Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời trong xanh ngắt như mặt biển. Ở trong các lầu các trên mặt đất có nhiều ô cửa nhỏ nhưng rất mơ hồ, khiến người ta không rõ tung tích, muốn nhìn cẩn thận nhưng lại càng mơ hồ.

Trong một lâu các đó có một nữ tử đang ngồi. Nữ tử này nhìn rất quen, rất quen. Nàng mím mím môi dưới, nhìn lên bầu trời giống như đang nhìn gì đó...

- Nàng là ai... ta là ai...

Một vùng đại địa mênh mông, bầu trời hôn ám, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh, giống như ở nơi này đã từng phát sinh một trận chiến tranh. Một nữ tử đang phi hành rất nhanh trên bầu trời. Thần sắc nàng kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt, thinh thoảng quay đầu nhìn lại. Ở phía sau nàng có một tu sĩ ánh mắt lộ vẻ dâm tà, không nhanh không chậm đuổi theo.

Vào thời khắc nguy cấp nhất, nàng thấy ở trên mặt đất hình như có một nam tử quen thuộc.

- Nàng là ai, hắn là ai... ta là ai...

Ở một địa phương sương mù như biển, trong một động phủ rất tầm thường, có một nam tử ngồi khoanh chân giống như đang ở thời điểm mấu chốt để kết đan.

Nữ tử kia đứng ngoài động phủ, tâm thần dù run rẩy nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiên định, ở phía trước nàng có rất nhiều tu sĩ đang muốn triển khai thần thông phá vỡ trận pháp của động phủ này, xông vào bên trong.

Nữ tử này cắn răng, không ngừng biến hóa trận pháp chống cự. Cho tới khi một tia khí lực cuối cùng của nàng đã dùng hết, thân thể mềm nhũn ra thì lại phát hiện có một lồng ngực ấm áp ôm lấy nàng.

- Ta mang nàng đi giết người!

Giọng nói này giống nhưng xuyên thấu trời cao, từ đó về sau nối tiếp tình cảm cả đời nàng...

- Nàng là ai, hắn là ai... ta là ai...

Ở dưới bầu trời như sóng biếc, trong một tông môn quen thuộc mà xa lạ, nữ tử kia yên lặng ngồi trong lầu các đánh đàn, tiếng đàn ưu thương vang vọng trong thiên địa. Nàng giống như sắp phải lập gia đình.

Chẳng qua trong lúc nàng đi ra khỏi lầu các, muốn đối mặt với tất cả thì một nam tử xuất hiện, dùng tu vi vô thượng đi tới trước mặt nàng.

Nụ cười nhu hòa khiến nàng sững sờ đứng đó.

Nàng muốn biết hắn là ai, nàng là ai, mà chính mình là ai...

Ánh sáng rạng rỡ làm người ta ấm áp. Trong một sơn cốc u tĩnh có một gian nhà gỗ. Nơi này đầy vẻ ấm áp, truyền ra tiếng đàn vui sướng. Nữ tử kia vui sướng đánh đàn nhìn nam tử bên cạnh, tựa vào lòng hắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình.

- Nàng dường như rất hạnh phúc... Chẳng qua, nàng là ai, nam tử kia là ai, ta... Là ai?

Muốn nhớ thêm một chút mà lại không thể nào nhớ ra nổi, giống như trong đầu mở mít. Hình như đã ngủ rất lâu, rất lâu...

Mơ hồ, hình ảnh nhu tình kia xuất hiện một cái khe, chậm rãi sụp đổ, hóa thành một vùng thiên địa phong vân biến sắc. Nam tử kia ôm nữ tử vừa khóc vừa phát ra tiếng gầm thét kinh thiên. Tiếng gầm thét ấy ẩn chứa sự thống khổ, ẩn chứa một lời hứa hẹn!

- Trời khiến nàng chết ta cũng sẽ cướp nàng về!

Trong căn phòng xa hoa trong cung điện bên trong hoàng cung của Đạo Cổ hoàng thành, trên chiếc giường mềm mại có một nữ tử đang nằm. Tướng mạo nàng không đẹp tuyệt trần nhưng cũng rất dễ nhìn. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, giống như gặp một cơn ác mộng, muốn giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Khóe mi nàng có nước mắt chảy xuống không biết từ bao giờ, lăn theo gương mặt nàng, thấm đầm tấm trải giường trắng tinh.

Trong mộng của nàng vẫn vang vọng tiếng gào tan nát cõi lòng kia. Đó là tiếng gào thét với trời cao, phản kháng vận mệnh, nghịch ý đối với thiên địa, đối với nhân sinh này!

Tiếng nói này khiến nước mắt của nữ tử càng nhiều.

Chẳng lẽ nàng không nghĩ ra nữ tử này là ai, nam tử gào thét xé rách tâm thần kia là ai... Nàng muốn nhớ lại nhưng lúc này dường như ngay cả bản thân là ai nàng cũng không biết.

Trong mộng của nàng mơ hồ nhìn thấy nam tử kia trong năm tháng mơ hồ đã xuất hiện bên cạnh một cái quan tài, vuốt ve quan tài, nhẹ nhàng áp mặt vào quan tài, vẻ ôn nhu đó khiến nàng đau lòng...

Nước mắt rơi lên quan tài làm trái tim nàng... Làm nàng cảm thấy xúc động, muốn mở hai mắt, đi tới chạm nhẹ lên khuôn mặt nam tử này, lau đi giọt lệ trên khóe mắt hắn.

Trong sự giãy giụa của nàng, tất cả mọi thứ trong mộng đều tồn hai. Nữ tử kia tiêu tán, nam tử kia biến mất trong sương mù. Tất cả đều biến thành mơ hồ.

Nàng mở hai mắt.

- Ngươi tỉnh rồi...

Một giọng nói nhu hòa truyền tới bên tai nàng.

Nàng nhìn đầu giường u nhầ tinh xảo, ánh mắt lộ vẻ mê man. Tất cả mọi thứ trong mộng dường như vẫn lờ mờ tồn tại, chỉ là nàng cũng cảm thấy mơ hồ rồi.

Quay đầu, nàng nhìn về phía giọng nói kia, thấy một nam tử tóc dài mặc hoàng bào. Nam tử này dù đã trung niên nhưng cũng khá anh tuấn, có một khí chất rất cao quý đang mỉm cười nhìn nàng.

- Ngươi... là ai... ta... là ai...

Vẻ mê man trong mắt nữ tử này càng đậm, trong óc truyền tới sự đau đớn, ngăn cản nàng cổ nhớ lại. Hình như có một loại lực lượng vô hình khiến nàng không thể tìm được chính mình.

Ta là Đạo Cổ hoàng tôn, là tồn tại chí cao vô thượng của Đạo Cổ nhất mạch. Ta là đại quân vương! Mà ngươi tên là Tống Trí, đến từ Thủy Cổ nhất mạch, là hoàng hậu của ta!

Nam tử kia mỉm cười, chậm rãi nói. Một luồng khí tức hoàng giả tràn ra từ thân thể hắn.

- Phu quân...

Trong nháy mắt khi hai từ này hiện lên trong đầu nàng, lập tức một thân ảnh khác hiện ra. Thân ảnh nọ đang ngẩng mặt lên trời gầm thét, phát ra tiếng rít gào thống khổ.

Thân ảnh nọ ở cùng nàng một nơi, nghe nàng gảy tiếng đàn vui sướng.

Thân ảnh nọ ôm nàng, nói lời nói bên tai nàng là mang nàng đi giết người...

Thân ảnh nọ.... mơ hồ, giống như muốn xếp chồng lên thân ảnh nam tử mặc hoàng bào này. Từ từ bọn họ chồng lên nhau... Chỉ là trong cảm nhận của nàng, chuyện này không hợp lý, sau khi xếp chồng lên nhau liền tản ra.

Sự đau đớn trong đầu lại xuất hiện một lần nữa. Nữ tử nhắm hai mắt lại, trong đau đớn hôn mê đi.

- Nói cho ta biết chuyện này là vì sao?

Sắc mặt nam tử mặc hoàng bào lập tức trở nên âm trầm, chậm rãi nói.

Bệ hạ, Tống... Hoàng hậu sau khi dung hợp hồn phách kia thì thân thể suy yếu. Hồn vốn có của nàng đã dung hợp với tàn hồn của bệ hạ đưa ra, cho nên lúc này mới có cảnh trí nhớ thác loạn.

Nhưng việc này cùng không sao. Hoàng hậu chỉ nghỉ ngơi một thời gian là có thể từ từ khôi phục. Nhưng trí nhớ của nàng sẽ vẫn lẫn lộn. Nhưng đó cũng là chuyện tốt. Bệ hạ có thể một lần nữa sắp xếp lại trí nhớ cho hoàng hậu, dần dần chiếm cứ đầu óc nàng, trở thành trí nhớ chính thức của nàng.

Mà thân thể này rất thích hợp với hồn phách kia, có thể từ từ nuôi dưỡng, không cần mấy năm là có thể hoàn toàn dung hợp với hồn phách này. Tới lúc đó thì dù là thân thể chính thức của tàn hồn này cũng không có cách nào dung hợp nổi hồn này.

Phía sau nam tử mặc hoàng bào xuất hiện một vùng sóng gợn. Một lão già hiện ra quỳ xuống mặt đất cung kính nói.

- Ngươi lui ra đi.

Nam tử mặc hoàng bào chậm rãi nói.

Lão già vội vàng cung kính vâng dạ, hóa thành một làn khói, tiêu tán trong phòng. Chỉ còn lại Đạo Cổ hoàng tôn và nữ tử kia mà thôi.

Đạo Cổ hoàng tôn ngồi bên cạnh nữ tử kia, nhìn nàng, hai mắt lộ ánh sáng kỳ dị.

Quốc sư từng nói tàn hồn nọ có thể khiến ta trở thành Cổ Hoàng chính thức thống nhất Tam Tộc Cổ... Quốc sư tính toán biến hóa cổ kim, lời nói tuyệt đối không sai... Như vậy lập nữ tử này thành hậu sẽ là cách tốt nhất để thưởng cho nàng rồi.

Vừa thì thào, tay phải nam tử mặc hoàng bào vừa đưa lên vuốt ve mặt nữ tử đang hôn mê, sau đó cười rộ lên.

Nữ tử này dù không đẹp nhưng lại có ý vị khác. Tàn hồn trong cơ thể nàng không biết quốc sư lấy từ nơi nào tới. Việc này quốc sư không nói rõ... Nhưng dù sao tàn hồn này khi còn sống cũng là một mỹ nhân... Nàng có lẽ có tình lữ của mình, nói không chừng tình lữ của nàng sau khi nàng chết còn cực kỳ thống khổ.

Đáng tiếc hắn vĩnh viễn không thể biết, nữ tử này hôm nay lại ở trong tay trẫm... Nếu có cơ hội biết tình lữ của nữ tử này khi còn sống là ai, để trẫm tận mắt thấy một lần thì cũng rất thú vị.

Có lẽ đối phương đã chết từ lâu rồi, có thể chưa chết. Nếu có một ngày bọn họ gặp nhau thì không biết có thể nhận ra không....

Nam tử mặc hoàng bào càng tươi cười nhiều hơn.

Trẫm rất chờ mong... Nhưng nghĩ lại thì chắc không có ngày này đâu.

Nam tử mặc hoàng bào kia vuốt ve khuôn mặt nàng, vuốt một cái nhưng lại để lại dấu vết trên mặt nữ tử này.

Thân thể nữ tử run lên, giống như trong hôn mê cũng vẫn cảm nhận được sự đau đớn. Khóe mắt đang nhắm lại có nước mắt chảy xuống.

Nếu không phải là vì trước khi sắc phong hoàng hậu phải bảo trì thân xử nữ thì trẫm đúng là rất muốn biến nàng thành phụ nhân lúc này. Nhưng việc này cũng không vội. Sau lúc sắc phong trẫm sẽ nhấm nháp thật kỹ một chút, cảm nhận sự tuyệt vời khi tàn hồn kia dung thể.

Nam tử mặc hoàng bào vừa mỉm cười vừa đứng dậy, vung tay áo đi ra khỏi phòng.

Đồng thời khi nước mắt nữ tử này chảy xuống, Vương Lâm ở dưới Cổ Đạo Sơn đang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, hai mắt lộ hàn quang.

Cổ Đạo Đại Thiên Tôn hiển nhiên không tán thành hắn, nhưng Vương Lâm hắn cũng không tán thành Cổ Tộc. Cả Cổ Tộc hắn chỉ kính trọng duy nhất Huyền La!

Nếu không có Huyền La thì Vương Lâm tuyệt đối sẽ không tới đây!

Ba trăm...

Hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương màu đen trắng phía sau Vương Lâm tỏa sáng vạn trượng. Trong ánh sáng này, Vương Lâm cất bước, bỗng nhiên bước một bước đi lên.

Một bước này cũng không phải là một bậc thang mà là mười mấy bậc!

Trong tích tắc khi bước chân hạ xuống, Vương Lâm đã đứng ở bậc thang thứ ba mươi chín. Một luồng lực lượng mênh mông từ đỉnh núi ầm ầm đè xuống, giáng xuống thân thể Vương Lâm, khiến thân thể hắn sững lại, giống như bị vô số ngọn núi đè lên người vậy.

Trong mắt hắn, bậc thang thông lên đỉnh núi này cũng trở nên vặn vẹo, giống như có tính mạng, như một con giao long đang uốn mình vậy.

Hừ lạnh một tiếng, Đại Thiên Tôn chi dương phía sau Vương Lâm lại càng phát sáng mạnh mẽ, che phủ cả bầu trời. Trong phong vân biến sắc, hắn lại bước ra một bước nữa, nhảy về phía trước.

Bốn mươi hai bậc, năm mươi bảy, sáu mươi chín, tám mươi ba....tiếng ầm vang bên tai Vương Lâm không ngừng. Hắn chống cự áp lực vô cùng, dứt khoát đạp lên chín mươi chín bậc thang, chân phải giơ lên, hung hăng đạp lên bậc thứ một trăm!

Bước chân rơi xuống, thiên địa ầm vang. Cả Cổ Đạo Sơn giống như chấn động. Uy áp cường đại chợt ập tới thân thể Vương Lâm, khiến tâm thần hắn chấn động, khóe miệng tràn máu tươi.

Luồng uy áp này tới từ ngọn núi này, tới từ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK