôi... Hả!

Lão già nọ lập tức mở bừng đôi mắt. Chỉ thấy trong tấm lá thu, trong kim quang của đại điện tầng thứ mười hai, Vương Lâm toàn thân tràn ngập một luồng hơi nước vô hình, giống như áp sát thân thể hắn, hình thành một luồng uy áp mà dù ở trong chiếc lá thu này cũng có thể cảm nhận được.

Cực Thủy Đạo!

Ngay lúc lão già này nhìn thấy gợn nước bên ngoài thân thể Vương Lâm thì hắn lập tức thấy thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngờ không bỏ cuộc mà lao thẳng lên tầng thứ mười ba!

Trong nháy mắt thân ảnh hắn biến mất trong sương mù, nhằm về phía đại điện tầng thứ mười ba!

Cảnh tượng này khiến Minh Đạo Tôn mặc hắc y trong hoàng cung nơi Trung Châu không khỏi hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt lóe lên.

Tiên Hoàng, ta muốn tới Thiên Tôn Niết một chuyến, xông lên tầng thứ mười sáu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
21 Tháng chín, 2018 22:23
nhân vật có ngoại hình chán òm : vẻ ngoài bình thường - tóc bạc trắng! 2.000 năm mang theo cái hòm để Lý Mộ Uyển nhạt như nước theo!
Nguyễn Quốc Bảo
19 Tháng chín, 2018 23:44
khoảng chương 440 lộn xộn tùm lum chương không theo thứ tự gì hết
Hưng Kế Lương
16 Tháng chín, 2018 09:04
Truyện hay
Hieu Le
13 Tháng chín, 2018 20:11
Bao nhiêu kỳ ngộ toàn là bị đánh sống dỡ chết dỡ
Thư Sũn
04 Tháng chín, 2018 14:33
Đề cử. Tần tổng thê nô
huynguyen365
21 Tháng tám, 2018 22:58
Đọc hơn 600 chap, cứ thấy xuất hiện nhân vật nữ xinh đẹp, dáng người xuất trần, thì tám chín phần mười toàn là bọn độc ác, gian xảo, .... Ôi, hình tượng nhân vật nữ trong truyện tiên hiệp của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 20:39
Tác phẩm khắc họa rõ nét Tu Chân. Phẩm chất tu sĩ là phải sẵn sàng Nghịch Thiên, tiến hành cải mệnh. Tu luyện là quá trình phải đấu tranh với Thiên, với Địa, với con người và với chính bản thân. Luyện trong khổ, luyện trong nhân sinh. Ta tu, nhưng ko hề quên bản thân mình. Ta tu là vì bản thân ta. Ta tu là vì cha vì mẹ. Ta tu là vì bằng hữu. Ta tu là vì người ta yêu thương . Hay, tu đơn giản bởi những thứ ta yêu quý
congtu_haohoa9983
13 Tháng tám, 2018 14:10
Mới đọc tới chương 1048 là thấy sai sai rồi. Tháp Sơn là bên Lôi Tiên Điện do Tiêu Dao Tử gì đó đưa đến ở trong U Minh Thú, Tiên Đế là Bạch Phàm. Còn ở vùng Yêu Linh này là bên Vũ Tiên Điện, Tiên Đế là Thanh Lâm... làm sao Phù Tổ Tộc gì đó bị Thanh Lâm gạt mà bị bên Tiêu Dao Tử đem vào U Minh Thú ??? Đạo hữu nào giải thích giúp với ???
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 14:58
hihi
casinhi
25 Tháng bảy, 2018 18:41
ngực Tần tổng bị trát một cây lại một cây đao
Marshmallows
25 Tháng bảy, 2018 13:21
Cám ơn nàng, cố gắng úp tiếp nhé :d cần hỗ trợ cứ nói :d
LYSANSAN828
25 Tháng bảy, 2018 06:43
Tác giả ko có drop, tại Mị ko mua Vip thôi baby
Marshmallows
24 Tháng bảy, 2018 22:36
Lại bị drop à, tangthuvien dạo này nhiều truyện drop quá :(
Snapcool
18 Tháng bảy, 2018 07:34
phẫn nỗ đích hương tiêu
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:44
hay lắm
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:43
ko phải ít người đọc mà đã đọc hết rồi =)).
h2olove
05 Tháng bảy, 2018 11:15
cực hay
definitelynotme
04 Tháng bảy, 2018 23:20
tác phẩm hay thế này mà có ít ng đọc quá. tội nghiệp họ :))
Lê Minh Dương
24 Tháng sáu, 2018 14:28
truyện này cực phẩm
Thien Duy Tran
31 Tháng năm, 2018 03:27
Truyen hay!!!
Vũ Tiến Dũng
29 Tháng năm, 2018 09:58
chuối tiêu là ông nào bạn ơi
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:08
đây là truyện đầu tiên mà main dùng tuổi và kinh nghiệm lâu năm để đè thiên tài như vậy ( nữa đầu truyên). Sáng cmn tạo ! truyện hay, đáng đọc!
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:00
hay ***, nhưng mà Cầu Ma vẫn đỉnh nhất
Phuong Pham
08 Tháng năm, 2018 05:36
mình cũng thấy thế. thiên hạ cứ bảo phàm nhân tu tiên hay, truyện này bắt chước.. mẹ, mình đọc hơn 1000c gần 2000c vẫn bỏ về cày truyện này.. đọc nhiều lần lắm lun
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
ko biết bên metruyen có dịch hay ko
BÌNH LUẬN FACEBOOK