Xoa xoa tiểu phúc, Vương Lâm thì thào, lẩm bẩm nói:
- Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết. Cuối cùng thì ta hiểu được tại sao nó lại có được tên gọi đó.
Hoàng tuyền chính là khi tu luyện công pháp này phải đi vào trạng thái
sắp chết. Khi bản thân đã rơi vào trạng thái đó liền có thể hấp thu được
âm khí. Có điều, nếu không cẩn thận rất có khả năng sẽ rơi vào Hoàng
tuyền thực sự.
Trên thực tế, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết ở lục cấp tu chân quốc chẳng
có mấy người dám tu luyện. Mà Tư Đồ Nam chính là một trong số ít người
có thể tu luyện thành công. Theo cách gọi của ma đạo ở Lục cấp tu chân
quốc thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết được gọi là quỷ công.
Quỷ công là bởi vì nó có quá nhiều sự thay đổi quỷ dị. Có nhưng thay đổi
khiến người tu luyện nhận được ích lợi rất lớn. Nhưng có những cái lại
khiến cho người tu luyện chết đi.
Cứ như thế, Vương Lâm định cư ở đây, ban đam lại thổ nạp âm khí. Nháy mắt đã được một tháng.
Trong một tháng đó, Vương Lâm ngoại trừ việc tu luyện Hoàng Tuyền thăng
khiếu quyết còn phát hiện ra thạch châu thần bí còn có thể đọng sương ở
đây. Tuy nhiên, trong những hạt sương đó không hề có linh khí mà chính
là âm khí.
Đến lúc này, Vương Lâm lại có một sự hiểu biết mới với thạch châu.
Vì vậy, Vương Lâm bắt đầu tích lũy những giọt sương. Nhất là vào lúc đêm
khuya, khi khí âm hàn đậm đặc nhất thì khả năng đọng sương từ thạch
châu rất nhanh.
Sau khi uống chỗ nước sương đó, Vương Lâm phát hiện ra tuy trong đó ẩn
chứa rất nhiều khí âm hàn, nhưng so với hạt sương chứa linh khí thì
không phải cùng một cấp bậc.
Nếu khí âm hàn với linh khí có phẩm chất ngang nhau, thì trong hạt sương
có khí âm hàn hiệu quả mà nó mang lại không thể bằng hạt sương có chứa
linh khí.
Vương Lâm hiểu được uy lực của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết chính là
căn cứ vào lượng khí âm hàn có thể hấp thu được nhiều hay ít. Hấp thu
càng nhiều thì uy lực càng lớn. Vì vậy vào ban ngày, Vương Lâm đều tiến
vào trong Mộng Cảnh không gian lấy hạt sương có chứa khí âm hàn mà tu
luyện. Đến đêm lại ra ngoài thổ nạp.
Thời gian thấm thoát trôi quan, hàn khí trong cơ thể Vương Lâm càng lúc
càng nhiều. Mỗi lần hắn thổ nạp đều dung hợp vào với khí âm hàn xung
quanh, chẳng phân biệt được. Mỗi khi đạt tới trạng thái đó, trống ngực
của hắn dần chậm lại, cuối cùng như có như không.
Thậm chí có đôi lần, trống ngực của hắn gần như biến mất, nhưng cuối cùng vẫn có những dao động nhỏ.
Sáng sớm hôm nay, Vương Lâm từ trong trạng thái nhập đỉnh tỉnh lại. Hắn hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói:
- Khí âm hàn trong cơ thể càng lúc càng nhiều, có lẽ là đã có thể trùng khiếu lần đầu tiên được rồi.
Đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm xung quanh trận pháp, ánh mắt có chút cổ
quái. Hắn không nói lời này, vung tay một cái. Nhất thời sương mù tản
sang hai bên để lộ ra một con đường nhỏ.
Vương Lâm đi ra khỏi trận pháp, liếc mắt một cái có thể thấy trên mặt
đất có mấy dấu vết hằn xuống đất, kéo dài tới sâu trong đám đổ nát. Hắn
nhớ rõ ngày hôm qua, nơi này có một con dã thú bị chết.
Nhưng bây giờ, thi thể con dã thú đã biến mất, hiển nhiên là bị kéo và sâu trong đống đổ nát.
- Chẳng lẽ trong đống đổ nát này còn có người? - Một hơi lạnh từ trong
xương phát ra khiến cho Vương Lâm rùng mình. Đêm qua đối phương kéo thi
thể dã thú đi mà mình không hề phát hiện...
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng. Hắn lập tức quan sát xung quanh
khu vực của mình thì không thấy có gì khác lạ. Trận pháp vẫn không hề có
dấu vết bị người khác tấn công.
Hắn sờ sờ cằm. Loáng cái, liền nhảy vào trong đám cây cối. Một lúc sau,
hắn liền xách thi thể hai con dã thú trở về. Vất chúng ở đó, hắn liền đi
vào trong trận, tay phải bắt quyết, nhất thời sương mù bốn phía càng
trở nên đậm hơn, thi thoảng còn có tiếng sấm vang lên.
Sau khi làm xong, Vương Lâm vẫn cảm thấy trong lòng bất an. Một lúc sau,
hắn mới có thể bình tĩnh. Đem thần thức tỏa ra xung quanh sau đó hắn
uống một giọt sương có ẩn chứa khí âm hàn, vừa thổ nạp vừa duy trì sự
cảnh giác.
Khi màn đêm buông xuống, Vương Lâm không có thổ nạp mà lẳng lặng ngồi
im, khuếch tán thần thức, cảm nhận diễn biến từng cái cây, ngọn cỏ trong
vòng trăm thước.
Nhất là vị trí của hai xác dã thú, Vương Lâm lại càng chú ý. Hắn muốn
xem xem trong đống đổ nát đó có sinh vật gì mà đêm tối lại tới nơi này.
Thời gian từ từ trôi đi, nháy mắt đã gần tới giờ tý. Lúc này, khí âm hàn
đã đạt tới mức đậm nhất. Vương Lâm vẫn tập trung tinh thần, quan sát
bốn phía.
Trong phạm vi thần thức bao phủ hoàn toàn yên tĩnh. Hai cái xác dã thú
bị hơi lạnh thẩm thấu, đọng vô số hạt nước. Ngoại trừ việc đó ra, xung
quanh vẫn không hề có chút tiếng động.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lâm phát ra thần thức vào ban đêm.
Nhưng khi xưa, cho dù là trong đêm cũng có tiếng của dã thú và côn trùng
chứ không yên lặng như thế này.
Đột nhiên, thần sắc Vương Lâm thoáng động. Thần thức của hắn tập trung
về hướng đống đổ nát có thể nhận thấy khí âm hàn ở nơi đó có chút xao
động.
Ánh mắt hắn lấp lánh, khóe miệng cười lạnh, bình tĩnh theo dõi.
Chỉ thấy từ đống đổ nát, luồng khí âm hàn xao động rất mạnh. Sau đó, một
bóng người nhanh chóng xuất hiện. Tốc độ của đối phương quá nhanh. Thần
thức của Vương Lâm cũng chỉ thấy được một cái bóng chợt lóe lên rồi hai
cái xác thú chợt biến mất.
Vương Lâm cảm thấy sợ hãi. Lúc đối phương xuất hiện, trong nháy mắt hắn
liền thấy được hình dạng của đối phương. Đó là một sinh vật hình người,
toàn thân bảo phủ một lớp da màu lam.
Vô số biểu tượng kỳ dị hiện đầy trên da thịt đối phương. Ngoài ra còn có
chín tấm giấy màu vàng dài khoảng nửa tấc, dán ở mấy vị trí trên cơ thể
hắn. Hình dạng quỷ dị của kẻ đó khiến cho Vương Lâm kinh hãi.
Lúc này, quái nhân lại xuất hiện một lần nữa. Hắn đừng ngoài trận pháp, ánh mắt có chút suy tư.
Quái nhân lui lại vài bước, nghi hoặc nhìn trận pháp trong sương mù. Ánh
mắt hắn hơi do dự một chút, cuối cùng nhanh chóng đi dạo quanh một
vòng.
Toàn bộ tinh thần của Vương Lâm vẫn tập trung vào đối phương, không hề
có ý định công kích. Hắn muốn xem xem cuối cùng quái nhất có phương pháp
gì.
Sau khi quái nhân đi một vòng quanh làn sương mù liền ngừng lại. Ánh mắt
lộ ra vẻ tò mò. Tiếp theo đó, thân thể của hắn thoáng động đi vào trong
trận pháp.
Ngay khi hắn đi vào trong trận pháp, trong mắt Vương Lâm lóe lên sát
khí, tay phải bắt quyết, đánh ra một đạo bạch quang, bắn vào trong trận
pháp. Làn sương mù lập tức cuồn cuộn xoay chuyển.
Ngay sau đó, từ trong trận pháp tiếng đá vỡ vụn nhanh chóng vang lên.
Một cái trận pháp đã bị phá tan. Làn sương mù càng lúc càng nhạt.
Vương Lâm không nói tiếng nào, há mồm phun ra một đạo lục quang. Lúc
quang lóe lên một cái, bắn ra rất nhanh. Chỉ nghe ầm một tiếng, từ trong
sương mù phát ra tiếng rống giận dữ của quái nâh. Ngay sau đó, một lực
đẩy mạnh mẽ từ trong trận pháp phát ra, đẩy văng những hòn đá xung quanh
lên không trung. Sau đó, chúng vỡ vụn thành bột.
Sau khi sương mù biến mất, quái nhân liền phát hiện ra Vương Lâm. Ánh mắt hắn đầy máu, nhe răng cười, bước tới.
Vương Lâm vẫn thản nhiên, tay phải chỉ một cái. Thanh phi kiếm chợt xuất
hiện sau lưng quái nhân. Sau đó, xuyên thẳng qua vị trí trái tím bên
ngực trái của quái nhân, bắn ra. Trên thân phi kiếm có dính mấy giọt máu
màu lam.
Những giọt máu vừa xuất hiện liền hóa thành băng rơi xuống đất.
Quái nhân rên lên một tiếng, liền lui lại vài bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Vương Lâm cảm thấy trong lòng trầm xuống. Đối phương bị phi kiếm công
kích không ngờ vẫn có thể hành động. Hắn không nói tiếng nào, trừng mắt
một cái, vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời một cái vỏ kiếm chợt bay ra.
Thanh tiểu kiếm xanh biếc chợt lóe lên một cái liền chui vào vỏ khoảng
chừng năm phân thì ngừng lại. Ngay sau đó, màu sắc của nó liền thay đổi,
từ màu lục biến thành màu lam, sau đó lại chuyển thành màu đen. Lập tức
nó chợt xuất vỏ, chém mạnh về phía quái nhân.
Quái nhân nhìn thấy phi kiếm đang lao tới, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Đang
định tránh né, chợt thấy hắc kiếm tăng tốc, phá không đâm trúng ngực
quái nhân. Sau đó, hắc quang lóe lên, phát ra những tiếng nổ ầm ầm trong
không trung. Thân thể quái nhân như diều đứt dây, bay thẳng về phía
sau.
Phi kiếm nhiễm máu của quái nhân cứ dính chặt trên người hắn. Mặc cho
Vương Lâm cố thế nào cũng không thể làm cho nó lay chuyển. Ngay cả tác
dụng thuấn di cũng biến mất.
Cảm giác khiếp sợ dâng lên, sát khí trong mắt Vương Lâm càng lúc càng
đậm. Khi phi kiếm bắn trúng vào người đối phương, hắn liền thấy những ký
hiệu quỷ dị trên người quái nhân liền lóe lên. Hiển nhiên là sử dụng
một loại bí thuật nào đó để chống cự lại sự công kích của mình.
Hắn không nói tiếng nào lại vỗ vào túi trữ vật một cái, xuất ra tiên phù
của Trương Hổ. Đột nhiên, đồng tử trong mắt Vương Lâm chợt thu nhỏ lại.
Chỉ thấy thân thể quái nhân thay đổi theo một góc độ khó tin trong
không trung, sau đó hạ xuống đất. Trên ngực hắn xuất hiện một vết thương
lớn. Dong máu màu lam cứ thể chảy ra từ vết thương.
Những ký hiệu bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng lóe lên. Miệng vết thương từ từ khép lại.
Vương Lâm nhìn không chớp mắt. Sau đó, hắn há miệng phun ra một ngụm
linh khí, xuất ra tiên phù. Nhất thời cái phù tự cháy, hóa thành một
luồng quang mang màu đen mang theo hơi nóng, lại một lần nữa bắn trúng
vết thương trên ngực đối phương.
Quái nhân rống lên một tiếng bi thảm. Thân thể đang tự chữa trị lại bị xuyên thủng.
- Vẫn không chết. - Trong lòng Vương Lâm chợt trầm xuống. Đối phương bị
một vết thương trí mạng như thế vẫn không chét. Có một điều khiến cho
hắn cảm thấy an tâm chính là sau khi chịu sự công kích của tiên phù, phi
kiếm đang dính trên thân thể đối phương lóe lên hắc quang, thoát ra,
quay về.
Trong măt quái nhân có chút gì đó bất cam. Hắn nâng tay kéo một tờ giấy
vàng trên người xuống. Sau khi tấm giấy bị kéo xuống, trong nháy mắt,
một luồng khí xanh chợt hiện lên, nhanh chóng bao vây toàn thân hắn.
Nét mặt Vương Lâm âm trầm, không hề do dự trỏ một cái vào phi kiếm. Nhất
thời, phi kiếm lại chui vào bao, tiến vào khoảng năm tấc. Màu sắc của
phi kiếm nhanh chóng chuyển từ đen sang hồng.
Phi kiếm chui vào được tới vị trí này đã là cực hạn của Vương Lâm. Theo
hắn thì với thực lực Trúc Cơ của mình điều khiển phi kiếm chui vào năm
phân thì cho dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể đánh một trận.
Đúng lúc này, luồng khí màu xanh đang bảo phủ ngoài thân thể quái nhân
nhanh chóng chui vào trong cơ thể. Sau khi thân thể nó lộ ra trước mặt
Vương Lâm, hoàn toàn trơn nhẵn, không hề có dấu vết thương tích.
Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, trong mắt lộ vẻ oán hận. Tuy nhiên, nó
cũng có chút e ngại đối với Vương Lâm, nhất là khi ánh mắt nhìn vào phi
kiếm lại càng sợ hãi.
- Ngươi là ai? - Vương Lâm cũng không vội vàng công kích. Trên người đối
phương có dán chín tấm giấy vàng. Một lần kéo xuống lại có thể hồi phục
thân thể. Như vậy thì trận chiến này không thể phân thắng bại trong
thời gian ngắn.