Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm kinh ngạc nhìn bầu trời, nhìn hai đạo cầu vồng mang theo tiếng gào thét càng ngày càng nhỏ, biến mất bên trong tầng mây.

- Nàng là ai...rất quen thuộc, rất quen thuộc...

Vương Lâm thì thào, trong lòng không hề hay biết lại dâng lên một cảm giác đau đớn khó hiểu. Cảm giác đau đớn này và nỗi bi thương vừa mới tiêu tán dung hợp làm một, giống như hóa thành một luồng lực lượng kỳ dị, khiến cho hô hấp của Vương Lâm đình trệ, làm cho sắc mặt hắn trong thời gian ngắn trở nên trắng bệch.

Thân thể hắn lảo đảo, lui lại phía sau vài bước, ánh mắt nhìn về cuối thiên địa, dường như sụp đổ. Tay phải hắn đặt lên ngực. Sự đau đớn ở nơi này như thủy triều bao phủ lấy hắn, trong nỗi đau không nói lên lời, dường như trái tim hắn bị kéo ra, cảm giác chán nản nổi lên.

Tất cả mọi chuyện đều đến từ nữ tử bay qua trên bầu trời. Thân ảnh nữ tử này ở trong đầu Vương Lâm như đã tồn tại trong vô số năm tháng, chỉ nương theo thân ảnh này mà nổi lên những suy nghĩ phức tạp.

Hồi lâu sau, khuôn mặt Vương Lâm mới hơi hồng lên được một chút. Hắn thở hổn hển, nhắm hai mắt lại.

- Hóa ra thật sự có tiên nhân tồn tại...giấc mộng của ta... Thật sự chỉ là mộng sao...

Vương Lâm trầm mặc, đứng trong lớp đất bùn ẩm ướt sau cơn mưa, đứng cho tới khi bầu trời hoàn toàn ngời sáng, hai mắt mờ mịt, yên lặng nhìn về phía trước.

- Ta mơ thành tiên nhân, hay là... Tiên nhân mơ thành ta....

Vương Lâm nghĩ không rõ ràng nổi, giống như cuộc đời của hắn bởi vì một giấc mộng do say rượu hôm trước mà hoàn toàn thay đổi quỹ tích.

Lại bước lên quan đạo tới kinh thành, Vương Lâm không còn tâm trạng quan sát cảnh sắc bên đường nữa, mà trầm mặc chậm rãi đi. Hòm trúc chứa sách vở phía sau lưng hắn theo bước chân hắn mà vang lên tiếng loạt xoạt, đi theo hắn suốt chặng đường xa.

Hoàng hôn, mặt trời lặn.

Bước trên quan đạo, vượt qua những vũng nước mưa, Vương Lâm đi cả ngày đã uể oải. Hắn ngồi xuống một bên, lấy lương khô từ bên trong giỏ ra ăn, sau khi nghỉ ngơi lại tiến về phía trước.

Có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe từ xa xa phía sau truyền tới. Mỗi lần có tiếng động này Vương Lâm đều tránh sang một bên, để cho chiếc xe và ngựa đi qua rồi mới tiếp tục lên đường.

Chớp mắt đã qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, thân thể yếu ớt của Vương Lâm cũng từ từ rắn chắc hơn. Bình minh lên đường, mặt trời lặn lại nghỉ, nếu có thể gặp nhà trọ là tốt nhất.

Cũng có thể khi mặt trời lặn hắn gặp được một thôn xóm khói bếp lượn lờ, đi xin tá túc một đêm. Đối với Vương Lâm mà nói, việc này so với ở nhà trọ còn thoải mái hơn.

Chỉ là đại đa số, khi mặt trời lặn hắn đều có cảm giác một mình cô độc trong thiên địa, cô độc tìm một gốc cây bên đường, dựa vào đó, mặc quần áo thật dày, ngước đầu nhìn sao trời, dưới ánh sao lấp lánh mà nghĩ tới gia đình ấm áp, nghĩ tới nụ cười của cha mẹ, chậm rải ngủ vùi.

Trước người hắn nhóm một đống lửa cháy lách tách, dần dần tàn lụi. Một đám khói xanh từ đống lửa bốc lên, tan ra trong không trung.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thường xuyên khiến Vương Lâm bị lạnh cóng mà tỉnh dậy. Mỗi lần tỉnh lại, trong sự yên lặng của màn đêm, hắn lại yên lặng nhìn khung cảnh đêm tối xung quanh, giống như cảnh đen tối này cho hắn cảm giác quen thuộc, ở trong màn đêm đen kịt, hắn không hề sợ hãi mà trái tim lại bình lặng như nước, có quần áo dầy ấm trên người, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Thời gian này Triệu quốc đang trong mùa mưa, dù là ngớt mưa thì trời vẫn đầy mây đen, có tiếng sấm vang vọng, thường thường chỉ ngưng một chút rồi lại mưa rào rào xuống, phủ kín mặt đất.

Vào hoàng hôn ngày thứ tám, Vương Lâm cầm cây dù? cười khổ chạy về phía trước. Bên ngoài tán dù là cơn mưa tầm tã, là tiếng sấm sét gầm thét, cho dù mới hoàng hôn mà thiên địa tối sầm như đêm đã buông xuống.

Còn một ngày lộ trình nữa là tới huyện thành. Nhưng cơn mưa này ngày càng to... Nước mưa tràn ngập mặt đất, mưa rơi xuống khiến cho nước mưa bắn lên khắp quần áo Vương Lâm, khiến quần áo toàn thân hắn ướt hơn nửa, dán lên thân thể, không ngừng hút đi nhiệt lượng của hắn, chậm rãi khiến hắn cảm thấy rất lạnh.

Nhất là những cơn gió mang theo hơi nước thổi qua lại càng giống như len cả vào trong xương cốt, khiến hắn lạnh run người. Cây dù của hắn một nửa là nghiêng về phía sau để che hòm trúc có sách vở và lương khô, còn có quần áo vật dụng không thể để bị ướt.

Mặt đất đầy nước, Vương Lâm bước vài bước chạy qua, xuyên qua màn mưa giăng bốn phía, tìm kiếm một nơi có thể trú mưa. Ở phía xa xa, hắn lờ mờ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ giống như một khu nhà.

Không kịp nhìn kỹ, Vương Lâm gắng gượng chạy về phía đó. Khi tới gần, hình dáng mơ hồ đó dần dần rõ ràng. Đây là một cái miếu thổ địa bị bỏ hoang.

Những tiếng lạch cạch vang lên khắp căn miếu, trong đêm mưa gió truyền ra; lọt vào tai khiến người ta cảm thấy u ám.

Căn miếu không lớn, trông rất hoang tàn. Hai cánh cửa miếu một cánh cửa vẫn đóng, màu sơn đỏ trên cánh cửa trải qua bao năm tháng giờ đã xỉn màu, ngay cả vòng đồng trên cánh cửa cũng đã rỉ sét, bị nước mưa bắn lên tung tóe.

Cánh cửa còn lại đã bị hỏng hẳn, bản lề cũng không còn giữ nổi, không đóng vào được nữa, trong cơn mưa gió không ngừng lay động, phát ra những tiếng lạch cạch mà Vương Lâm vừa nghe thấy, truyền về phía xa xa.

Cơn mưa càng ngày càng lớn, cánh cửa bị lay động càng mạnh, giống như là sắp bị thổi rơi xuống vậy.

Vương Lâm bước nhanh vào bên trong, nhìn thoáng qua cái miếu này. Bên trong miếu đầy đá vụn và cỏ dại. Dưới con mưa gió, cỏ dại bị đè oằn mình, phất phơ, dưới những đợt mưa ào ạt phát ra những tiếng lào rào hỗn loạn.

Một tiếng sấm ầm vang, tia chớp nhoáng lên chiếu sáng bầu trời trong nháy mắt, khiến Vương Lâm nhìn rõ hết thảy trong căn miếu. Hắn kêu lên kinh hãi một tiếng, theo tiềm thức lùi lại phía sau mấy bước. Hắn thấy ở bên trong sân miếu có mấy bộ xương trắng.

Trái tim đập thình thịch, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Nhưng cơn mưa càng ngày càng lớn, hắn đành cắn răng, không tìm hiểu xem có bao nhiêu người chết ở nơi này nữa, bao nhiêu xương trắng ở sân mà đi vào trong đại điện của căn miếu.

Trong đó có một pho tượng thổ địa cao mấy trượng, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy màu sắc pho tượng này cũng đã phai từ lâu, loang lổ trông rất hoang tàn.

Trong điện cũng có nước mưa. Mấy tấm ngói trên mái điện đã vở vụn, nước mưa từ trên đó nhỏ xuống khiến cho mặt đất đầy những vũng nước.

Một luồng khí âm u tràn ngập căn miếu. Vương Lâm hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nghiêm mặt vái thổ địa một vái, lúc này mới tìm một chổ không có vũng nước mà đặt hòm trúc, sau khi ngồi xuống liền lấy từ trong đó ra một ít củi khô tìm được trên đường, lấy đá lửa ra đánh lửa.

Mấy thanh củi này cũng không hoàn toàn khô ráo, bên ngoài cũng dính nước. Vương Lâm nhóm lửa vài lần mà vẫn không cháy, thân thể rất lạnh, cố gắng run rẩy tiếp tục nhóm lửa.

Đúng lúc này thì một tiếng sét dường như nổ vang bên trong miếu. Tiếng động ầm ầm khiến cho hai tay Vương Lâm run lên. Cũng trong tiếng sét, trong nháy mắt khi thiên địa được chiếu sáng, một cái bóng khổng lồ bao phủ bốn phía Vương Lâm.

-Ai!!!

Vương Lâm ngẩng phắt đầu, mạnh mẽ nén kinh loạn trong lòng, nhìn về phía cửa miếu.

Tiếng nói của hắn rất lớn, hầu như là rống lên, trong đêm mưa yên tĩnh, trong nháy mắt khi sấm sét vừa qua đi khiến cho người vừa mới bước vào cửa miếu cũng bị dọa cho giật bắn người.

-Ai!!

Giọng nói mang theo vẻ hoảng sợ từ bên ngoài truyền vào. Chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo tả tơi, mặt đầy nước mưa, giống như vừa mới bò ra từ trong nước, sắc mặt tái nhợt lùi lại mấy bước phía ngoài cửa miếu, suýt nữa ngã sấp xuống.

Sau khi mơ hồ nhìn rõ Vương Lâm trong miếu, nam tử trung niên này mới thở phào một hơi, vội vàng đi vào trong miếu, trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái, vỗ vỗ ngực hướng về phía Vương Lâm hét lớn một tiếng.

- Ngươi dọa ta chết khiếp đi!!

Vương Lâm sửng sốt, cười khổ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía nam tử trung niên ôm quyền, nhẹ nhàng nói:

- Đêm tối nên nhìn không rõ. Vừa rồi sét đánh to quá, mong rằng huynh đài đừng để ý.

Nam tử trung niên hừ một tiếng, lẩm bẩm mấy câu liền không để ý tới Vương Lâm nữa, tay phải thò vào trong áo lấy ra một cái đùi gà đã bị gặm một nửa, đầy nước mưa, nhìn một chút liền oa oa khóc lớn.

Tiếng khóc trong đêm mưa gió nghe rất thê lương, khiến cho Vương Lâm lông tóc dựng ngược cả lên. Hắn nhặt vài tờ giấy rồi đánh lửa, dần dần nhóm được một đống lửa nhỏ.

Ánh lửa bừng lên khiến không gian tối tăm trong miếu rõ ràng hơn không ít.

Nam tử trung niên kia khóc lóc, cắn đùi gà một cái, lập tức nhếch miệng, không ngờ lại nở nụ cười. Tiếng cười ha hả khiến Vương Lâm hơi sửng sốt.

- Hóa ra là một người điên...

Vương Lâm nhìn ra ngoài trời. Nếu không phải cơn mưa càng ngày càng nặng hạt thì hắn chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này. Ở đây rừng núi hoang vu, cho dù là cạnh quan đạo nhưng trong đêm mưa gió đột nhiên xuất hiện một người điên cũng khiến cho người ta phát lạnh.

Nam tử trung niên kia đang cười, đột nhiên lại khóc rống lên.

- Mặc kệ ta rồi, đều mặc kệ ta rồi...ta nghĩ mãi không ra...ta là ai...

Tiếng khóc của hắn vang vọng trong căn miếu, khiến cho Vương Lâm nổi lòng thương xót. Hắn quay đầu nhìn người điên, than nhẹ một tiếng.

- Mộng tựa nhân sinh chưa tỉnh, nhân sinh đùa giỡn ta là ai...mộng là sinh, tỉnh lại là tử, hay nói mộng là tử, tỉnh lại mới là sinh...trong tích tắc sinh tử này, có lẽ cũng không phân biệt được đâu là thật giả, với nhân sinh...Nhân sinh có lẽ là một sự luân hồi, có lẽ cũng là một hồi nhân quả...chỉ là khi nào mới tỉnh...

Vương Lâm thì thào, trong mắt lộ vẻ mê mang. Giấc mộng mấy ngày nay của hắn giống như luôn gợi cho hắn một suy nghĩ không thể nói rõ, khiến cho ban ngày hắn trầm mặc, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Thở dài một tiếng, Vương Lâm từ hòm trúc phía sau lấy ra một miếng lương khô, nhìn đống lửa trước người, nghe tiếng mưa ào ào bên ngoài miếu, đưa lên miệng, yên lặng mà ăn.

Mưa trùm trời đất, bao phủ núi non, bao phủ cả căn miếu. Bên trong miếu, bên cạnh đống lửa, hai người giống như hai mộng hồn vốn không thuộc về nơi này gặp nhau.

Một người nhìn ánh lửa, một người gặm đùi gà. Hai người ngồi bên trong căn miếu, pho tượng thổ địa được ánh lửa chiếu rọi, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn không rõ, giống như đang nhìn hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK