Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gian mật thất phía trong cái đầu rồng bỗng xuất hiện bảy điểm sáng. Bảy điểm đó càng lúc càng sáng, cuối cùng biến thành một cái bóng. Từ từ, cái bóng đó càng lúc càng trở nên rõ ràng, hóa thành Vương Lâm.

Trong chớp mắt, khi hắn xuất hiện, Thượng Quan Mặc liền cảm ứng được ngay khiến cho trong lòng cảm thấy hốt hoảng. Hắn thầm nghĩ, không biết sát tinh tu luyện thứ công pháp gì mà vừa rồi lại có thể thu liễm được hơi thở toàn thân. Mới vừa rồi, hắn còn đang thầm hỏi nguyên nhân, suy nghĩ xem mình có thể nhân cơ hội mà thoát ly hay không. Nhưng vào lúc này, một chút hưng phấn trong lòng hắn cũng không hề có.

Lý Mộ Uyển đang chăm chú vuốt ve lớp vẩy trên người con cự long, trong lòng thầm tính toán. Làn da của nàng trắng muốt, thân thể tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ. Hai mắt ngưng thần, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên lớp vảy cự long.

Mặc dù bản mệnh tinh huyết trong cơ thể dao động cũng không thu hút sự chú ý của nàng. Từ từ, ánh mắt nàng như hiểu ra được vấn đề gì đó, liền dõi mắt nhìn chăm chú từng cái vẩy cự long một.

Vương Lâm xuất hiện tại chỗ bế quan, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy túi trữ vật. Từ đầu tới giờ, tất cả đám tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn giết, sau đó đồ vật của họ cùng được gom hết vào đây. Bây giờ, có thời gian, hắn mới kiểm tra một chút. Trong số đó có rất nhiều phi kiếm và pháp bảo. Chỉ có điều, mấy thứ đó cũng không khiến Vương Lâm để ý lắm bằng một cái họa trục (cuộn tranh) nằm lẫn trong số đó.

Cuộn tranh dài hơn hai thước, bên trên có chút linh lực dao động. Vương Lâm nhớ rằng cái này là do hắn lấy được trên người một vị tu sĩ Kết Đan kỳ. Lúc đó, đối phương đã mở ra được một nửa.

Nhưng đáng tiếc Cực cảnh thần thức của Vương Lâm lại chẳng phân biệt một ai. Bất kỳ tu sĩ nào dưới Nguyên Anh kỳ bị thần thức chạm phải đều chết ngay lập tức. Đối với cực cảnh, trong lòng Vương Lâm vẫn có một cái gì đó không hiểu lắm. Khi ở trong truyền tống trận của chiến trường ngoại vực, dưới uy áp của giới luật, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của Cực cảnh. Sau đó, qua bao lần sử dụng và chiến đầu càng khiến cho hắn hiểu thêm về uy lực của Cực cảnh, nó đã hoàn toàn vượt qua tất cả mọi thứ.

Tuy nhiên, hắn vẫn không biết rằng Cực cảnh có một cái ngưỡng đó là Nguyên Anh hậu kỳ. Muốn đột phá lên Hóa Thần, hy vọng quá đỗi mong manh.

Chủ nhân của tấm họa trục đã bị tử vong, thần thức của hắn cũng tiêu tan. Vương Lâm vuốt nhẹ tay phải một cái, khảm một tia thần thức lên bên ngoài cuộn tranh. Tuy nhiên, pháp bảo hết sức cổ quái, cho dù đưa một tia thần thức lên nó vẫn không hề có cảm giác gì khác lạ. Nó chẳng khác gì so với lúc chưa đưa thần thức vào đó.

Vương Lâm lập tức cảm thấy hứng thú. Nếu là pháp bảo tầm thường, hắn chỉ cần xóa đi thần thức của đối phương, sau đó hạ một đạo thần niệm lên đó là có thể điều khiển một cách tự nhiên. Trừ khi đó là pháp bảo cấp độ Nguyên Anh, nếu không tất cả đều như nhau.

Căn cứ vào mức độ linh lực dao động trên pháp bảo thì nó vẫn chưa đạt tới cấp độ Nguyên Anh. Pháp bảo cấp Nguyên Anh ở trong tay Vương Lâm có mấy thứ. Một trong số đó chính là ngọc phù của Dương Sâm - Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến thần điện

Đặc điểm lớn nhất của pháp bảo cấp độ Nguyên Anh chính là có mức độ linh lực dao động rất mạnh, so với đan dược có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Ngoại trừ tấm ngọc phù đó còn có một thanh phi kiếm. Theo mức độ phân chia của Vương Lâm thì thanh phi kiếm đó hoàn toàn có cấp độ Nguyên Anh. Nếu không phải hắn sử dụng huyết luyện thuật để luyện hóa thì chỉ sợ phải mất một thời gian dài tế luyện mới có thể điều khiển được nó.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới cái vỏ kiếm cổ xưa. Có nó phối hợp là có thể gia tăng thêm uy lực của phi kiếm. Cái vỏ kiếm này, Tư Đồ Nam từng nói là hắn cũng không thể dò xét được nó. Nói như vậy thì cấp bậc của nó hiển nhiên là vượt qua pháp bảo Nguyên Anh. Thậm chí có thể đạt tới cấp độ Hóa Thần, Anh Biến cũng có khả năng. Dù sao, một cái pháp bảo có thể khiến cho Tư Đồ Nam không nhận ra được cũng chẳng có nhiều lắm.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Đáng tiếc pháp bảo trong túi trữ vật bị Đằng Hóa Nguyên bóp nát... Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thầm kêu không đúng. Nếu vỏ kiếm kia thực sự là một loại bảo bối như vậy thì bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của Đằng Hòa Nguyên không thể phá hủy được nó.

Mà nếu không thể phá hủy thì vỏ kiếm đó đang nằm ở đâu?

Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Sau khi buông cuộn tranh xuống liền đứng dậy. Đi đi lại lại vài vòng, hắn lấy một cái túi trữ vật có đựng một số loại tài liệu cấp thấp. Linh lực lưu chuyển lên hai ngón tay, hắn bóp nhẹ một cái, túi trữ vật hóa thành bụi phấn, bay lả tả trong không trung.

Ánh mắt Vương Lâm hết sức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào quá trình túi trữ vật bị bóp thành bột. Một lúc sau, hắn lại lấy một cái túi trữ vật nữa ra rồi bóp nát. Liên tục phá hủy mấy cái túi, ánh mắt Vương Lâm có chút thay đổi.

Mặc dù túi trữ vật bị hủy, nhưng những đồ vật bên trong vẫn còn nguyên. Chúng giống như được xếp trong một căn phòng mà túi trữ vật chính là cánh cửa. Mặc dù túi trữ vật bị nát, nhưng căn phòng đó cũng chỉ bị đóng kín lại mà thôi. Những đồ vật bên trong đó vẫn còn tồn tại. Nếu có thể tìm được cách mở căn phòng đó ra thì hoàn toàn có thể lấy được những thứ chứa ở trong đó.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại khoanh chân ngồi xuống. Hắn lại cầm lấy cuộn tranh, tập trung xem xét. Cuộn tranh này không phải là pháp bảo cấp Nguyên Anh. Về phần tại sao đã hạ thần thức lên nó mà vẫn không có cảm giác, thì Vương Lâm không thể hiểu được. Hắn trầm tư một lúc rồi mở nó ra. Ánh mắt Vương Lâm dần trở nên nghiêm túc.

Mặc trong của nó chỉ có toàn một màu đen, không hề có một chút hình ảnh. Nhưng sau khi nhìn kỹ, bất chợt có một dự cảm nguy hiểm chợt xuất hiện trong lòng Vương Lâm. Một đôi mắt hình tam giác đầy vẻ tà dị chợt xuất hiện giữa bức tranh. Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai từ trọng bức tranh vọng ra. Nó khiến cho bức tranh rung lên bần bật.

Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi khép ngay bức tranh lại. Tiếng gào phẫn nộ từ trong bức tranh nhỏ dần rồi biến mất.

Trán Vương Lâm toát đầy mồ hôi. Vừa rồi, tiếng rít từ trong bức tranh phát ra chẳng kém gì so với tiếng rống của con giao long trong thi cốc trước khi chết. Chỉ có điều, nó bị hạn chế tạo trong bức tranh nên sự dao động của linh lực không thể lan ra ngoài được mà thôi.

Đến lúc này, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao sau khi hạ ấn ký lên bức tranh mà vẫn không có cảm giác khống chế được nó. Thì ra, tác dụng của nó chỉ dùng để phong ấn. Đó mới là uy lực chính thức của nó. Mà cái thứ vừa mới xuất hiện trong bức tranh chắc chắn là một con linh thú.

Cẩn thận cuộn bức tranh lại, ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, lúc sau lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Kim đan. Màu sắc của viên kim đan hơi có phần u ám. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, hơn một trăm viên kim đan bay ra. Tuy nhiên màu sắc của chúng đều u ám, tàn tạ.

Nếu như trước đây, một khi Vương Lâm lấy kim đan ra chắc chắn sẽ nuốt ngay. Nhưng trên đường đi, theo lời của Lý Mộ Uyển thì cắn nuốt kim đan của tu sĩ, mặc dù có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng, nhưng rất dễ dẫn đến việc linh lực không được tinh thuần, có nhiều tạp chất. Vì thế khiến cho hơi thở trong cơ thể rối loạn. Thậm chí linh lực của một số kim đan lại có thuộc tính khác nhau. Một khi thôn phệ quá nhiều, chắc chắn sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của ngũ hành tương khắc, dẫn đến suy nghĩ không còn được tỉnh tảo.

Nghe thấy như vậy, cho dù Vương Lâm không cam lòng nhưng cũng đành bỏ qua ý định thôn phệ. Dựa theo lời Lý Mộ Uyển nói thì nếu đem kim đan tế luyện, phối hợp với thuộc tính ngũ hành mà nuốt vào thì mới không để lại hậu hoạn.

Chỉ có điều, phương pháp tế luyện đó lại thuộc về ma đạo. Lý Mộ Uyển mới chỉ nghe nói đến chứ không có phương pháp cụ thể. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi thu tất cả số kim đan vào trong một túi trữ vật rồi cất đi. Để sau này tìm được phương pháp phối hợp rồi sử dụng cũng được.

Sau đó, Vương Lâm lại lấy long cân ra. Phất tay một cái, ma đầu ẩn nấp bên trong liền bị hất ra ngoài. Sau khi bay một vòng giữa không trung, ánh mắt của nó có vẻ tủi thân nhìn Vương Lâm.

Hồng quang trên người ma đầu đã đậm hơn không ít. Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Tu vi của ngươi đã khôi phục đến mức độ nào?

Ma đầu cẩn thận lui lại phía sau vài bước, vội nói:

- Vừa đủ tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu không phải kiếm linh cứ tranh đoạt với ta, thì chắc chắn có thể khôi phục tới Kết Đan kỳ.

Vương Lâm cười lạnh, im lặng nhìn ma đầu. Ma đầu càng lúc càng sợ hãi, vôi nói:

- Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa là kết đan. - Nói xong, nó thầm nghĩ:"Nếu ngươi bức tử ta, lão tử nhất định sẽ liều mạng với ngươi." - Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Ma đầu cũng biết rằng bây gờ cho dù liều mạng thì nó cũng không hề có một cơ hội nhỏ.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Một bàn tay to chợt xuất hiện, chộp xuống. Ma đầu hét lên một tiếng, đang định lánh sáng một bên, thì thấy cả bốn phía đã bị giam cầm. Nó chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị Vương Lâm chộp lấy.

Bàn tay Vương Lâm sờ khắp thân thể ma đầu. Từ từ, một làn khí màu hồng từ trong cơ thể nó xuất hiện. Một viên kim đan nhỏ như nắm tay, hiện ra trong làn khí.

Khí thế của ma đầu lập tức xìu xuống, xấu hổ nói:

- Ơ? Kết đan lúc nào không biết? Lúc đó, ta thôn phệ nhiều lắm nên bản thân cũng không biết... - Mới nói tới đó, nó chợt thấy ánh mắt của Vương Lâm đang từ từ trở nên lạnh lùng. Thân thể nó chợt run lên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt nói:

- Ngươi đã khôi phục lại trí nhớ?

Ma đầu lập tức run run, ánh mắt càng thêm sợ hãi. Đây là một bí mật lớn nhất của nó. Đúng vào lúc Kết Đan thành công, trong đầu nó chợt xuất hiện một số hình ảnh. Nhưng nó không dám lộ ra điều đó. Bây giờ, bị Vương Lâm phát hiện, trong lòng nó không khỏi kinh hoàng, không ngừng tranh đấu với bản thân:

- Có nên liều mạng với hắn hay không? Liều mạng? Không thể được, mình đánh không lại hắn...quyết định liều mạng với hắn.

Cố gắng lắm, ma đầu mới đưa ra được quyết định cho bản thân. Mới ngẩng đầu, đang định hành động, thì trong nháy mắt nó thấy từ trong mắt Vương Lâm phát ra một tia sáng màu hồng. Ma đầu gào lên một tiếng bi thảm, từng làn khói xanh từ trong cơ thể nó bốc lên, kim đan chầm chậm thu nhỏ.

Thực ra Cực cảnh thần thức của Vương Lâm không có được uy lực lớn như vậy. Nhưng hắn vốn là một trong những thôn hồn. Mặc dù thần thức thay đổi, nhưng uy áp của thôn hồn vẫn còn nguyên. Thậm chí là năng lực thôn hồn vẫn còn nguyên như cũ.

Vì vậy mà năng lực của hắn chính là thiên địch của ma đầu. Sau khi ma đầu gào lên mấy tiếng bi thảm, Vương Lâm liền thu hồi thần thức lại. Ma đầu uể oải, loạng choạng đứng một bên.

Trên đời này có lẽ hắn chẳng sợ một kẻ nào, ngoại trừ Vương Lâm. Vừa rồi, nếu đối phương duy trì thêm nửa nén nhang nữa thì kim đan mà hắn mới kết được cũng sẽ vỡ vụn.

- Thôn phệ bao nhiêu hồn phách thì nhả ra đây cho ta. - Vương Lâm nói một cách hết sức thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK