Chương 395
Ở thành phố Bảo Thạnh này, còn có người dám đánh người của Khương Hùng Dũng này sao? “Ông Khương, là Lâm Vân của Tỉnh Xuyên! Là cậu ta bảo vệ sĩ của mình ra tay, tôi đã nói tên của ông ra, nhưng cậu ta vẫn ra tay, tát vào mặt tôi, đây rõ ràng là muốn tát vào mặt ông Khương mà” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lớn tiếng nói.
“Đáng chết, sao lại là tên Lâm Vân này” Khương Hùng Dũng nghe thấy tên “Lâm Vân” xong, trong mắt lập tức tràn ngập lửa giận.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng tiếp tục nói: “Ông Khương, trước khi Lâm Vân kia đuổi chúng tôi đi, còn bảo tôi nhắn lại với ông Khương, nói là ông Khương ứng xử quá xấu rồi, nên tích chút đức đi, cậu ta còn nói…!Còn nói cô nhi viện Bảo Thạnh, do Lâm Vân cậu ta bảo vệ.” “Rầm!”
Khương Hùng Dũng ném mạnh cái chén trên bàn, ném vỡ tan trên đất, ném tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng.
Cùng lúc đó, Khương Hùng Dũng phẫn nộ gào thét.
“Khốn nạn! Tên khốn nạn chết tiệt này!”
Trong cơn giận dữ, Khương Hùng Dũng sắp tức điên lên, chuyện của ông ta bị Lâm Vân phá hoại nhiều lần, hơn nữa Lâm Vân còn can đảm nói với ông ta như vậy, điều này khiến Khương Hùng Dũng cảm thấy thể diện của mình mất sạch.
“Ông Khương, tên nhóc này đúng là kiêu ngạo, ông Khương nhất định phải thu thập cậu ta.
Nếu không cậu ta sẽ càng được voi đòi tiên” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nói.
“Chuyện này, tôi phải đấu với Lâm Vân tới cùng, không phải là cậu ta muốn bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn sao? Vậy Khương Hùng Dũng tôi nhất định phải phá hủy nó!” Khương Hùng Dũng rất phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, hét to: “Lập tức tập hợp mười mấy máy xúc cho tôi, lại tập hợp 500 người.
Mang theo trang bị đến cô nhi viện Thanh Sơn, hôm nay ông đây phải phá hủy cô nhi viện kia.
Ông đây muốn xem cậu ta bảo vệ kiểu gì? “Rõ! Tôi sẽ đi làm chuyện này ngay.” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lên tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Bên kia, cô nhi viện Thanh Sơn. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mai Tường Vân vội vã chạy vào cô nhi viện.
“Chị Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Phía trên có phải người tới bảo vệ không?” Vẻ mặt Chung Huyền Anh chờ mong hỏi.
Vẻ mặt viện trưởng cũng chờ mong nhìn Mai Tường Vân.
“Viện trưởng, Huyền Anh, chị phụ lòng niềm tin của hai người rồi.” Mai Tường Vân cúi đầu lắc đầu.
Chung Huyền Anh và viện trưởng thấy thế, trong lòng lập tức lo âu.
Bọn họ vốn tưởng rằng, có Mai Tường Vân giúp đỡ, chắc chắn có thể khiến phía trên coi trọng chuyện này, sau đó phải người bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn, nhưng lại là kết quả này.
Viện trưởng cũng mở miệng nói: “Chuyện này, tôi đã báo với ban ngành chuyên quản cô nhi viện chúng ta, nhưng bọn họ nói, chúng ta tự giải quyết, bọn họ mặc kệ” “Chuyện này…!Lo lắng trên mặt Chung Huyền Anh càng nồng đậm hơn.
“Yên tâm, cho dù bọn họ mặc kệ, cá nhân tôi cũng sẽ quản, ai dám tới cô nhi viện Thanh Sơn quấy rối, tôi tuyệt đối không cho phép”
Mai Tường Vân vừa nói, vừa lấy súng lục của cô ấy ra.
Đúng lúc này, bốn chàng trai trẻ tuổi đi tới.
Mai Tường Vân liếc mắt liền nhận ra bốn bọn họ, đều là đồng nghiệp của cô.