Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạt Hồn này là do thiên địa lực nồng đậm tạo thành, giờ phút này bị Vương Lâm hút vào trong cơ thể, Nguyên Thần khô héo của hắn lập tức như ăn được vật đại bồ, điên cuồng nghịch chuyển, từ vẻ khô héo nhanh chóng khôi phục!

Nhịp thở thứ sáu đã tới, Nguyên Thần trong cơ thể Vương Lâm héo rũ, nhưng bởi vì có thiên địa lực trong Hạt Hồn bổ sung nên đã đạt được trạng thái cân bằng. Chỉ là sự cân bằng này không thể duy trì lâu lắm, theo thời gian trôi qua sẽ một lần nữa sụp đổ.

Trừ phi Vương Lâm có thể tìm kiếm thiên địa lực bổ xung nhiều hơn!

Một kiếp nạn này những tu sĩ vượt qua đều là không ngừng cắn nuốt đan dược và các loại vật phẳm mới chống cự nổi. Nếu có thể vượt qua nhịp thở thứ bảy, Nguyên Thần trong cơ thể chưa bị diệt vong thì cố thêm ba nhịp thở nữa, hoàn thành mười nhịp thở là vượt qua!

Nhưng ba nhịp thở cuối cùng này tốc độ héo rũ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, nhiều tu sĩ trong ba nhịp thở này cuối cùng không qua được. Bởi vì tốc độ tiêu hóa đan dược còn lâu mới có thể bắt kịp tốc độ héo rũ. Còn chưa kịp hấp thu đan dược thì Nguyên Thần đã bị khô héo mà tử vong rồi!

Cho nên phẩm chất đan dược cực kỳ trọng yếu. Nhưng dù là đan dược tốt nhất thì muốn độ qua kiếp nạn này cũng vẫn là sinh tử khó liệu, chỉ tăng thêm chút tỷ lệ thành công mà thôi.

Khô thần kiếp này khiến người độ kiếp cực kỳ bị động, hoàn toàn bị kiếp nạn này nắm thế chủ động. Từ cổ chí kim những người độ kiếp đều là gắng gượng vượt qua!

Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng như vậy, dùng một lượng lớn đan dược để đổi lại, trải qua sợ hãi sinh tử mà sống qua một kiếp này!

Thậm chí trong truyền thuyết, vô số năm qua chỉ có hai Đại Thiên Tôn là người liên tục vượt qua chín lần Huyền Kiếp. Bọn họ cũng đều cắn răng chịu đựng, đợi sau khi kết thúc mười nhịp thở, kiếp nạn này tự khắc tiêu tán.

Nhịp thở thứ bảy vô tình tới gần, sự thăng bằng trong cơ thể Vương Lâm chợt bị phá vỡ, Nguyên Thần lập tức héo rũ nhanh chóng. Nhưng thần sắc Vương Lâm không hề có chút biến hóa. Hắn nương theo nháy mắt khi Nguyên Thần được bổ sung, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm phương pháp phá vỡ kiếp này!

Nếu muốn gắng gượng vượt qua thì chỉ còn cách dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm chân hôn của Lục Ma Hạt bị trấn áp, hấp thu hồn lực của nó để vượt qua kiếp này. Có chân hồn lực đó, kiếp nạn này hẳn không khó vượt qua nữa!

Nhưng... Chân hồn bị trấn áp kia muốn hấp thu được sợ là tuyệt đối không đơn giả, cũng cần thời gian, chẳng biết bao lâu...

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Kiếp, cũng là cơ duyên... Ta vẫn luôn kiên trì tin vào điểm bày. Kiếp nạn này dù quỷ dị nhưng nó vẫn chỉ là một kiếp mà thôi! Muốn làm khô héo Nguyên Thần của Vương Lâm ta... Xem thử kiếp nạn này cường đại hay tín niệm của Vương Lâm ta kiên cường!

Vương Lâm ngẩng phắt đầu, hai mắt phát ra ánh sáng thần kỳ. Trong ánh sáng nọ ẩn chứa một luồng tín niệm cường đại!

Với tâm trí của Vương Lâm, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra chỗ mấu chốt để vượt qua kiếp nạn này, cũng đoán được phương pháp mà những người độ kiếp từ cổ chí kim lựa chọn. Nhưng phương pháp này cực kỳ bị động, thuộc về phương pháp khuất phục kiếp nạn này, đối phó cho qua mà thôi.

Lựa chọn như vậy Vương Lâm hắn không muốn!

Tín niệm cả ta còn đầy đủ. Nguyên Thần ẩn chứa tín niệm của ta. Dưới tín niệm này ta muốn thử xem kiếp nạn này làm sao hủy được ta!

Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn ký hiệu trên bầu trời, hai mắt xuất hiện những tia sáng kiên định.

Hắn cả đời nhiều lần gặp thiên kiếp, sớm đã không còn sự kính sợ, chỉ còn quyết tâm và sự phản kháng bốc lên chín tầng trời!

Nhịp thở thứ tám, trong nháy mắt Vương Lâm ngẩng đầu lên, Huyền Kiếp giáng xuống, Nguyên Thần trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng héo rũ. Khi nhịp thở thứ tám qua đi trong nháy mắt, Nguyên Thần chỉ còn lại một tia, chính là một tia ẩn chứa tín niệm của Vương Lâm. Cả đời hắn tu đạo đều là tín niệm không khuất phục và quyết tâm hắn theo đuổi là làm Lý Mộ Uyển sống lại!

Một tia Nguyên Thần này ở trong nhịp thở thứ tám không thể héo rũ tản ra, giống như tính cách của Vương Lâm, cứng cỏi tồn tại!

Ta tin tưởng Nguyên Thần của ta có thể tồn tại cùng thiên địa!

Ta tin tưởng sự tồn tại của ta không thể bị diệt vong!

Ta tin tưởng cuộc đời của ta nằm trọn trong tay mình!

Nhịp thở thứ chín âm thầm tới. Thân thể Vương Lâm run lên nhưng thần sắc của hắn vẫn

không biến hóa. Nhịp thở thứ chín này mà theo lực lượng làm khô héo Nguyên Thần, như muốn hủy diệt một tia Nguyên Thần còn lại ẩn chứa tín niệm của hắn. Nhưng trong nhịp thở thứ chín này nó vẫn tồn tại như cũ!

Đó không phải là Nguyên Thần nữa mà là một luồng tín niệm. Uy nghiêm của thiên địa có thể diệt hết thảy Nguyên Thần nhưng lại không xóa đi được tín niệm của một người. Một người nếu ngay cả tín niệm cũng không có như vậy cuộc đời hắn nhất định sẽ bị thiên địa dày vò, cuối cùng oán trời trách người cũng đều là do bản thân tạo thành!

Bởi vì hắn đã bỏ rơi tín niệm của hắn!

Nhưng Vương Lâm thì không. Tín niệm của hắn giống như lửa bừng bừng thiêu đốt, nhìn ấn ký hình thành trên không trung, ánh mắt tỏa sáng kinh thiên!

Ta tin rằng tất cả kiếp này này đều sẽ tan thành mây khói!

Ta tin rằng ta có thể làm Uyển nhi sống lại!

Ta tin rằng ta có thể bước lên đỉnh của thiên địa!

Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, tín niệm giống như một lời thề kinh thiên động địa vang lên.

Nhịp thở thứ mười giống như muốn xóa đi tín niệm lực của Vương Lâm, bỗng nhiên giáng xuống, giống như nộ lôi bao phủ lấy một tia Nguyên Thần chứa tín niệm của Vương Lâm!

Nhưng cuối cùng sau khi nhịp thở thứ mười tiêu tán, tia Nguyên Thần ẩn chứa tín niệm trong cơ thể Vương Lâm vẫn tồn tại như trước! Chẳng những còn tồn tại mà nó còn ầm ầm bộc phát!

Uy nghiêm của thiên địa có thể hủy thân thể ta, có thể hủy Nguyên Thần ta, hủy linh hồn ta nhưng không hủy được tín niệm của ta!

Vương Lâm gầm nhẹ, thân thể bước lên trời cao, như muốn so với thiên địa. Thân ảnh của hắn như một con kiến hôi nhưng lại có khí thế khiến cho xuất hiện thiên biến từ trong cơ thể lan ra. Dưới khí thế này Vương Lâm lao thẳng tới ấn ký kia, trong nháy mắt tới gần hai tay liền giơ lên, hướng về phía ký hiệu đó bỗng nhiên kéo một cái!

Một động tác này khiến cho ấn ký hư ảo đó bị tín niệm của Vương Lâm công kích vào. Mơ hồ hóa thành thực chất, bị Vương Lâm xé tan, ầm ầm sụp đổ!

Trong nháy mắt khi ký hiệu này sụp đổ, Nguyên Thần vừa héo rũ của Vương Lâm lập tức khôi phục, trong thời gian ngắn đạt tới đỉnh điểm, sau đó lại một lần nữa tăng vọt!

Kiếp thứ bảy - thập tức khô thần kiếp đã sụp đổ trước mặt Vương Lâm!

Trong nháy mắt khi kiếp thứ bảy này sụp đổ. Đột nhiên thiên địa bỗng xuất hiện biến hóa vô cùng. Từng luồng sáng vạn trượng lóe lên. Chỉ thấy ký hiệu thứ hai bất ngờ biến ảo ra.

Ký hiệu thứ hai này hoàn toàn bất đồng với ký hiệu đầu tiên. Nó càng phức tạp hơn, thậm chí bên ngoài còn lan ra một vẻ tang thương vô tận. Trong nháy mắt khi ấn ký này xuất hiện, thọ hồn kiếp cũng xuất hiện theo!

Thập tức thọ hồn kiếp, kiếp nạn thứ hai trong hồn tam kiếp. Nó không tổn thương Nguyên Thần mà ảnh hưởng tới hồn thọ!

Kiếp nạn này hóa thành Tuế Nguyệt lưu chuyển. Tuổi thọ của tu sĩ vốn không phải là vô tận, cũng tới lúc phải chết đi. Linh hồn cũng vậy. Tuổi thọ của hồn phách giống như đóa hoa nở rộ, chỉ trong tích tắc nhưng có lẽ cũng là tháng năm dài đằng đẵng, có khi lại không tới trăm năm!

Hồn thọ kết thúc thì hồn vong! Một nhịp thở một ngàn năm. Năm tháng dài đằng đẵng lại tiêu tán trong một lần hô hấp. Kiếp nạn này so với kiếp nạn thứ bảy còn quỷ dị hơn. Nó không phải giết chết tu sĩ mà lại muốn người độ kiếp tự mình hiến tế tuổi thọ!

Kiếp nạn này cùng với kiếp thứ chín có liên quan. Trong kiếp này ngươi nếu có thể hiến tế mười vạn năm tuổi thọ thì kiếp thứ chín sẽ cực kỳ đơn giản, cất bước là qua! Chẳng qua trong tu sĩ Không Huyền thì rất ít người có tuổi thọ vượt qua mười vạn năm, trừ phi gặp được cơ duyên lớn lao, nếu không thì không thể có được.

Nhưng nếu không hiến thọ nguyên ra thì kiếp thứ chín sẽ gặp phải cảnh cửu từ nhất sinh!

Kiếp thứ tám tu sĩ chiếm thế chủ động, tự mình quyết định hiến tế ra bao nhiêu tuổi thọ. Đây là một lựa chọn! Đại khái mà nói thì người có dũng khí độ Huyền Kiếp thứ tám này đều đã tự mình tính toán ra muốn để lại bao nhiêu thọ nguyên, cũng đủ để mình sau này tu luyện, số còn lại toàn bộ nhịn đau mà tế hiến ra. Đổi lấy cơ hội khiến mình có thể dễ dàng qua được kiếp thứ chín.

Bước vào cảnh giới Không Kiếp, trừ phi có thể tu luyện tới cấp bậc Đại Thiên Tôn, nếu không tuổi thọ không gia tăng. Tu sĩ sau khi hiến tế trong Huyền Kiếp lần thứ tám này còn lại bao nhiêu tuổi thọ thì ở cảnh giới Không Kiếp được bấy nhiêu năm.

Trừ phi hắn gặp được cơ duyên khác, nếu không thì không thể thay đổi.

Vương Lâm nhìn ấn ký thứ hai xuất hiện trên bầu trời. Trong nháy mắt khi nhìn thấy ấn ký này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ dị. Suy nghĩ này dùng phương pháp đặc thù, khiến cho Vương Lâm trong thời gian ngắn hiểu ra toàn bộ kiếp thứ tám này.

Sau khi hiểu rõ kiếp thứ tám, Vương Lâm suy nghĩ rất nhiều. Hắn không biết Thất Thải Tiên Tôn năm đó làm sao để vượt qua kiếp này nhưng hắn là Thất Thải Tiên Tôn phải có cơ duyên khác.

Hắn cũng đã hiểu rõ bản thân mình lúc trước nghĩ không chuẩn xác. Rất nhiều người tưởng rằng đang ở Huyền Kiếp lần thứ chín, thật ra hầu hết đều dừng lại ở lần thứ tám này.

Kiếp nạn này sau khi hiến tế tuổi thọ xong là có thể rời đi. Chỉ cần hiến tế là xong, dù là một năm cũng coi như hoàn thành kiếp thứ tám!

Nhưng nếu muốn độ kiếp thứ chín vậy thì sẽ vô cùng khó khăn!

Vương Lâm trầm mặc. Hồi lâu ánh mắt hắn lóe lên, nhìn ký hiệu trên bầu trời, thân thể nhoáng lên tới gần, tay phải giơ lên trong nháy mắt ấn vào ký hiệu đó.

- Tế hiến một năm!

Lời nói này vừa thốt lên, lập tức thân thể hắn run lên rất nhẹ, hầu như không thể phát hiện ra. Ấn ký trước người hắn liền từ từ tiêu tán.

Kiếp thứ tám biến mất.

Trong nháy mắt khi kiếp thứ tám biến mất, Vương Lâm có thể lựa chọn rời đi. Nhưng hắn không làm vậy mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, chờ đợi kiếp cuối cùng xuất hiện!

Kiếp cuối cùng này nếu hắn có thể vượt qua thì tu vi lập tức sẽ đột phá Không Huyền, trở thành Không Kiếp sơ kỳ!

Hít sâu một hơi, thần sắc Vương Lâm cực kỳ ngưng trọng. Hắn liên tục vượt qua tám lần Huyền Kiếp, lúc này sẽ gặp kiếp nạn thứ chín, cũng là lần cuối cùng!

Tay trái hắn giơ lên, hư không chụp một cái. Lập tức kim quang tràn ngập, cây cung của Lý Quảng rất lâu chưa xuất hiện bất ngờ biến ảo ra trên tay hắn!

Tay phải kéo dây cung, Vương Lâm dùng sức mạnh một cái, lập tức kéo cây cung của Lý Quảng thành hình trăng tròn, u quang trên đó lóe lên. Mũi tên bất ngờ xuất hiện!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt Vương Lâm lộ ra sát khí! Ngũ hành chân thân phía sau hắn cũng giơ hai tay lên, trong tay bất ngờ xuất hiện cây cung của Lý Quảng hư ảo!

Sau ngũ hành chân thân, mi tâm Vương Lâm lóe lên sấm sét, lôi đình bản nguyên chân thân mang theo khí tức hủy diệt từ từ xuất hiện, tay trái giơ lên, tay phải kéo cung, khiến một bộ cung tên hư ảo lóe lên những tia chớp xuất hiện!

Khi Vương Lâm hiến tế một năm thọ nguyên vào kiếp thứ tám, hắn cũng đã quyết định chủ ý này. Kiếp thứ chín hắn sẽ không độ kiếp mà là hủy kiếp!

Dù kiếp nạn này có cường đại tới mức nào, có gian nan tới mức nào nhưng hắn cũng sẽ không lo lắng. Hắn muốn hủy diệt! Đơn thuần độ kiếp tám lần là đủ rồi. Lần cuối cùng này nếu lại gian nan chống cự thì không hợp với tính cách của Vương Lâm. Cũng có thể nói Vương Lâm đối với thiên kiếp có một sự hận thù mà chính hắn cũng không rõ ràng!

Mốn hận này trong mấy lần thiên kiếp trong đời hắn đều thể hiện ra!

Nếu nói tới căn nguyên của mối hận này thì phải nói tới lúc trên Chu Tước Tinh, hắn ôm Lý Mộ Uyển đối mặt với Thiên Đạo, tuyệt vọng gầm thét!

Trong nháy mắt khi Vương Lâm kéo cây cung của Lý Quảng, trong kinh mạch do sợi tóc của Tiên Tổ bộc phát ra từng luồng tiên lực, lưu chuyển toàn thân, dũng mãnh tiến vào song chưởng của hắn, truyền vào cây cung của Lý Quảng, lập tức khiến cây cung này tỏa ra kim quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ thân ảnh của Vương Lâm.

Kim quang này giống như hóa thành một con kim long, ngửa mặt lên trời gầm thét, giống như muốn hủy thiên diệt địa vậy!

Cùng lúc đó, bên trái Vương Lâm, trên cung tên của ngũ hành chân thân của hắn tỏa ra ba loại ánh sáng lam, hồng, hoàng, ứng với thủy, hỏa, thổ bản nguyên, sau khi ngưng tụ lại liền tỏa ra ánh sáng vạn trượng, bất ngờ hóa thành ba con trường long màu sắc bất đồng, nương theo kim long mà gầm thét!

Phía bên phải Vương Lâm, lôi đình bản nguyên chân thân đứng lạnh lùng, cây cung trên đôi mắt lấp lóe ánh chớp, chiếu rọi cả thiên địa. Bên ngoài xuất hiện con trường long thứ năm!

Con trường long huyễn hóa ra này rõ ràng là một con lôi long, toàn thân tỏa ra vô số tia chớp, tản mát ra một luồng lực lượng hủy diệt đáng sợ. Luồng lực lượng này thậm chí vượt qua cả ngũ hành chân thân, vượt qua cả bổn tôn của Vương Lâm, bốc lên kinh thiên động địa!

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Năm con trường long thôn thiên, tiếng gào thét chấn động tám phương!

Trên bầu trời cuối cùng xuất hiện một ấn ký. Đây chính là ấn ký của Huyền Kiếp lần thứ chín! Kiếp này tên là luân hồi, là hố sâu ngăn cách tu sĩ trở thành Đại Tôn Không Kiếp!

Ấn ký này vừa xuất hiện lập tức tỏa ra một luồng thiên uy giống như có thể thay đổi năm tháng, giống như khiến người ta đắm chìm vào trong luân hồi, không thể kiềm chế, cuối cùng tử vong!

Hủy kiếp!

Vương Lâm gầm lên một tiếng kinh thiên, giọng nói xuyên qua cả vùng kim quang bao phủ thân thể, hướng về bốn phía, hóa thành một vùng sóng âm khuếch tán đi. Trong chớp mắt đã truyền ra ngoài ngàn dặm, khiến hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu trợn mắt há mồm.

Hủy kiếp!

Hắn... hắn liên tục vượt qua tám lần Huyền Kiếp, giờ phút này đối mặt với lần thứ chín không ngờ không độ kiếp mà lại hủy diệt!

Cuồng vọng tới mức này... Đúng là chỉ có Lục Ma đại nhân mới có thể làm được!

Thần sắc bọn họ tái nhợt, tâm thần chấn động mãnh liệt bởi một câu nói của Vương Lâm.

Trong nháy mắt này, thân ảnh Vương Lâm trong kim quang đột nhiên buông lỏng cánh tay kéo dây cung!

Trong tích tắc khi dây cung buông ra, nó mang theo tiên lực nồng đậm bỗng nhiên bắn đi, truyền một luồng lực lượng mạnh mẽ vào mũi tên, khiến cho mũi tên nọ bộc phát ra một tiếng rít gào kinh thiên!

Tiếng gào thét này hầu như vừa mới truyền ra, mũi tên đã dùng một tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh mà lao đi!

Từ xa nhìn lại, đây đâu còn là một mũi tên, rõ ràng là một con kim long dữ tợn, trong tiếng gào thét lao đi. Mũi tên màu vàng kim kia chính là long thân của nó!

Mũi tên vừa bắn ra, thiên địa biến sắc, thương khung lui bước, vạn linh kinh hãi!

Con kim long phóng lên cao, mang theo khí thế không cách nào hình dung nổi, ầm ầm đánh vào bầu trời! Phía sau nó một tích tắc, mũi tên do ngũ hành chân thân bắn ra cũng vun vút lao tới, tạo ra tiếng rít gào kinh thiên. Chỉ thấy ba con lam, hồng, hoàng long dữ tợn gào thét theo sát kim long, hướng về ấn ký trên bầu trời ầm ầm lao tới!

Không phải chỉ có một, kể cả kim long, bốn con trường long giờ phút này từ mặt đất bốc lên ầm ầm như lửa dữ!

Mà không phải bốn, là năm! Chỉ thấy lôi đình bản nguyên chân thân bên phải Vương Lâm đồng thời cũng buông tay. Một tiếng gầm thét như muốn hủy diệt vạn giới từ trong dây cung truyền ra, vang vọng tận rời. Một con Lôi Long lao tới!

Con Lôi Long này mang theo một luồng khí tức hủy diệt, một luồng khí tức của cấm chế quy tắc, mang theo thiên địa lôi uy, hợp lại làm một tạo thành một tiền hủy diệt chúng sinh!

Ngũ long xé tan ấn ký trên bầu trời!

Ngũ tiễn diệt thiên mệnh!

Mũi tên kim quang của Vương Lâm đụng vào ấn ký của Huyền Kiếp thứ chín trên bầu trời đầu tiên, ầm ầm bộc phát ra lực lượng, khiến cho ấn ký đó run rẩy, giống như sắp sửa sụp đổ.

Ngay sau đó mũi tên ba màu của ngũ hành chân thân ầm ầm đánh vào ấn ký ba tiếng, lấn át tất cả âm thanh trong thiên địa. Tiếng chấn động điếc tai truyền ra, ấn ký kia liền lập tức xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, hiện lên vô số khe nứt!

Nó vốn vô hình nhưng trong mũi tên của Vương Lâm ẩn chứa tín niệm của hắn, ẩn chứa sự căm hận và muốn hủy diệt thiên kiếp, Huyền Kiếp của hắn!

Dưới tín niệm này, thần thông của hắn đã vô cùng gần với tín thuật của Đại Thiên Tôn, từ hư vô sinh ra sự vật!

Cuối cùng ập tới là mũi tên lôi đình mang theo khí tức hủy diệt. Mũi tên này không phải là mũi tên nữa mà trở thành một tia sét, ầm ầm đánh thẳng vào ấn ký luân hồi trên thiên không, bộc phát ra lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong đó!

Một tiễn này tỏa ra lực lượng sát lục lôi đình, chỉ có một tia nhưng lại kinh thiên động địa!

Ấn ký luân hồi kia run rẩy, ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn khắp bầu trời. Cả thiên không chấn động kịch liệt, giống như sắp sụp đổ!

Cùng với sự sụp đổ này, Hạt Miếu dưới chân Vương Lâm, kiến trúc hình bọ cạp khổng lồ cũng không thể thừa nhận nổi, bỗng nhiên sập xuống, hóa thành vô số đá vụn tràn khắp bốn phương.

Lục Ma Hạt Miếu đã tan rã!

Trong nháy mắt này. Bụi đất che khuất thân ảnh Vương Lâm, nhưng một luồng khí tức Không Kiếp làm cho trời cao biến sắc từ trong đám bụi đột nhiên xuất hiện!

Luồng khí tức Không Kiếp này cực kỳ cường đại. Sau khi hình thành liền tạo ra một cơn lốc cuốn cả bầu trời, truyền khắp mặt đất đang sụp đổ. Khí thế hủy diệt Huyền Kiếp vừa rồi bốc lên tại trung tâm của Lục Ma Châu, nơi vốn là Hạt Miếu!

Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu ở ngoài ngàn dặm thần sắc xuất hiện vẻ kính sợ, trong nháy mắt khi uy áp Huyền Kiếp tán đi liền hóa thành hơn mười đạo thân ảnh bay nhanh tới.

Tham kiến Lục Ma đại nhân!

Chúc mừng Lục Ma đại nhân sống lại!

Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu lúc này đều cúi đầu, thần sắc cực kỳ cung kính, hướng về phía cơn lốc tại Hạt Miếu trong giải đất trung tâm, sau khi uy áp của Huyền Kiếp tán đi, vái một cái.

Khí tức Không Kiếp trong cơn lốc nọ cực kỳ nồng đậm, cuốn động cả thiên địa. Trong gió lốc gào thét tàn phá, tản ra bốn phương tám hướng, khiến thiên địa biến sắc, thương khung sợ hãi mà lui bước.

Trong cơ gió lốc này như ẩn như hiện một thân ảnh. Thân ảnh này dong dỏng, mái đầu tung bay trong gió, không nhìn rõ hình dáng nhưng uy áp Không Kiếp thì đúng là từ thân ảnh này lan ra.

Tuy chỉ là uy áp của Không Kiếp sơ kỳ nhưng lại khiến cho tu sĩ bốn phía rung động cả tâm thần, giống như bọn họ đối mặt không phải là một tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ mà là Đại Tôn đã đạt tới Không Kiếp đỉnh phong vô thượng vậy!

Thân ảnh trong cơn lốc hồi lâu mới chậm rãi đi ra, dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, cho tới khi hoàn toàn bước ra khỏi cơn lốc, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
đồng chí hướng. truyện của chuối tiêu và nhĩ căn là best. bộ này mình ngóng lâu nhất. nhưng đọc convert thì hơi khó nhằn
Phan Mai Huong
26 Tháng ba, 2018 22:02
sao có nhiều chương lộn xộn vậy
Đường Thất Thất
05 Tháng ba, 2018 00:16
Đứa nào dám bảo truyện này không hay , đấm thẳng. Truyện tủ của tao từ mấy năm trước đấy.
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
ikmtmf.fgvtmmdronf
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
j.njh
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
uhhgl
Hoang Oanh Le Thi
20 Tháng mười một, 2017 15:10
truyện này xem r.
h2olove
13 Tháng mười một, 2017 14:25
cực hay
Hạnh Lộc
11 Tháng mười một, 2017 02:17
ai đọc tinh thần châu chưa
billy
27 Tháng mười, 2017 13:59
hay qua
Ha Pham
27 Tháng chín, 2017 06:32
mất 1 đoạn cuối nhiều quá
Đường Thất Thất
04 Tháng chín, 2017 21:29
Tác giả viết nhiều truyện hay lắm T . T, T đọc bộ này với 1 bộ nữa , đều yeb cả
Nsutghost
05 Tháng bảy, 2017 23:49
ứng dụng bị lỗi à. load chương ko đc
Đỗ Phước Vinh
02 Tháng tư, 2017 08:22
cực hay
Hieu Le
07 Tháng ba, 2017 21:07
Ứng dụng như có vấn đề. chọn chương toàn ra trang chủ
BÌNH LUẬN FACEBOOK