Chương 99
Vương Tuyết cúi đầu, giọng hơi trầm thập: “Hết cách nói, phí năm viện, phí chữa trị rất đắt, tôi không có tiền, dù mỗi tháng mua thuốc vệ nhà chữa cũng là một gánh nặng.”
Lâm Vân nghe thấy lời của Vương Tuyết, trong lòng càng khó chịu.
Vương Tuyết không có cha, mẹ lại ôm đau trên giường, toàn bộ gánh năng cuộc sông đều đè lên người cô, cô phải gánh vác nhiều lắm!
“Lúc trước cậu đến quán bar hát kiếm tiền là vì muôn lấy tiền chữa bệnh phải không? Cậu cũng đề ý học bổng như vậy cũng là vì chuyện đó đúng chứ?” Lâm Vân hỏi.
Bây giờ anh đã hiểu được hành vi của Vương Tuyết.
“Ừm.” Vương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
“Vương Tuyết, mấy năm nay chắc cậu chịu khổ nhiều.” Lâm Vân không nhịn được nói.
Lâm Vân hoàn toàn hiểu được Vương Tuyết, thậm chí là cảm động ây vì anh cũng sông trong một gia đình mồ hôi, cha mắt sớm, bọn họ trải qua tương tự nhau.
Khác biệt chính là anh may mắn nhiều lắm so với Vương Tuyết, vì mẹ anh không có. ốm đau không dậy nổi, mẹ còn có thể đi làm, gánh nặng hông có rơi xuống người Lâm Vân.
May mắn nhật chính là anh là cháu ngoại của Liễu Trí Trung.
“Có khổ hay không thì cũng vậy.”
Vương Tuyệt nở nụ cười chua xót.
Trầm ngâm một chốc, cô nói tiếp: “Nếu không phải mẹ yêu cầu tôi nhất định phải học xong đại học, chắc tôi đã bỏ học đi làm tử lâu.”
Lâm Vân nghĩ đến những chuyện Vương Tuyệt trải qua, nghĩ đến bắt hạnh của Vương Tuyết, không khỏi đau lòng thay cô. Một cô gái trải qua những chuyện như vậy, Lâm Vân thật không dám tưởng tượng, mây năm nay cô làm sao vượt qua được. Lâm Vân không dám nghĩ, Vương Tuyết phải kiên cường biết bao nhiêu mới có thể chống. chọi lại.
Nguyên Bi chính là vì Vương Tuy ết sông quá áp lực nên mới đặc biệt hơn những cô gái khác từ nhỏ.
“Vương Tuyết, cậu tin tôi, tất cả sẽ tốt lên thôi.” Lầm Vân nói như đúng rôi.
Tuy răng Vương Tuyết bật hạnh, nhưng cô gặp được Lâm Vân, đây là vạn hạnh trong bất hạnh!
“Tốt hơn? Hy vọng là vậy.” Vương Tuyết ngâng đâu nhìn trần nhà, cô biết, muôn khiến tất cả tốt hơn, còn khó hơn lên trời. Vì muôn chữa khỏi cho mẹ, cần rất nhiều tiền, trừ phi cô không làm việc đàng hoàng, nêu không sau này tốt nghiệp rôi cũng không kiếm được nhiều tiều như thế.
Vương Tuyết không dám hy vọng xa vời từ lâu.
“Được rồi, không nói mắy chuyện này nữa, tôi đi nâu cơm.” Vì không đề bâu không khí xấu hỗ, Vương Tuyệt mỉm cười, ngay sau đó, cô đi nâu cơm.
Lậm Vân ngồi trong phòng khách, bắt đầu trầm ngâm.
Lâm Vân có thể nói thẳng thân phận.
của mình ra, sau đó cho Vương Tuyết một khoản tiền giúp cô giải quyết vẫn đề kinh tế. Nhưng lần trước Lẫm Vân tặng tiền cho Vường Tuyết, Vương Tuyết lại đem đủ sô trả lại cho Lâm Vân, nên anh lo lắng nếu anh cho tiền cô trực tiếp, cô sẽ cự tuyệt.
“Phải đổi cách khác.”
Lâm Vân thì thào một câu, động thời trong lòng anh đã có sáng kiên.
Không đợi lâu lắm, Vương Tuyết nấu cơm xong.
Ba mặn một canh, đều là đồ ăn bình thường trong nhà, nhưng đã là quá tốt với Vương Tuyết. Nêu không phải vì chiêu đãi Lâm Vân, cô sẽ không làm nhiều đồ ăn như vậy, quá lãng phí.